Thấy Thanh Châu có vẻ lo lắng, ba Huy lên tiếng trấn an
- Cô Châu đừng quá lo lắng, chắc hồi nãy cuối xuống gấp làm chú ấy bị hoa mắt nên mới hoãng sợ vậy thôi chứ không có gì đâu. À, mấy người chúng ta hôm nay do hữu duyên đã được gặp nhau, thấy cô cũng có người có tâm đạo, vậy nếu không có gì bất tiện xin phép cho anh em chúng tôi ở chơi vài ngày, ý cô thấy thế nào?
Thanh Châu vui vẻ nhận lời ngay
- Ôi được vậy thì quá tốt đi chứ, em cũng có ý định mời mọi người ở đây chơi vài ngày, chứ nhà chỉ có mình em ở buồn lắm. Cả ngày hôm nay đi đường chắc mấy anh em đã mệt rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi.
Nói xong Thanh Châu thu xếp cho vợ chồng Hạnh Thúy nghỉ tạm trong phòng của ba mẹ, ba Huy thì ngủ trên chiếc ghế dài ngay phòng khách, còn mình thì trỡ về phòng. Không hiểu sao đêm đó Thanh Châu cứ trằn trọc không ngủ được, chẳng biết có phải do lúc chiều uống trà nhiều quá hay không, mà hễ khi nhắm mắt lại mở ra ngay. Cứ nằm như vậy cho tới gần nữa đêm, từ bên phòng thờ đột nhiên phát ra những âm thanh kẻo kẹt, giống như mấy cánh cửa đẩy ra đẩy vô liên tục
Thanh Châu ngồi dậy bấm công tắc mở đèn lên, cô chậm rãi đi về hướng phát ra tiếng động để coi đó là gì, nhìn xung quanh vẫn là ba cái bàn thờ quen thuộc, cùng ánh sáng màu đỏ lờ mờ của mấy cặp đèn trang trí hai bên của mỗi trang thờ. Bước lại kiểm tra cửa nẻo, thấy cánh cửa ra vào sân thượng vẫn đóng chặt và bấm khóa lại từ hồi chiều, Thanh Châu kiểm tra thêm một lần nữa vẫn không thấy gì lạ đành quay về phòng.
Vừa đưa tay nắm vô tay nắm của cánh cửa, cô giật mình rút tay lại, vì có cảm giác như vừa chạm vào bàn tay ai đó, một bàn tay rất lạnh, phải nói là lạnh như băng.
Áp tay mình vô ngực cho đỡ sợ, vì lúc này trái tim Thanh Châu như muốn nhảy ra ngoài, cô đứng ở đó thêm một hồi nữa vẫn không biết phải làm sao, vì giờ vô phòng thì không dám mà xuống dưới phòng khách lại sợ làm mất giấc ngủ của ba Huy. Sau một hồi cân nhắc, Thanh Châu hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh, rồi dùng hết can đảm nắm chốt cửa một lần nữa đẩy thật mạnh. Vừa vô tới phòng, cô lập tức đóng cửa rồi nhảy lên giường trùm mền kín mít lại từ cổ tới chân cho đỡ sợ, cô gái tin tưởng như cái mềm này sẽ bảo vệ được mình không chạm phải bàn tay lạnh ngắt hồi nãy.
Nhưng sự việc không đơn giản như cô nghỉ, điều không bình thường hay nói đúng hơn diều kinh dị vẫn tiếp tục xảy ra, khi vừa quay người sang phía bức tường. Thanh Châu chết điếng vì trong bức tường trắng với màu sơn quen thuột thường ngày, bây giờ lại hiện ra một cái bóng của một người đàn ông, đang nằm với tư thế nghiêng người, tay chống mang tai như đang nhìn chằm chằm vô cô. Theo phản xạ tự nhiên, Thanh Châu vội nhắm mắt lại sau một hồi không thấy động tỉnh gì cô từ từ mở mắt ra, thật may mắn lần này không còn thấy cái bóng đó đâu nữa, dù vậy Thanh Châu vẫn kéo mền trùm kín hết cả người và cũng không dám bước xuống để tắt đèn, mà vậy cho tới sáng.
Thời gian chậm chạp trôi qua, Thanh Châu cố nhắm mắt và vỗ mình vào giấc ngủ nhưng hoàn toàn không thể ngủ được, bây giờ chỉ cầu mong sao cho trời mau sáng, để ánh nắng mặt trời xua tan nỗi hoang mang đang hiện hữu trong lòng mình. Cứ tầm 10 phút, Thanh Châu lại lén lén hé mền ra nhìn qua chiếc đồng hồ báo thức, cô dự định đợi tới 5 giờ sáng sẽ chạy xuống tầng dưới ngay. Khi còn 15 phút nữa mới 5 giờ cô đã không thể đợi thêm, mà tung mền chạy một mạch xuống bếp, xuống đây vừa đỡ sợ hơn bởi nó gần với phòng khách có thầy ba Huy và phòng vợ chồng Hạnh Thúy đang ngủ, luôn tiện làm bữa sáng cho mọi người.
Đang ngon giấc trên cái sofa thì nghe tiếng lục đục đằng sau bếp vọng lên, ba Huy ngồi dậy vươn vai mấy cái cho dãn gân cốt rồi đứng dậy đi vào bếp, nhìn thấy Thanh Châu đang nấu nướng chuẩn bị cho bữa sáng, ba Huy bèn hỏi.
- Cô Châu dậy sớm quá vậy, sao không ngủ thêm chút nữa cho khỏe
Từ đêm qua tới giờ Thanh Châu tâm trạng luôn hết sức căng thẳng, lại không biết có người đang đứng sau lưng mình, bất ngờ ba Huy lên tiếng khiến cô giật mình làm rớt trái cà chua đang cắt xuống nền gạch. Ngoái nhìn lại thấy ba Huy nên bối rối trả lời.
- Dạ tại em không ngủ được, nên đi xuống làm bữa sáng cho mọi người luôn, chứ ở trên phòng thấy phập phồng quá thầy ơi.
Như nhìn ra điều gì đó ẩn trên nét mặt phờ phạc của Thanh Châu, ba Huy bước lại chụp lấy cổ tay phải của cô bấm mạnh vào một cái rồi thả ra, hành động đó khiến Thanh Châu ngơ ngác chưa hiểu vì sao anh ta lại hành động như vậy, thì ba Huy đã lên tiếng
- Nói thật cho tui biết, có tối qua cô đã gặp phải chuyện gì có đúng không?
- Dạ đúng là tối qua có chuyện lạ xãy ra ạ, mà sao thầy lại biết
- Cô tới coi kiếng thử xem, có phải vẻ mặt thường ngày của cô hay không?
Bước tới tấm kiếng được gắng trong nhà tắm để kiểm tra mặt mình, vừa nhìn vô kiếng Thanh Châu hết hồn lùi về sau mấy bước, vì người trong kiếng là một người phụ nữ với mái tóc bù xù, đôi mắt thâm đen lộ rỏ nhiều vết hằn chi chít. Sau giây phút kinh hoàng vì hình ảnh hiển thị trong kiếng, cô càng sợ hãi hơn bởi tại sao chỉ trong một đêm không ngủ được mà mình thành ra như vậy, cô liên tục rờ gương mặt mình, lời nói lộn xộn
- Trời ơi, chuyện gì, mặt mình hay mặt ai,…. mặt mình bị gì vậy.
Thấy vậy ba Huy bước tới vỗ vai trấn an, rồi đưa Thanh Châu lên phòng khách cho cô bình tỉnh hơn mới hỏi chuyện. Mọi chuyện xảy ra nãy giờ, vợ chồng Hạnh Thúy và hải Phương không hề biết, có lẽ do hôm qua đi dường mết khiến cả hai người ngủ rất ngon.
Ngồi tựa lưng vô ghế một lúc, Thanh Châu dường như đã lấy lại được bình tỉnh, cô nhìn qua thấy ba Huy ngồi cạnh đó quan sát mình, đến giờ cô không còn nén được nữa liền kể lại những chuyện ma quái xảy ra với mình hồi tối qua. Sau khi nghe xong ba Huy lại hỏi thêm
- Nếu cô Châu thấy không ngại thì cho tui hỏi thẳng điều này, nhưng phải thành thật kể rỏ cho tui biết.
- Dạ, thầy muốn biết điều gì cứ hỏi, em tuyệt đối không dấu dím.
Thấy thái độ thành khẩn của cô gái, ba Huy cũng không còn e ngại
- Nếu vậy thì tui đi thẳng vô vấn đề luôn, thiệt sự hôm qua không phải tui không nhìn ra ngôi nhà này có vấn đề, mà là do chưa tới thời điểm nên chưa tiện nói rõ được mong cô thông cảm. Còn về phần cô cũng có vài câu hỏi, thứ nhất những hiện tượng lạ xãy ra đã lâu chưa, vào thời đểm nào trước khi quen người bạn trai đó hay là sau khi quen anh ta mới xãy ra tình trạng bị bất an này. Thứ hai, là tui muốn biết người đó quê quán ở đâu?
Sau câu hỏi của ba Huy, Thanh Châu trâm tư suy nghĩ một lúc mới trả lời
- Thầy nhắc thì em mới nhớ, hình như ra sau khi em chia tay người bạn trai đó, mới xãy ra những hiện tượng trên, anh ta lại là người cùng nghề với em, quê ở Long Xuyên An Giang. Thú thiệt, tuy quen nhau cũng khá lâu nhưng em chưa biết rõ nhà cửa, vì anh ấy nói khi nào bàn chuyện trầu cau mới dắt em về cho biết nhà luôn.