Mọi thứ vẫn im lìm, không một chút động tĩnh. Tôi thì thầm hỏi
- Chuyện gì đang xãy ra vậy mậy, không lẽ ở đây có ma?
Kiều Nhi quay qua nhìn tôi và nói với giọng khẳn khái.
- Ma hay quỷ gì thì tao cũng không sợ, nếu có giỏi thì hiện thân ra đi.
Dương Phong đẩy cửa bước vô, vừa kịp nghe câu nói của Kiều Nhi, anh lên tiếng.
- Hai đứa đang nói cái gì vậy, bà chủ khách sạn báo, do cầu chì bị cháy nên cúp điện, phải đợi sáng mai mới có nhân viên tới sữa. Tối nay, chúng ta phải chịu khó ngủ như vầy thôi.
Nghe Dương Phong nói vậy, tôi cũng không biết làm gì hơn đành nhắm mắt lại cố gắn ngủ. Cho đến khi, những tia nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua ô cửa sổ, rọi thẳng vào đầu giường khiến tôi tỉnh giấc, ngồi dậy vươn vai, hít thở vài cái cho máu huyết lưu thông trước khi đánh răng rửa mặt. Dương Phong và Kiều Nhi đã dậy từ rất sớm, nhìn thấy Mỹ Kim đã dậy, Dương Phong khẽ nói với giọng trầm ấm
- Dậy rồi sao cô gái, đêm qua ngủ có ngon không?
Tôi vui vẻ trả lời
- Dạ cũng tàm tạm ạ, ủa mà sao hai người dậy sớm quá vậy!
Kiều Nhi nghe hỏi, liền tiếp lời
- Ờ... tụi này dậy sớm quen rồi, thôi mày tranh thủ vệ sinh rồi mình đi ăn sáng, uống cafe.
Tôi gọi điện kêu một chiếc taxi bốn chỗ, chở ba đứa ra khu lấn biển. Đây là địa điểm nổi tiếng của Rạch Giá, nơi khách du lịch thường ghé để tận hưởng bầu không khí mát mẻ trong lành. Chọn một quán cafe ở ngay sát bờ biển, tiếng nhạc giao hưỡng du dương, nhè nhẹ hòa theo tiếng gió của những ngày cuối thu, nghe mới dễ chịu làm sao.
Kiều Nhi cầm điện thoại vuốt lên, vuốt xuống không biết xem tin tức hay lướt facebook gì đó, chỉ thấy lâu lâu cô lại cười cười với cái điện thoại. Còn Dương Phong đưa mắt nhìn xa xăm về hướng biển, như đang hồi tưởng về một điều gì đó, còn tôi ngâm nga vu vơ mấy câu theo tiếng nhạc, rồi bổng nhiên nhớ đến chuyện con chim lạ đêm qua, nên liền hỏi
- Ờ phải rồi, con chim lạ đó tại sao lại xuất hiện ở đây, mà cái thứ lạnh ngắt đêm hôm qua đụng trúng Kim là gì, hai người biết không?
Dương Phong quay sang nhìn tôi rồi nói
- Tối qua chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, không có gì đáng lo đâu. À mà xong việc ở đây rồi, em về Cần Thơ luôn hay sao Kim?
Tôi gật đầu đáp
- Dạ\, xong việc em về Cần Thơ luôn\, khi nào hai người có dịp về đó\, thì mời anh và Nhi ghé nhà em chơi nha
Kiều Nhi vui vẻ đáp
- Nhất định rồi, nếu không biết thì thôi, chứ đã biết nhau rồi thì mình là bạn bè hết mà, tụi này không khách sáo đâu đó.
Cứ thế, ba chúng tôi la cà nhiều nơi cùng hết cả buổi sáng, có lẽ từ lâu lắm rồi, tôi không có được cảm giác vui vẻ thoải mái như hôm nay. Thoáng trong đầu, suy nghĩ bâng quơ về cuộc đời mình “Bao nhiêu năm chỉ biết cặm cụi kiếm tiền, nhưng chưa lần nào được tận hưởng như lần này….’’
Hoàng hôn dần buông xuống, thì mọi công việc cũng đã hoàn tất, cả nhóm người bên công ty của chú Tuấn đãi tiệc liên hoan, để sáng mai chia tay nhau về. Ba đứa tôi cũng ăn uống no say, do uống hơi nhiều nên chú Tuấn nhờ tôi đưa chú ấy về phòng. Tuy có không thoải mái, nhưng vì cả nể nên tôi đành đưa chú ấy về, nhưng khi vừa bước vô phòng, không ngờ ông ta lại có ý định muốn dỡ trò đồi bại, khóa chặt cửa không cho tôi ra ngoài. Tôi cố năn nỉ van xin, nhưng vô hiệu,
- Chú Tuấn ơi đừng làm vậy, xin chú thả con ra.
Lão ta cất giọng cười rất khó nghe, nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng rồi cất tiếng ồ ồ.
- Ở đây chỉ có hai chúng ta, việc quái gì em phải ngại.
Sau khi Mỹ Kim rời đi, không hiểu sao Dương Phong lại có linh cảm cô sẽ gặp chuyện không hay, nên anh đứng lên đi về hướng phòng chú Tuấn coi tình hình ra sao. Mới bước tới cửa đã nghe từ bên trong tiếng kêu cứu từ trong vọng ra, Dương Phong đạp tung cánh cửa, nhảy lại nắm cổ áo chú Tuấn lôi ra, rồi vung tay đấm thẳng vào mặt khiến ông ta ngã lăn xuống đất. Anh không thèm nhìn lấy ông ta thêm một lần, nhanh tay rồi dắt tôi đi về phòng.
Sau khi nghe tôi, kể lại câu chuyện vừa xảy ra, Kiều Nhi đến ngồi cạnh, rút từ trong túi xách ra một tờ giấy màu vàng được xếp thành hình tam giác, đưa cho tôi rồi nói.
- Mày cầm lấy cái này phòng thân, tao không có gì để tặng mày, hy vọng nó sẽ giúp được mày.
Tuy chỉ mới gặp lần đầu, mà tôi và Kiều Nhi đã quý mến nhau như chị em ruột, cô ấy thường che chở, nắm tay tôi mỗi khi đi qua đường, vì sợ xe cộ đông đút. Đêm nay ngoài trời se lạnh, mặc trên người chiếc đầm ngủ màu xanh phủ qua gối, tôi lặng lẽ bước xuống cầu thang, và trong đầu đột nhiên nhớ lại cảnh tượng hãi hùng lúc nãy. Đang còn chìn trong suy nghĩ, chợt có một giọng nói khe khẻ bên tai.
- Giờ này sao chưa ngủ, mà lại ở đây một mình vậy cô gái.
Dương Phong từ phía sau bước lại gần chổ tôi. Anh vẫn nét lãng tử, đầy phong trần, trên tay lăm lăm một điếu thuốc.
- Ồ, thì ra là anh ?
- Ừ... Anh ra hút điếu thuốc, thấy em nên mới hỏi thăm. Bộ em không sợ ma hay sao, mà giời này dám ngồi đây một mình.
Tôi cười nhẹ, đáp
- Em thấy ma thì không quá đáng sợ, bởi họ cũng từng là con người, mà đôi khi ma sống còn đáng sợ hơn cả ma chết gấp mấy lần.
Dương Phong gật đầu tán thành .
- Em nói rất đúng, khi người vướng vô Tham, Sân, Si rất dễ làm cho khi họ bị lầm đường lạc lối nhưng dẫu sao, vẫn còn cơ hội để sữa đổi. Thầy anh từng dạy rằng “Còn sống là còn cơ hội” chỉ tội cho những vong linh đang vất vưởng chưa trả hết nghiệp, nên mới phải lai vãng nơi chốn trần gian.
Lời nói của Dương Phong khiến tôi thấy rất mới lạ
- Anh có thể nói rõ hơn được không!
Dương Phong từ tốn trả lời
- Như em đã biết, thầy của anh là một pháp sư, anh theo học đạo đã được 7 năm, thầy vừa mất cách đây không lâu, trước khi mất có nhờ anh lo cho Kiều Nhi, cô con gái nuôi của thầy và còn giao cho anh nhiệm vụ đi tìm một người. Vì muốn hoàn thành di nguyện, nên bằng mọi giá anh nhất định phải tìm cho ra người đó.
Nghe vậy tôi liền hỏi
- Nhưng biển người mênh mông, biết tìm ở đâu? vả lại em thấy anh còn rất trẻ mà đã làm thầy pháp rồi sao?
- Còn nhiều điều em chưa biết về anh. Nhưng thôi, nếu hữu duyên sau này gặp lại, anh sẽ kể cho em nghe.
Nói tới đây, thì đột nhiên phía sau lưng hai chúng tôi, xuất hiện một cái bóng với mái tóc dài chấm ngang vai. Cả hai chúng tôi vội quay lại nhìn, người đó với vẻ mặt trắng bệch và đôi mắt trừng trừng, hằn lên rõ những sợi chỉ máu đỏ lòm. Thật sự không còn tin vào mắt mình, vì cái bóng đáng sợ đó lại chính là Kiều Nhi, tôi run giọng lên tiếng.
- Nhi, mày bị sao vậy, đừng làm tao sợ nha.
Nó không trả lời mà nhếch mép lên cười, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm, rồi bất ngờ lao tới bóp chặt lấy cổ tôi, tôi cố vùng vẫy để thoát ra nhưng không được bàn tay của Kiều Nhi ngày càng xiết chặc hơn. Dương Phong đứng kế bên thấy toàn bộ sự việc, anh liền nhanh tay lấy ra từ trong túi áo một lá bùa vàng chữ đỏ dán thẳng lên trán Kiều Nhi, lập tức cô ta bị ngã vật ra nền gạch, miệng không ngừng kêu gào thảm thiết, nhìn có vẻ rất đau đớn.
Lúc này Dương Phong một tay giữ lấy Kiều Nhi không cho ngồi dậy, một tay bắt ấn điểm thẳng vô lá bùa trên trán, rồi đọc lầm thầm trong miệng câu chú gì đó mà tôi nghe không hiểu. Thế là Kiều Nhi không còn la hét nữa, cô nằm im bất động hai mắt nhắm nghiền lại, qua một lúc sau mới từ từ tỉnh lại. Dương Phong lên tiếng
- Nhi, em thấy trong người sao rồi?