Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 41: Âm hồn Trong Cô Nhi Viện




Chàng ta gật đầu, tiếp tục nhìn lên trên sân thượng, rồi kế tới đưa mắt qua dãy nhà bên trái thì thấy con ma nữ đang ẵm trên tay một đứa nhỏ, con ma có mái tóc đen thui lui dài che phủ kín hết mặt, cả người loan lỗ vô số vết máu nhìn như bị đạn bắn. Chưa dừng lại ở đó, khi nhìn về phía dãy nhà bên phải, chính xát hơn là căn phòng Lê Chiếu và Nhứt ngày trước ngủ rồi bị ma nhát phải bỏ chạy giữa đêm, anh thấy nơi đó xuất hiện hai cái bóng trắng một cao, một thấp y hệt như những gì Nhứt đã kể dạo nọ.

Hai cái bóng, cứ lượng lờ trôi qua trôi lại từ trong ra ngoài, từ ngoài vô trong căn phòng đó, đồng thời phát ra âm thanh văng vẳng, nghe như tiếng kêu của mấy con dơi. Sau một hồi quan sát, hai Ngọc ra hiệu nên cả hai lặng lẽ rời đi, chờ cho đến ngày mai sẽ làm lễ siêu độ cho các vong linh nơi đó. Cả đoạn đường về kẻ trước người sau, không ai nói gì, tới khi vô nhà, hai Ngọc mới giải thích cho Lê Chiếu lý do tại sao ở cô nhi viện lại xuất hiện nhiều hồn ma như vậy.

- Vốn dĩ, những vong linh đó cần phải đi đầu thai chuyển kiếp, nhưng khi họ chết không được an táng đàng hoàng, cũng không có người tụng niệm cầu siêu nên họ mới trở thành cô hồn dã quỷ, lang thang vất vưởng không nơi nương tựa. Buộc lòng, họ phải tìm đến chổ này để mà trú thân, chúng ta là người học đạo nên dùng tâm mà nhìn, chứ đừng dùng suy nghỉ chủ quan để phán xét sự việc, khi chưa xác minh rõ ràng. Thiệt ra, chuyện này muốn giải quyết cho êm xuôi không khó, chỉ cần chúng ta thành tâm giúp họ được đi về âm giới. Tui tin chắc chắn, họ sẽ hiểu và vui vẻ rời đi, mà không xãy ra bất cứ xung đột không đáng có nào…..

Sau khi được hai Ngọc giải thích, Lê Chiếu đã hiểu được sự đau khổ của những hồn ma, họ cũng đâu muốn mình thành ma quỷ vất vưỡng để hù nhát, hại người mà. Đêm đó, hai người bàn nhau, đợi tới giờ thịnh âm tối mai sẽ làm lễ cầu siêu, tại giang nhà chính trong cô nhi viện. Vì lúc đó, các vong linh sẽ xuất hiện ra dễ dàng hơn, tiện thể cho họ ăn uống rồi mới tụng hồi kinh siêu độ. Hai người thống nhất cách làm xong, thì mạnh ai nấy đi ngủ.

Vừa đặt lưng xuống không bao lâu Lê Chiếu đã ngủ thẳng cẳng, bởi quá mệt sau trận chiến với con quỷ bên bờ suối. Cho tới khi nghe tiếng gà gáy, anh mới giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy bước xuống giường vệ sinh cá nhân, để chuẩn bị tập thể dục theo thói quen hằng ngày. Sau giấc ngủ thật ngon, Lê Chiếu thấy cả người tươi tỉnh và tràn đầy sức sống, anh đoán có lẽ do hôm qua mình ngủ sớm dậy sớm nên bữa nay dậy sớm hơm thường ngày một chút, nghĩ vậy cũng không cần nhìn coi xem đã mấy giờ.

Bước ra sân, làm vài động tác vương vai hít thở để khởi động cho nóng cơ thể, rồi mới bắt đầu chạy bộ một quảng đường dài, từ nhà cho đến khu vực chân núi, lại chạy thêm mấy vòng trên sườn núi. Khi đã thấm mệt, Lê Chiếu đứng lại nghĩ và phát hiện “giờ này sao ánh trăng lưỡi lìm vẫn soi sáng mấy bóng cây vậy ta”, nghĩ vậy lần nữa đưa mắt nhìn thì phát hiện, sao tự nhiên không gian xung quanh cũng trở nên ma mị đến dữ vậy, rồi không biết gió từ đâu thổi tới làm những cành cây phất phơ đong đưa, nhìn như những bàn tay đang xô đẩy dưới sương đêm.

Càng nhìn khung cảnh xung quanh anh càng thấy lạ

- ủa sao bữa nay không thấy ai hết vậy nè, mọi bữa đâu phải vậy đâu ta.

Nói trới đó, trong đầu Lê Chiếu lóe lên ý nghĩ “nếu bây giờ mà có ma hiện ra, chắc là mình xỉu lại chổ chứ hỏng chơi”. Đang suy nghỉ bâng quơ, thì thấy đằng trước cánh nơi mình đứng không xa, một người con gái mặc bộ áo dài trắng đang đứng phía dốc đá. Thấy vậy, làm anh chàng mừng thầm trong bụng, nói khẽ một mình

- Tưởng đâu, bữa nay chỉ có một mình mà thôi, giờ lại có người thêm một người ở đó nên cũng đỡ sợ. Hay mình tới bắt chuyện cho vui, biết đâu chừng lại gặp được người quen thì sao?

Tự nói xong, anh nhắm hướng qua đó chạy tới, khi đã tới gần hơn Lê Chiếu bèn dừng lại, đưa tay lên xuống để điều hòa hơi thở, rồi bắt chuyện với người con gái mặc áo dài trắng. Cô gái đang một mình cúi gầm mặt xuống, vừa nghe tiếng người hỏi thăm cô ấy từ từ ngẫn lên và quay đầu lại nhìn người kia với gương mặt bầy nhầy nát bét của mình.

Lê Chiếu hết sức kinh hãi, vì nhận ra người con gái kia chẳng ai xa lạ, mà đó chính là chị Nhung ở xóm chùa, mới năm vừa rồi chị Nhung dẫm phải trái M79 bị nổ chết tại chổ. Xác chị, bị biến dạng hoàn toàn, gương mặt bấy nhầy không còn hình dạng. Chỉ vừa nhìn thấy gương mặt ấy, mà tim của Lê Chiếu như muốn nhảy ra ngoài, mặt y cắt không còn hột máu, cứ đứng chết trân tại chỗ rồi thầm nhủ.

- Chắc phen này mình tiêu rồi, không biết gặp phải thứ gì nữa đây. Mà giữa nơi hoang vắng như vầy, thì biết cầu cứu ai vả lại trong người không có gì để phòng thân



Trong đầu Lê Chiếu chợt nghĩ tới chử chạy, bởi con ma đó còn đang ở khá xa nơi mình đứng, bây giờ chạy biết đau thoát nạn, nghĩ vậy tính quay đầu bỏ chạy thì hỡi ôi đôi chân dường như muốn phản bội lại chủ nhân, nó cứ cứng đơ ra như tượng đá, không sao nhất lên nỗi. Càng đáng ợ hơn, bởi con ma kia cũng không có đứng yên một chổ mà nó từ từ trôi lại gần hơn, và cất lên với giọng nói thều thào đầy ai oán.

- Đau khổ quá…. Đau đớn quá… đến đây đi…. Đến đây với tui đi… lạnh lắm…. hừ hừ,… ở đây một mình tui buồn lắm, đến đây với tui… đến đây …..

Vừa nói, nó vừa lững thửng trôi lại càng lúc càng gần hơn. Dường như từ trong tiếng than oán thê thảm đó,có một ma lực rất mạnh, đã khiến cho Lê Chiếu thẩn thờ như kẻ mộng du từng bước từng bước thật chậm lên sườn núi, con ma nữ bay là đà ở khoảng không trước mặt, đưa tay ngoắc anh ta kêu nhảy xuống. Lê Chiếu vừa định nghiêng người ngã xuống, thì bỗng có tiếng hét lớn vang lên

- Đứng yên đó”!

Như người ngủ say, giật mình tỉnh giấc, Lê Chiếu hoảng hồn nhìn lại, nhận ra mình đang đứng ở trên bờ vực thẳm, chỉ cần đi thêm một bước nữa thôi, là anh sẽ rơi xuống dưới mõm đá kia. Còn đang mơ hồ chưa biết làm sao, thì có một bàn tay kéo anh qua một bên. Dẫu rất nhanh, nhưng Lê Chiếu vẫn cảm giác được hơi ấm từ bàn tay ấy truyền vô người mình, nhưng khi quay lại nhìn chỉ kịp thấy một bóng đen vụt ngang qua, rồi biến mất. Lúc này, Lê Chiếu đã kịp hoàn hồn, không còn nấn ná thêm một giây phút nào lập tức quay người chạy thụt mạng một hơi về đến nhà.

Về tới nơi, anh chống tay vào khung cửa sổ thở như chết đi sống lại, chợt nhìn lên chiếc đồng hồ trên dựa vách nhà mới tá hỏa phát hiện, bây giờ còn chưa tới bốn giờ sáng nữa. Lúc này, anh ta mới vỡ lẽ ra, mình do chủ quan nên khi nãy vừa thức dậy tưởng đã gần 5 giờ nên vệ sinh cá nhân xong thì đi tập thể dục luôn, mà không biết lúc đó còn quá sớm. Lê Chiếu tự nhủ thầm:

- Còn sớm như vậy, hèn gì mình lại bị ma nhát, mà sao hôm nay mình hậu đậu dữ vậy không biết. May mà trong lúc nguy cấp đột nhiên có người cản lại, chứ không thôi là mình đã không còn mạng để về nữa rồi.

Tụ nói xong, anh nhìn qua chiếc chõng tre thấy hai Ngọc vẫn còn đang ngủ say, Lê Chiếu thấy cũng còn sớm nên bước lại cái võng, rồi chợp mắt chút xíu vì khá mệt sau khi chạy thục mạng. Khi mặt trời đã lên khá cao, mà Lê Chiếu vẫn còn ngủ ngon như chết, hai Ngọc thấy vậy, bước lại đánh thức anh ta dậy rồi khẻ hỏi

- Anh làm gì mà ngủ say dữ vậy, bộ tối qua anh không có ngủ hay sao?

Lê Chiếu, cố mở hai mắt nặng trĩu của mình lên, với vẻ mặt phờ phạc đáp

- Tui có ngủ, nhưng không đủ giấc nên giờ hơi mệt, mới dậy hỏng muốn nổi.

Câu nói của Lê Chiếu khiến hai Ngọc khó hiểu, bởi hôm qua cả hai đi ngủ khá sớm mà, cô lên tiếng hỏi

- Ủa, có chuyện gì mà không ngủ đủ giấc, hay tại hôm qua anh phải nằm trên võng nên mất ngủ