Thầy sáu Nghĩa vội vàng lên tiếng
- Ấy chết, cô đừng nói vậy, phụng sự hành đạo là trách nhiệm của chúng con. Bây giờ, mọi người cứ ở yên trong nhà, tuyệt đối không được sơ xuất, vợ chồng tụi tui sẽ bàn tính kế hoạch thật kỹ, rồi sẽ lập đàn làm phép, bởi con quỷ Atula này đã mạnh ngoài sức tưởng tượng của tui rồi, nếu còn chậm trễ thêm một ngày, thì nguy hiểm sẽ càng tăng cao. Nếu như tui đoán không lầm, thì nó đã hút máu động vật sống, khả năng nay mai sẽ hút luôn cả máu người, lúc đó e rằng nó sẽ bất trị.
Thấy sự việc quá là nghiêm trọng, hai Ngọc khẳng khái lên tiếng:
- Thưa cha mẹ, vậy bây giờ con cần phải làm gì, để có thể ngăn chặn tai họa này xãy ra? Vì vốn dĩ, con cũng có một phần lỗi không nhỏ ở đây, giờ chỉ mong sao có thể cứu vản được tình thế này.
Nghe con gái nói vậy thầy sáu Nghĩa thở dài, đưa tay lên bấm độn để tính toán, một lúc sau ông nhìn ra ngoài rồi nói
- Thật sự là khó cho cha trong lúc này, vì con đã được truyền cho đạo hạnh và pháp thuật bí truyền, ngặt nỗi tính con quá háo thắng, không lường trước hậu quả dám làm liều cải lại giới luật, nên ngày nay con phải chịu sự trừng phạt. Cha đây cũng khó lòng mà giúp được, muốn tháo nút phải tìm người thắt nút, bây giờ chỉ có một cách duy nhất là con phải tự mình đi tìm con quỷ Atula đó mà đàm phán, khyên giải cho nó chịu xuất ra khỏi thân xác của cậu Nhứt. Sau đó, cha mới có thể ra tay làm phép, cầu sứ giả đến để áp giải con quỷ kia về địa ngục, chỉ có vậy mới cứu được cậu Nhứt thoát khỏi cái chết.
Nghe đến đây, hai Ngọc không hề sợ hải mà kiên quyết đi tìm con quỷ đó, để giải quyết ân oán tình thù. Trước sau gì cũng phải đối mặt, chi bằng liều một phen thử xem sao. Thấy hai Ngọc quyết định như vậy, Lê Chiếu có vẻ lo lắng thay cho cô, anh lên tiếng ngăn cản
- Thưa cô chú, thứ lỗi cho con nhiều chuyện, con cảm thấy làm vậy không ổn, dù gì thì em Ngọc cũng là thân con gái một mình ra đó thật nguy hiểm, lỡ có bề gì thì biết làm sao?
Mẹ của hai Ngọc cũng lên tiếng đồng tình
- Cậu Chiếu nói phải đó ông, vợ chồng mình chỉ có đứa con gái duy nhất, không lẽ ông đành lòng cho nó gặp chuyện bất trắc hay sao?
Thầy sáu Nghĩa khẳng khái trả lời
- Bản thân làm sai thì phải chịu trách nhiệm, quốc có quốc pháp, gia có gia quy nếu như nó không làm thì ai sẽ làm thay nó bây giờ? Bẩn thân là người học đạo, nhưng không tròn đạo thì phải nghiêm hình xét trị, chứ tui không thể dị tình riêng làm trái lời dạy của tiên sư.
Hai Ngọc bước đến an ủi mẹ mình, rồi khẻ nói
- Cha nói hoàn toàn đúng, con không thể hèn nhát mà bỏ mặc chúng sanh không lo, hơn nữa mọi chuyện do con gây ra, nên phải có trách nhiệm khắc phục hậu quả, tin rằng với tấm lòng thiện chí của mình sẽ cảm hóa được oán hồn của con Atula đó. Mẹ cũng là người hành đạo và cũng người hiểu tính con, hễ đã quyết chí thì sẽ cố gắng làm cho bằng được, mẹ cứ yên tâm ở đây đợi con về.
Lau nước mắt, mẹ cô gật đầu tự hào về đứa con gái dũng cảm của mình, biết sống có trách nhiệm với những việc đã làm, nên bà cũng an tâm phần nào.
Đã gần đến giờ hợi, hai Ngọc chuẩn bị lên đường ra căn nhà hoang ở ngoài nghĩa địa, khoác trên người chiếc đạo bào, cầm theo chiếc roi da và vài lá thần phù để phòng hờ bất trắc, lần này cô chỉ mang theo mấy món pháp khí đó. Và chỉ khi nào, thật sự cần thiết cô mới ra tay, nhằm tránh việc bị tổn thương không đáng có cho Nhứt. Tuy ngoài miệng nói cho một mình hai Ngọc giải quyết, nhưng cha cô đã âm thầm dùng thuật ẩn thân đi theo để yểm trợ, ông đi theo cách một khoảng khá xa nhưng vẫn thấy rõ vị trí hai Ngọc đang đứng.
Tiếng chó tru càng lúc càng nhiều, trong những lùm cây, lập lòe mấy con đom đóm chớp tắt liên hồi, như những con mắt đang lần lừ, dỏi theo từng bước chân hai Ngọc. Tiến vào gần tới căn nhà hoang tàn đổ nát, nằm sát mé ruộng, tiếng ếch nhái đang kêu inh ỏi bỗng im bặc đi, cây ngừng lay, gió ngừng thổi, không khí thoáng chốc trở nên âm u đến nặng nề, hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, hai Ngọc tiếp tục bước tới gần hơn. Từ ngày học đạo tới nay, đã trãi qua biết bao nhiêu chuyện tâm linh kỳ dị, mà cô không hề nao núng nhưng không hiểu sao lần này lại thấy hồi hộp và lo lắng đến vậy.
Đêm nay trăng đã lên cao, ánh sáng vàng vọt của nó trãi khắp bãi nghĩa địa vắng thanh lạnh lẽo, hai Ngọc chỉ còn cách căn nhà hoang chừng hơn mười bước chân. Bất chợt, cánh cửa đột nhiên mở toan ra, từ bên trong căn nhà phóng ra là một con mèo đen rất lớn với ánh mắt sáng quắc, nó nhìn chằm chằm vào cô rồi kêu lên mấy tiếng Ng..ạ..o… Ngạo… o. Tiếng kêu của con mèo, khiến Hai Ngọc rùng mình và khựng lại, nhìn thẳng vào con mèo đen to lớn kia.
Ban đầu, tưởng chừng như chỉ có mỗi mình nó nhảy ra chặn đường, nhưng không phải vậy, từ phía bên trong căn nhà xuất hiện thêm một bóng người thanh niên, dáng đi uyển chuyển, cất giọng cười âm hiểm pha lẫn đắc ý. Hai Ngọc bèn cất tiếng
- Là anh Nhứt đó phải không? Nếu phải thì ra đây đi, tui tới để đưa anh về nhà, mọi người đang lo cho anh lắm đó.
Nghe hai Ngọc hỏi xong, tiếng cười bổng im bặt thay vào đó là tiếng hú vang lên hu….ú…., nghe đinh tai nhức óc, tiếng hú vừa dứt âm thanh “xoạt” vang lên, một cái bóng đen từ cánh cửa phóng ra. Đó là người thanh niên khi nãy, trong miêng anh ta lúc này ngậm chặt một con chuột chết, mùi máu tanh nồng nặc miệng từ cái miệng đó tỏa ra, khiến cho hai Ngọc phải nhíu mày lại. Sinh vật đáng sợ trước mặt có một gương mặt xanh xao hốc hác, hai mắt lồi ra nhìn cô đăm đăm như muốn xé xác thành trăm mảnh.
Thấy vậy, hai Ngọc lùi lại thủ thế và rút sợi roi da cầm chắc trên tay, tay còn lại thủ ấn chuẩn bị ứng chiến. Con quỷ dữ nhe nanh thè lưỡi, để cho máu trào ra hai bên mép miệng, khiến ai nhìn thấy cũng phải thất kinh hồn vía, nó nhả cái xác con chuột trong miệng ra và bước tới đứng đối diện, nhìn thẳng vào mặt hai Ngọc, rồi nói với giọng khàn khàn
- Cuối cùng, thì mày cũng chịu vác xác tới đây, để nạp mạng rồi sao? tao đã chờ mày lâu lắm rồi, lại đây… mau lại đây, tao sẽ cho mày nếm mùi đau đớn từ thể xác cho đến tâm hồn. Sẽ cho mày nếm thử mùi vị bị hút cạn máu, nó ngon đến cỡ nào? Há… há… há.
Hai Ngọc nghe vậy, liền lên tiếng đáp
- Muốn làm gì tui cũng được, nhưng xin bà hãy trả thân xác lại cho người thanh niên vô tội đó. Ân oán giữa chúng ta đến đây sẽ chấm dứt.
Con quỷ nhảy xổm lên, ngồi trên cái cọc đá của hàng kẻm gai, nó vễnh hai cái lỗ tai lên nghiêng đầu qua lại, có vẻ như đang trêu ghẹo
- Tha! tại sao tao phải tha, đáng lẽ cho nó ở đây chơi thêm vài ngày, nhưng vì mày đã đem xác tới đây thì tao cho tụi bây cùng đi xuống âm phủ mà bầu bạn.
Nói tới đó, bất ngờ con quỷ nhào thẳng tới với bàn tay sắt nhọn, miệng gầm gừ như một con dã thú đang khát máu, bấu vào mắt mũi của hai Ngọc, cô lách người tránh đòn tấn công, thầm cảm thấy may mắn đã kịp thời phản ứng, nếu không chắc đã bị nó móc mắt rồi. Khi nãy bị bị tấn công bất ngờ, nên không kịp trở tay, sau khi ổn đinh lại thân hình, hai Ngọc vun tay quất mạnh chiếc roi da nhằm cảng không cho con quỷ tới gần. Tuy đánh nhưng trong lòng lo lắng, sẽ làm thân xác của Nhứt sẽ bị tổn thương, lúc về khó lòng mà ăn nói với người nhà của anh ta.
Sau đòn tấn công đầu tiên đã chím thế thượng phong, con quỉ liền hấp thu âm khí của các ngôi mộ xung quanh, để gia tăng sức mạnh. Hơn nữa, đêm nay trăng sáng vầng vận chuyển tinh khí, lại mạnh hơn gấp bội, nếu để nó hấp thụ tà khí đến giờ Tý thì chắc chắn nó sẽ trỡ thành mối tai họa khó diệt trừ. Ngọc tự nhủ với lòng
- Phen này, một sống hai chết, chứ không để cho yêu quái lộng hành, tác oai tác quái được. Nhưng giờ phải làm sao để hóa giải hận thù, khi âm hồn của bà Lan đã hóa thành con ác quỷ Atula hung tợn.