Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 23: Quả Báo




Người cha hai gương mặt lo lắng với hàng nước mắt chảy dài, ôm lấy con mình rồi nói.

-         Nó ở đâu? Chỉ cho cha biết, cha sẽ bắt nó cho con.

Mọi người xung quanh nhìn thấy, ai cũng ngậm nguồi thương cảm. Bấy giờ Hai Ngọc mới lên tiếng

-         Chú hai đừng lo, bệnh của cô út vẫn có cách chữa được, nếu mọi người tin tưởng thì cứ giao việc này cho con xử lý.

Nghe được những lời nói ấy, hai Sơn lập tức quỳ xuống tạ ơn

-         Xin cháu Ngọc hết lòng giúp đỡ, cần gì cứ lên tiếng miễn làm sao cứu được con út Hương, tui xin mang ơn suốt đời.

Thấy vậy hai Ngọc vội vàng đỡ chú hai Sơn đứng lên

-         Ấy chết chú đừng làm vậy, con sẽ cố gắn hết sức

Tuy nói vậy, nhưng trong lòng hai Ngọc biết trường hợp này không dễ xử lý chút nào, bởi hồi nãy dùng đạo pháp soi xét và biết được mọi thứ đang xảy ra với út Hương. Chuyện này không phải tự nhiên cô gái kia bị ma quỷ quấy phá, mà nó được tạo thành bởi cái ác nghiệp của người đi trước nên mới trút xuống đầu kẻ hậu sinh. Tuy gia cảnh chú hai Sơn hiện tại vô cùng khá giả, lối sống cũng có phần nhân hậu nhưng do trước đây ông ta đã tạo quá nhiều nghiệp xấu, để rồi mẹ và anh hai của út Hương lần lượt qua đời và bây giờ đến út Hương, trong tình trạng gần như điên dại. Hai Ngọc còn biết thêm, út Hương có thể sẽ không còn sống được bao lâu nếu như không tìm cách chữa trị kịp thời.

Nghĩ tới đó hai Ngọc thở dài, bởi nghiệp báo của gia đình chú hai Sơn. Cô nghĩ, nếu bỏ mặt không màng thì thật đáng thương cho gia đình ấy, còn nhúng tay vào chuyện này thì e là sẽ bị khiển trách hoặc bị lãnh nghiệp thay. Nhưng với trái tim chính nghĩa và lòng từ bi của mình, cuối cùng hai Ngọc đã quyết định sẽ giúp chú hai Sơn và con gái của ông đến cùng. Sau khi tan buổi tiệc, đợi cho quan khách ra về hết, bây giờ chỉ còn lại mấy người nhà chú Sơn và hai dì cháu cô.

Hai Ngọc khoát lên người chiếc áo đạo màu trắng, ngồi sắp bằng ngay giữa nhà, bên cạnh là út Hương, đã được giữa chặt. Hai Ngọc nhắm mắt lại, miệng lầm rầm đọc mấy câu chú nghe rất lạ tai, chỉ một lúc sau toàn thân của cô lắc lư nhè nhẹ, đồng thời sắc mặt đã chuyển sang màu đỏ, như thể máu đang dồn hết trên lên. Chợt cô cất tiếng nói, những câu rất kỳ lạ mà mọi người dẫu nghe vẫn không thể hiểu cô đang nói gì, chỉ duy nhất út Hương thì lại đáp trả được, cũng bằng ngôn ngữ lạ tương tự hai Ngọc.

Cả hai nói thêm vài câu nữa thì út Hương ngã bật ra. Còn hai Ngọc thì từ từ thở nhẹ và mở mắt ra. Ông hai Sơn sau khi đỡ con gái cho nằm ngay ngắn dưới đất, nhìn thấy hai Ngọc đã mỡ mát, ông ta vội lên tiếng hỏi



-    Như vậy nghĩa là sao, con út có bị làm sao không con?

-    Dạ không sao đâu chú hai, bây giờ lấy một ca nước vô căn rữa mặt, em ấy sẽ tỉnh liền thôi.

Một chút sau, hai Ngọc cầm ca nước trên tay cùng ba cây nhang viết mấu chử bùa, miệng lẩm rẩm đọc chú rồi thổi vô, xong hớp một ngụm phun thẳng vào người út Hương, chỉ qua vài giây sau út Hương mở mắt ra, ngồi bật dậy. Nhìn dáo dát xung quanh, rồi lên tiếng hỏi

-         Ủa cha, sao con lại nằm đây. Bộ có chuyện gì hay sao, mà mọi người nhìn con chằm chằm như vậy?

Ông hai Sơn như không tin vào mắt mình nữa, hai hàng nước mắt chảy dài, mừng rỡ ôm chầm lấy cô con gái, mà quên luôn chuyện cảm ơn hai Ngọc. Đứng cạnh đó im lặng theo dõi nãy giờ, dì bảy cũng lấy làm vui mừng khi nhìn thấy út Hương đã tỉnh, bà lên tiếng

- Như vậy là chữa cho cô út xong rồi sao con?

Hai Ngọc lắc đầu

- Vẫn chưa xong đâu dì\, chỉ là lúc nãy con thỉnh tổ về xác để nói chuyện với họ\, mong giảm bớt nghiệp chướng cho gia đình. Nếu muốn mọi sự tốt đẹp\, thì còn tùy vào chú hai có thành tâm hay không nữa.

Nói tới đây, ông hai Sơn liền quay đầu lại phía hai Ngọc hỏi

- Vậy bây giờ chú phải làm gì\, mới gọi là thành tâm?

- Con đã soi kỹ rồi\, chú là người đã gây ra nghiệp xấu rất lớn nên vợ trước và người con trai đều lần lượt qua đời. Bây giờ đến người con gái út\, bị vong âm bám theo làm cho điên dại. Còn thiếm hai vợ hiện thời của chú\, có phải đang mắc nhiều chứng bệnh trong người hay không\, dù đã cố chạy chữa vẫn không thể nào sinh con được?

Bà Lan, dù nãy giờ không lên tiếng nhưng đã rất nể phục tài nghệ của hai Ngọc bởi cách chữa bệnh thần kỳ giúp út Hương tỉnh lại, bây giờ là đến chuyện nói quá đúng về mình. Bà ta ngay lập tức quỳ xuống khóc lóc như chết cha, chết mẹ

          - Thầy ơi, xin thầy hãy mở lòng từ bi mà giúp gia đình tui, suốt đời suốt kiếp tui ghi lòng tạc dạ công ơn này.



Thấy bà Lan quỳ, hai Ngọc vội vàng đỡ lên

-         Kìa thiếm đừng làm vậy, mau đứng lên đi. Con đã hứa sẽ cố gắng giúp, mọi người cứ yên tâm.

Út Hương lúc này có vẻ đã tỉnh hơn nhiều, nên lên tiếng

-         Chị ơi, thật sự là em sợ lắm, chị cứu em với.

Hai Ngọc thở ra một hơi dài rồi nói

-         Chú hai hãy suy ngẫm lại nghiệp dữ đã tạo, để còn tìm cách mà hóa giải, bởi vì muốn tháo nút phải là người buột nút.

Nghe nói vậy, gương mặt ông hai Sơn liên tục biến đổi, cuối cùng, ông ta cũng lấy hết can đảm nói bí mật dấu kín bấy lâu nay.

-    Đúng là lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát. Được rồi, tui sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện đã xảy ra 25 năm về trước.

Lời ông ta cất lên, như đưa mọi người quay lại quá khứ của miền sơn cước thuở trước

“ Năm đó khi tuổi còn rất trẻ, tui thường theo chân ông nội lên buôn làng trên miền thượng, để mua bán và trao đổi hàng hóa với người dân tộc ở trên. Mỗi chuyến đi như vậy, phải ở lại đó tầm ba tháng mới về, thời gian đó vô tình gặp được một gã thầy mo cáo tay. Thấy tui tư chất thông minh,tay chân nhanh nhạy nên ông ta đã truyền dạy cho cách luyện Tà thuật, để sai khiến người khác làm theo ý mình. Không dừng lại ở đó, mà tui còn học thêm các phép khác như bùa yêu, ngãi nói làm các cô gái dễ xiêu lòng.

- Lẽ ra khi học phép phải dùng vào những việc có ích\, giúp đời nhưng tui lại dùng nó để trục lợi cho bản thân\, bởi cái tuổi trẻ bồng bột háo thắng nên mới tạo ra biết bao nhiêu là nghiệp ác. Chiều hôm đó\, có một gã đàn ông người bản xứ đến tìm vì vợ hắn đi ra ngoài lâu quá chưa về\, có người nói thấy cô ta đi cùng tui\, nhưng thật sự tui không hề biết vợ hắn là ai. Do vậy cả hai xảy ra gây gổ cải vả\, người đàn ông đó hung hãng xông tới\, thế là cả hai đánh nhau một trận. Ông nội con Hương thấy vậy nên ra mặt giảng hòa\, khuyên giải một hồi lâu\, cuối cùng người đàn ông đó cũng bỏ về.

- Do tức tối vì bị gã kia dằn mặt\, rồi sanh lòng thù hận\, tôi âm thầm làm phép sai đám âm binh đi xô ngã người đàn ông đó để cảnh cáo\, nhưng không ngờ hắn ta đứng ngay sườn núi nên đã bị rơi xuống vực thẩm mất mạng. Hắn vốn là lao động chính phải nuôi bốn đứa con nhỏ\, nên khi hay tin chồng chết người vợ khóc lóc thảm thiết\, rồi ôm bốn đứa con nhảy xuống vực cùng chết theo. Lúc ấy tui mới thấy mình thật tội lỗi\, chỉ vì phút nông nỗi\, bởi bản tính ích kỷ nhỏ nhen\, tự cho mình cái quyền là người luôn đúng nên khi có ai đó động chạm đến là phải xử thẳng tay\, mà không cần suy nghỉ hậu quả. Sau ngày hôm đó\, tui quyết định cuốn gói về quê và không bao giờ quay lại nơi đó nữa.