Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 145: Trận Chiến Cuối Cùng




Thấy đòn hợp lực đang phóng tới vô cùng mạnh mẽ, Pháp Không cũng không dám khinh thường, hắn dậm chân xuống đất lập tức vô số âm hồn không biết từ đau kéo tới chắn đòn tấn công kia. Một tay đưa lên không, một tay hắn đâm xuống nền đá, hai luồng khí đen và tím từ tay phát ra xuyên qua lớp đá và không trung rồi đâm vô các vong hồn. Tiếng kêu la thảm thiết vang lên khắp nơi, các vong hôn kia từ từ biến thành các màu tím và đen, đã chặn đứng hoàn toàn đòn hợp lực của ba người Long.

Thừa thắng, chúng bay tới tấn công ba người họ, cả ba vô cùng chật vật đối phó với đám âm hôn hồn kỳ dị này. Long liên tục vung kim sa thạch rải về chúng, hễ kẻ nào trúng thì ré lên đau đớn rồi tan biến giữ không trung, có điều số lượng này quá đông, chỉ một lúc sau, số kim sa thạch cũng như linh phù của ba người đã hết sạch, mà đám hồn ma, quỷ vẫn còn nhiều vô số. Tình trạng Long thì còn đỡ, chứ Hà và Hạ Vi thường ngày không đánh đấm kiểu này, bây giờ hai cô gần như kiệt sức.

Một con ma nữa tím nữa đen lao về phía Hà, Long không kịp cản đòn nên đã dùng thân mình ngăn cản, trúng đòn khiến anh lảo đảo thân người, vừa lúc đó Hạ Vi đứng bên cạnh cũng bị hai tên chụp tay kéo lên không. Long nhịn đau đánh ra hai pháp ấn giải cứu Hạ Vi, chỉ thời gian ngắn sau cà ba người Long Hà và Hạ Vi đã không còn sức chiến đấu, họ toàn thân rã rời ngồi tựa lưng vô nhau. Bên ngoài là trùng trung điệp điệp, các tà hồn do Pháp Không khống chế.

Nếu so sánh đám tà hồn này với đám âm thi  ở khu nhà nghỉ, do thầy tà dạo nọ điều khiển, thì đám tà hồn này lợi hai hơn đám âm thi rất nhiều, hơn nữa về số lượng thì nhiều vô kể. Và điều đáng nói ở đây, nãy giờ Pháp Không còn chưa chính thức ra tay, mà chỉ dựa vô sự khống chế của tà trận để điều khiển đám âm hồn quái dị kia. Lúc này Long mới có dịp nhìn kỹ, trong đám âm hồn này quả nhiên không chỉ là đám ma cỏ thông thường, mà còn có vô số loại quỷ dữ như Thiên Tặc, Thiên Chính, Đồng Long, Lão Mục Ly, Thiết xỉ, Thạch Hệ Giới,… hơn nữa còn được Pháp Không tạo thành trận pháp để càng thêm lợi hại.

Tới đây, Long biết mình không còn chút cơ hội nào để chiến thắng, bởi kẻ địch hơn xa anh về mọi thứ. Trong lúc tuyệt vọng nhất, Long lại nhớ tới cảnh xảy ra hơn trăm năm trước, vì anh mà hai cô vợ đã hy sinh, nên lần này quyết tâm không để chuyện đó tái hiện lần nữa. Long chụp lấy thanh pháp khí của Hà, trích máu của ba người cho thấm vô thanh đao, sau anh lại quán tưởng các đạo linh phù và mật chú vô thanh đao nọ, Pháp Không nhìn thấy hành động này chợt nhớ ra hơn trăm năm trước, Hiệp Long đã dùng cách tương tự để ngăn cản hắn, vì lần đó hắn khinh địch nên đã chịu thiệt thòi.

Nhưng giờ đây đã khác, tu vi hắn tinh tiến không biết gập xưa bao nhiêu lần, lại có thêm tà trận tương trợ, dù không ở trong trận pháp mà chỉ nhờ trận trợ lực từ xa nhưng chỉ cần như vậy, đã dư sức đối phó với cả trăm người như Hiệp Long, chứ nói chi tu vi của kẻ tái sinh so với quá khứ còn xa xa mới bằng. Thấy vậy, Pháp Không cũng không vội ra tay, mà muốn cho Long cảm nhận sự đau khổ tột cùng trước khi chết. Cánh tay hắn lần nữa đưa lên không trung, biến thành hai sợi dây to lớn cuốn lấy Hà và Hạ Vi treo ngược lên không, rồi cười hềnh hệch lên tiếng

-   Sư đệ, đừng nói sư huynh này không cho ngươi cơ hội, bây giờ ta đếm từ một tới ba, ngươi hãy cứu người. Có điều với tu vi hiện nay, có lẽ nhiều lắm là cứu được trong trong hai con vợ của mình mà thôi

Nói xong, hắn không đợi Long lên tiếng mà bắt đầu đếm, thật ra Pháp Không sẽ không cho Long cứu ai hết, mà chỉ làm ra trò này để dày vò mấy người họ cho vui, bởi người anh cứu sẽ là người hắn giết trước, sau đó rút linh hồn ra từ tử hành hạ. Long sau khi nghe lời Pháp Không nói, vô cùng tức giận vì sự hèn hạ vô sĩ của hắn, nhưng anh nhanh chóng thanh tỉnh bởi kẻ kia chính là ma vương. Với hắn, tàn ác đã thành tính, giờ chỉ có liều mạng cứu người mới là quna trọng nhất. Long dồn hết công lực vô thanh pháp khí, hướng mắt qua nhìn Hà rồi lại quay lại nhìn Hạ Vi.

Khi Pháp Không vừa đếm tới tiếng thứ ba, Long lập tức quán chú dồn tất cả sinh lực vô đòn đánh này, anh nhắm thẳng mi tâm của Pháp Không ra đòn. Trong khi đó, bất chợt Pháp Không chấn động thân hình, dường như sự liên hệ với tà trận mà hắn bỏ công hơn trăm năm bày trí, tuy luyện đã mất đi liên hệ. Trong giây phút hoản loạn đó, thì đòn tấn công của Long đã tới, không kịp phòng bị hắn lãnh một đòn cực mạnh vô giữa mi tâm, hét một tiếng lớn đau đớn.

Hai sợi dây đang khống chế Hà và Hạ Vi cũng vì vậy mất khống chế, hai cô gái té từ trên không xuống đất, cũng may không cao quá nên hai cô chỉ ê ẩm người và trầy xát chút ít. Pháp Không ôm đầu kêu gào đau đớn, vì đòn đánh vừa rồi tạo thành vết thương càng lức càng lang rộng. Hắn không khỏi hoảng sợ, bởi đòn vừa rồi tuy mới nhìn thì giống đòn năm xưa Hiệp Long thi triển, nhưng lần này sau khi trúng đòn vết thương của hắn càng nghiêm trọng hơn xưa, nếu không phải tu vi bây giờ hơn năm đó thì chỉ với đòn này, có lẽ đã lấy được mạng hắn rồi.

Pháp Không dùng nội lực khống chế, không cho ma khí của mình tiếp tực bị ăn mòn, hắn điên máu đánh một đòn về Long, anh trúng dòn văng mấy vòng trên đất. Hà và Hạ Vi thấy vậy vội vàng bò lại phía Long. Pháp Không đã hoàn toàn nổi điên, liên tục đánh ra mấy thủ ấn chuẩn bị tung đòn kết liễu ba người trước mắt.

Long và hai người kia, giờ đây đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực ,không còn khả năng chống chọi nữa, lần này họ đã bò lại gần nhau, cho dù có mất mạng thì cũng sẽ ở cạnh nhau. Vậy là không ai sợ hãi, cả ba cùng nắm tay nhau đối diện với cái chết đang từ từ tới. Phía sau lưng Pháp Không, từ từ hiện lên hình ảnh một tên ma vương bốn đầu, trên mỗi đầu đều có sừng, và cái đầu chính đội mão vương, miệng mọc răng nanh, trên lưng có bốn cánh, bốn cánh tay cầm vũ khí từ từ tiến lại phía ba người. Khi còn cách ba người chưa tới năm mét, chợt ma vương Pháp Không tay ôm lấy đầu hét lên đau đớn, rồi hắn té vật xuống đất, lăng lộn dữ dội như cá trên chảo dầu. Miệng hét lớn

-   Là kẻ nào, kẻ nào phá trận của ta, kẻ nào dám phá hủy đầu lâu ngọc của tâm trận, ta sẽ giết ngươi, hủy xương cốt đánh tan hồn phách ngươi … a…a….a a  a

Mặc cho hắn kêu gào cũng không có ai trả lời, tận dụng lúc đó Long, Hà và Hạ Vi vòng tay ôm lấy nhau tạo thành tiểu trận, họ cố gắn hít thở điều tức lấy cho được chút linh lực, để trước khi chết cũng phải kéo theo ma vương kia, hoặc ít nhất làm hắn trọng thương. Khi Pháp Không còn đang tìm kiếm kẻ ra tay vơi mình, từ trên không trung xuất hiên cái kính đàn Chuẩn Đề lớn cở bàn tay, mặt kính đồng chíu thẳng xuống tên ác ma làm hắn vội vàng nhảy qua một bên tránh né, cái kính cũng liên tục đổi hướng chiếu xuống ma vương Pháp Không.

Do tránh né sợ kính đàn chiếu trúng, Pháp Không đã không chú ý tới cái chày kim cang từ sau lưng hắn bay tới nện vô giữ đầu hắn một cú, Pháp Không hét lên như heo bị thọt tiết. Bốn cái đầu quỷ đã có một cái bị đánh nát, sau lần trúng đòn ma lực của Pháp không vì vậy mà càng suy yếu hơn. Ban đầu hắn rất tự tin vô tà trận kia sẽ liên tục bổ sung ma lực cho bản thân và bảo vệ hắn như thành đồng vách sát, dẫu mấy cái pháp khi này cùng đánh xuống một lượt cũng không thể nào gây tổn thương cho Pháp Không

Có điều, không ngờ loại tà trận thất truyền gần như vô địch kia lại bị phá giải, chính vì vậy hắn đã tổn thương vô cùng nặng, bởi giờ đây Pháp Không và tà trận gần như đã hòa thành một thể với nhau. Tà trận bị hủy, đồng nghĩa với việc mất đi sự bảo hộ và mất đi hơn nữa tu vi, càng nguy hiểm hơn các âm hồn giờ đây đã không còn nằm trong sự khống chế của hắn nữa. Pháp Không vô cùng oán giận kẻ đâ phá trận, tự thề với lòng, chỉ cần hôm nay thoát được, bằng mọi giá phải tiêu diệt kẻ kia để trả thù.



Vừa phải tránh né, vừa mãi suy nghĩ về kẻ thù dấu mặt là ai, nên lần nữa Pháp Không trúng đòn, ánh sáng của kính Chuẩn Đề phủ lên một cánh tay ma vương, lập lức cánh tay bị thương nghiêm trọng. Ngay lúc đó, tiếng nói trầm ấm vang lên giữa không trung, mà chủ nhân của tiếng nói này, là một kiêng kỵ với Pháp Không

-   Ma Vương, tội ác của ngươi gần hai trăm năm qua chồng cao hơn núi. Hôm nay ta sẽ cho ngươi vĩnh viên biến mất giữ thiên địa này, để giải thoát cho những vong hồn bị ngươi khống chế

Người  kia không ai xa lạ mà chính là ân sư cử Long, Pháp Sư Bửu Sơn, ần này ông cũng dùng tới tuyệt học của môn phái, thuật xuất hồn vô cùng cao minh. Vẫn là đạo bào vàng, có hình âm dương và bát quái, trên đầu đội mão, tay phải cầm chuông Kim Cang, tay trái cầm dao Phổ ba. Dùng mũi dao vẽ lên không mấy đạo phù của Mật Tông và niệm thầm chú, rồi trấn thẳng thanh dao Phổ Ba xuống bên dưới. Pháp Không biết nếu trúng đòn này, hắn chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều nên tung người nhảy ra xa, có điều hắn không thể nào nhất được thân hình mình lên, cứ như bị mặt đất giữ chặc.

Pháp Không sợ hãi nhìn quanh, không biết từ lúc nào quanh hắn có mấy lá cờ lệnh màu vàng chử đỏ của Đạo Giáo đã giăng khắp nơi, với kiến thức uyên bát của Pháp Không cũng không biết rỏ uy lực của loại trận này. Có lẽ đây là một trận pháp của Đạo Giáo, mà có lần hắn đọc được trong truyện Phong Thần, nhưng chẳng phải loại trận này đã thất truyền hơn mấy ngàn năm, sao nay lại tái hiện ở đây. Pháp Không chưa có câu trả lời, thì đã bị mũi dao Phổ Ba đã cắm lên người, phong ấn nằm trên mặt đất, từ trong cơ thể của Pháp Không thoát ra vô số âm hồn.

Có điều, mấy âm hồn này không có nhào tới tấn công nhóm người Long như khi nãy, mà sau khi thoát khỏi thân thể pháp Không họ dồn lại một góc và lơ lửng nơi đó. Trãi qua một lúc sau, mọi âm hồn bị nhốt trong thân thể Pháp Không đã hoàn toàn thoát hết ra, có lẽ con số lên tới cả mấy ngàn chứ không ít. Nằm trên đất là thân thể hư nhược, hay nói đúng hơn là hai phần hồn của Pháp Không, có điều hắn chẳng vì vậy mà ăn năn hối cãi, vẫn vẫy vùng gào thét chửi bới vô cùng ác liệt. Bửu Sơn không nhìn tới hắn, mà ông hướng về phía Long cất tiếng.

-   Ba đứa con kết thúc ân oán với Pháp Không đi, chuyện này đã kéo dài mấy kiếp rồi, tên này không có lúc nào là không làm chuyện ác, tàn hại đến cả mấy vạn sinh linh vô tội

-   Dạ, tuân lệnh

Long nắm tay hai cô gái, cùng tập trung tất cả linh lực vô thanh pháp khí của Hà rồi tung ra một đòn thật mạnh về phía Pháp Không. Lần này ma vương Pháp Không đã đền tội, hắn biến mất hoàn toàn giữa cõi thiên địa này, các âm hồn chứng kiến kẻ thù của mình đã đền tội, thì oán niếm trong lòng cũng dẫn tan biến. Bửu Sơn lần nữa lên tiếng

-   Mọi chuyện nơi đây coi như đã xong, lần này nhờ có con nên thầy đã tìm được nơi Pháp Không bày tà trận. Ta đã đích thân tới và phá giải hoàn toàn loại trận tàn ác này, cũng như đánh nát khối đầu lâu đá dùng làm tâm trận, nhờ vậy Pháp không mới thảm bại

Long cũng cảm ơn thầy rồi anh lên tiếng hỏi

-   Thầy có đang ở gần đây không?

-   Không con, ta ở cách đây cả trăm cây số lận. Thôi, giờ mọi việc nơi này xong rồi, mấy đứa nghĩ ngơi vài ngày cho khỏe rồi về đạo quán thầy trò mình nói chuyện nhiều hơn.

Nói rồi ông nhìn đám âm hồn kia, khiến chúng run sợ vô cùng, thấy vậy Bửu Sơn cười và nói

-         Các ngươi không cần sợ, mọi chuyện đều do Pháp không gây ra, nay các ngươi có đồng ý theo ta về đạo quán không, đợi tới ngày tốt ta sẽ làm lễ siêu độ cho tát cả các ngươi.

Đám âm hồn kia mừng rõ rối rích xin theo Bửu Sơn…..

 

******



Hai đứa nhò, một trai một gái chừng bảy, tám tuổi ngồi say xưa nghe kể chuyện. Chợt đứa lớn hơn lên tiếng

-   Ông nội ơi, vậy là ông với hai bà nội có thành vợ chồng không ?

Long lúc này đã gần 70 tuổi rồi, ông đưa tay gõ đầu đứa cháu gái

-         Không thành sao mà có tụi bay

Đưa cháu vừa liếc lên thấy có người đi tới, liền nhảy lại mếu náo.

-         Bà nội Hà ơi, bà nội Vi ơi ông nội đánh con

Người đi ra là Hà và Hạ Vi, có điều lúc này cả hai cũng đã gần 70 như Long, họ cùng lên tiếng

-         Ông lại bắt nạt cháu tụi tui phải không?

Long từ ngày có hai cô vợ tới giờ, thì luôn luôn bị vợ bắt nạt, lần này cũng vậy nên ông lên tiếng

-         Tại nó hỏi tầm bậy chứ bộ

-         Tầm bậy cái gì mà tầm bậy

Nói xong, hai bà vợ dắt tay đứa cháu hăng hái bước tới như chuẩn bị đánh cho Long một trận, nhưng bất ngờ họ nhếch nụ cười ma mãnh. Hà nói

-   Đáng lẽ anh không được ký đầu nó, mà phải để hai đứa em cùng thọt lét nó mới đúng

Sau câu nói đó, hai đứa nhỏ lập tức trở thành nạn nhân bị ông bà nội cùng thọt lét, tiếng cười của họ vang vọng khắp nơi. Ngoài trời nắng ấm cũng nhẹ nhàng phủ xuống.

 

                               Hết Truyện