Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 129: Quay Về




-      Trên đời không có ai không phạm sai lầm, quan trọng nhất kịp nhận ra lỗi và sửa sai được là tốt rồi anh. Thôi mình đi về

 -      Không, anh không còn mặt mũi quay về nữa, chỉ vì muốn hơn em nên đã gia nhập tà giáo, bái kẻ cùng hung cực ác làm thầy và tàn hại chúng sinh, để rồi sau cùng chính người thầy mà mình thuần phục đã đưa mình ra làm bia chắn sống cho ông ta. Cũng may Bửu Sơn pháp sư có tâm từ bi, khi thấy đanh trúng anh, ông ta đã nương tay, nếu không anh không chỉ mất hết tu vi mà ngay cả hồn phách có lẽ cũng đã tiêu tan với đòn trừ tà đấy.

Trịnh Chánh được Huyền Tiên đỡ đứng lên, ông ta như không còn chút sức phải tựa người vô một cây rừng, tiếp tục nói

-   Sau khi trúng đòn của Bửu Sơn pháp sư, anh cũng không có ngất mà chỉ té xuống nằm đấy, mọi diễn biến phía sau hoàn toàn thấy rỏ hết. Nhờ vậy, anh đã nhớ lại những ngày đầu tiên học đạo, với mong muốn cứu nhân độ thế nhưng càng ngày càng đi sai đường, để khi mất hết tu vi mới nhận ra lỗi lần của mình. Anh đã quyết định sẽ xuống tóc xuất gia, sám hối tội lỗi mình gây ra và quyết lòng tu học, để sau này giúp đỡ những người phạm sai lầm có cơ hội quay đầu.

 

Ông bước tới nắm tay Huyền Tiên, nhìn thẳng vô mắt cô

-   Rất cảm ơn Huyền Tiên đã tha thứ lỗi lầm của anh, hôm nay tạm biệt tại đây, nếu có duyên ngày sau sẽ gặp lại

Nói xong, Trịnh Chánh quay qua chào ba anh em út Tiến, rồi theo hướng bìa rừng bước đi. Đợi ông ta đi khuất, Hải cũng lên tiếng

-   Thôi, chúng ta cũng về nhà nha cô

 -   Ừ, mình về thôi

 Chẳng bao lâu sau, bốn người họ đã có mặt trong nhà út Tiến, cả gia đình cô ấy vô cùng mừng rỡ và cảm ơn Huyền Tiên hết lời. Sau đó Huyền Tiên kể lại quá trình giải cứu út Tiến, tuy nhiên cô cũng bỏ bớt một số chuyện làm lộ thiên cơ. Kể xong chuyện trên, gương mặt ai nấy cũng bàng hoàng, bởi trận chiến nọ nếu không có sự xuất hiện kịp thời của vị pháp sư thần bí kia, có lẽ cả bốn người không một ai có thể trở về được. Câu chuyện kia quá mức tưởng tượng, khiến mọi người nghe xong một hồi rồi mà vẫn còn sợ hãi chưa biết nói gì, Huyền Tiên đã lên tiếng, phá tan sự trầm mặt.

-   Út Tiến nè, giờ hãy kể cho chị nghe, do em đi coi bói hay đi đâu mà bị con quỷ kia nhập vô người vậy?

Út Tiến, ngồi nhớ lại câu chuyện xảy ra cách đây không lâu.

-   Thiệt sự, cũng không biết có phải do em đi coi bói hay không nữa, nhưng gần đây em có quen với một cô đồng còn rất trẻ, à không nói đúng hơn là đệ tử ruột của một bà đồng rất có tiếng ngoài bắc

 

Út Tiến bắt đầu kể lại câu chuyện, xảy ra chừng một tháng trước đó

“ Ngày hôm đó, sau khi chia tay với bạn trai nên út Tiến rất buồn, đi làm thì thôi về lại tự nhốt mình trong phòng, vì cô sợ ra ngoài thấy mình buồn ba mẹ sẽ lo lắng. Nằm không hoài thì cũng chán, nên cô lại lên mạng coi phim, nghe nhạc và dạo facebook. Chiều hôm nọ đang lướt facebook, bổng nhiên nhận được tin nhắn của một cô đồng gửi vô masenger, ban đầu út Tiến cũng không để ý nhưng một lúc sau thấy buồn, nên cô mở tin nhắn ra đọc.



Sau đó qua trang cá nhân, thấy người trong hình lớn tuổi, lại có đền thờ trang nghiêm nên cô tin tưởng và chụp hình bàn tay gửi theo yêu cầu của cô đồng đó,thấy cô đồng nói nhiều cái đúng về mình, nên út Tiến có vài lần chuyển tiền qua tài khoảng, nhờ cô chỉ điểm cho mình vài thứ. Cách đây chừng mười ngày, út Tiến ngỏ ý muốn ra bắc, tới đền của cô đồng nọ để dâng hương và cúng giải hạn nhưng sau một lúc trò chuyện, út Tiến mới biết cô đồng được nhiều đệ tử ở nước ngoài mời qua đó, vừa đi chơi vừa đến thăm nhà các đệ tử, chuyến đi này phải đến cả tháng mới về.

 Nhưng cô lại có một người đệ tử ruột tên Phương Hân, cũng rất giỏi không thua kém cô là bao, cô này còn trẻ lại lanh lợi nên hằng ngày hay quản lý trang facebook và giải đáp cho bá tính thập phương. Nay Phương Hân có việc đi Gia Lai, thấy hữu duyên nên cô sẽ bảo Phương Hân thay mặt cô giải tai nạn cho út Tiến, trong thời gian cô đi nước ngoài. Nghe vậy út Tiến mừng lắm, xin được gặp cô đồng trẻ tên Phương Hân ngay tại Gia Lai.

 Sau buổi trò chuyện cùng cô đồng trẻ, út Tiến đã dúi vô tay cô năm triệu nhờ cúng giải hạn cho mình, cũng nhờ Phương Hân cắt duyên âm đã đeo bám bấy lâu, khiến út Tiến cứ lận đận chuyện tình duyên. Ban đầu cô Phương Hân nói không đủ lễ sẽ không được linh ứng, sau khi út Tiến năn nỉ và trình bày mình đang hết tiền, để qua tháng sau sẽ gửi thêm thì Phương Hân mới miễn cưỡng nhận lời, còn hứa ngoài việc giải hạn và cắt duyên âm, vì thấy út Tiến hữu duyên lại có lòng thành nên sẽ phá lệ mở cung tài lộc cho cô.

Sau đó hai ngày, út Tiến phải lên rẩy theo lời hẹn với cô đồng Phương Hân, trước khi ra về, hẹn ba ngày nữa sẽ gửi cô đồng thêm 5 triệu để cô mở cung tài lộc cho mình. Lúc về vì đường mưa khó đi, út Tiến phải đi đường vòng ngan qua cửa khu rừng khi nãy. Từ ngày đó về nhà, cô cảm thấy mình bần thần không muốn ăn uống gì nữa, rồi có lúc dường như không làm chủ được bản thân, cho đến hôm nọ khi nghe người nhà kêu ra ăn cơm,  vừa bước xuống giường để ra ngoài thì thấy một bóng đen từ cửa lao vô mình. Út Tiến chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, giống như rớt xuống hầm nước đá, từ đó không còn biết gì cho tới khi tỉnh dậy và gặp Huyền Tiên trong rừng”

Kể xong, mẹ út Tiến sợ hải hỏi Huyền Tiên

-   Cô Huyền Tiên ơi, làm ơn coi dùm con gái tui, có phải nó bị cô đồng Phương Hân gì đó ám hại hay không, sao tui thấy lo quá, lỡ mà cô Huyền Tiên về Sài Gòn rồi thì Phương Hân kia lại hại nó, gia đình tui biết làm sao.

 

Nghe vợ nói vậy, ông chồng cũng đồng thời năn nỉ Huyền Tiên.

-         Nhờ cô thương tình, cứu con út Tiến cùng gia đình tui

Huyền Tiên chau mày suy nghĩ một hồi rồi mới nói

-   Theo cháu nghĩ, việc út Tiến bị quỷ nhập có lẽ là khi đi ngang khu rừng mới bị, chớ không liên quan đến cô đồng nọ. Còn cô đồng tên Phương Hân đó, cháu nghĩ cũng không phải cô đồng mà chỉ là kẻ lường gạt thôi, nhưng để chắc ăn tốt nhật là phải gặp trực tiếp cô ta một lần mới được

Nói xong, Huyền Tiên quay qua nhìn út Tiến

-   Em có cách nào hẹn gặp cô đồng Phương Hân đó không, nếu có thể mời cô ta tới đây thì càng hay

Út Tiến gật đầu

-   Dạ được, lúc đầu em chỉ liên hệ với cô ấy qua facebook, sau khi gặp mặt do em năn nỉ nên cô đã cho số điện thoại, giờ em gọi cô Phương Hân thử nha chị.

-   Ừ, em gọi đi



Nói xong, út Tiến chạy vô phòng lấy điện thoại, chẳng may cái điện thoại lại hết pin nên cô phải cắm sạt dự phòng vô một lúc mới mở máy lên. Nhìn thấy có nhiều cuộc gọi nhỡ của Phương Hân, cô ấy vừa gọi vô điện thoại vừa gọi vô masenger cho mình. Út Tiến, vội gọi lại cho cô đồng nọ và mở loa ngoài để mọi người cùng nghe. Phương Hân bắt máy, cất lên tiếng với giọng có vẻ khó chịu

-   Con trốn đâu thế, sao chả thèm nghe máy của cô.

-   Dạ cho con xin lỗi, do mấy bữa nay phải đi công tác ở vùng sâu và để quên điện thoại ở nhà nên không biết cô gọi. Con mới về tới, mở máy lên thấy cuộc gọi nhỡ của cô, lật đật gọi lại liền, mong cô đừng trách tội

Nghe út Tiến giải thích vậy, giọng Phương Hân cũng dịu lại, rồi nói

-         Thôi được rồi cô cũng không trách gì con. Các đay ít hôm, các ngài về báo mẹ con chuẩn bị gặp nạn to lắm, không giải sẽ chết chẳng toàn thây đâu. Cô vì lo cho bà cụ mới gọi con gấp như thế.

Nhìn thấy Huyền Tiên gật đầu ra hiệu, nên út Tiến giả bộ sợ hãi năn nỉ

-   Dạ lạy cô, cô thương tình cứu mẹ con với, cả gia đình không bao giờ dám quên ơn.

 -   Cái này khó lắm, vì tội mẹ con phạm phải to lắm, cô cứu bà xong cũng giảm dương thọ chứ chẳng chơi.

-         Cô ơi, xin cô từ bi, ráng cứu mẹ con dùm, gia đình con xin tạ lễ hậu hỉnh ạ.

-         Con đừng nói thế, cô làm để cứu người chứ có phải vì lễ lộc hay tiền nong gì đâu, con có tạ lễ về cô dâng lên hết cho các ngài thôi, chả giữ lại đồng nào cho mình cả, con nói thế tổn phước đấy.

-         Dạ, dạ con biết, con chỉ xin cô giúp mẹ con thoát nạn lần này ạ.

 -         Thôi được, thấy con thành tâm và hiếu thảo vơi mẹ thế cô quý lắm, sẽ phá lệ cứu bà cụ, dù có bị giảm dương thọ cô cũng cam lòng.

-         Dạ cô ơi, vậy cho phép con được mời cô tới nhà con để cúng ngay hôm nay được không ạ, chứ để lâu con lo quá.

-   Không con ạ, cô không đến nhà như thế được,….

Sau một hồi năn nĩ và hứa hẹn đủ điều, sau cùng cô đồng Phương Hân cũng đồng ý tới nhà út Tiến. Chừng hơn một tiếng sau, trước của  có chiếc taxi ngừng lại, một cô gái nhìn hơn hai mươi tuổi, khá xinh xắn mặt bộ đồ Phật tử màu hồng nhạt bước xuống, lấy điện thoại từ trong túi nhỏ đeo trước bụng ra gọi. Út Tiến bắt máy lên nghe

-   Dạ, con nghe thưa cô.

 -   Ừ, cô đến rồi, con ra mở cửa đón cô vào nhà