Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 122: Bí Ẩn Trong Kho Hàng Bỏ Hoang




Long lần nữa thận trọng đẩy cánh cửa, nhưng lần này không có gì bất thường xảy ra, có chăng cánh cửa này lâu ngày không được xử dụng nên đẩy khá nặng và nó tạo lên âm thanh K..ê…t…ẹt…. khá lớn. Long bước vô trong, không còn mùi ẩm mốc và vẻ hoang tàn giông bên ngoài nữa, bên trong sạch sẽ và sáng sủa hơn, có điều trong này thoang thoảng có mùi gì đó nghe hăng hắc khá khó chịu, hơn nữa không khí dường như rất ngột ngạt, làm cho khí huyết lưu thông cũng muốn vì vậy mà trì trệ lại.

Nhìn quanh một vòng trước khi quẹo qua bên trái, không biết có phải do nghĩ nhiều quá không, mà chợt trong đầu Long thoáng nghĩ nơi này có nét gì đó giống với khu nhà nghỉ dạo nọ. Nhưng ý nghĩ đó cũng chỉ thoáng qua rồi thôi, tiếp tục đi tới phía trước thì nhìn thấy phía trước có hai người đang đứng, nói đúng hơn là một người đang đứng dưới đất, một người hình như đang bị treo bằng dây hay lưới gì đó cách mặt đất chừng một thước. Thấy quái lạ, Long liền lên tiếng gọi

-         Quỳnh Ngọc, có phải em không?

Người đứng dưới đất chỉ trả lời, chứ không quay người lại.

-         Em chứ ai, anh tới đây đi

Long vừa bước tới vừa miên mang suy nghĩ, không biết Quỳnh Ngọc bày trò gì, mà chọn ở cái nơi thấy ớn như vầy, hơn nữa người kia là ai mà giống như đang bị treo lên vậy. Dù cố gắn nhìn cho kỹ, có điều không thể thấy rõ, bởi phía sau lưng hai người đó là cái lỗ thông gió để lấy ánh sáng bên ngoài vô, giờ anh đang đứng ngược sáng nên  không tháy rỏ mặt mũi của Quỳnh Ngọc và người kia. Có điều, cảm giác bất an trong lòng dường như đã đạt tới mức cao nhất, khiến hơi thở anh cũng có chút khó khăn. Khi bước gần tới, đột nhiên Quỳnh Ngọc lên tiếng

-         Anh khỏi đọc chú và bắt ân đề phòng làm gì cho mất công

Bất ngờ vì câu nói của cô, bởi khi thấy Quỳnh Ngọc anh đã không còn bắt ấn nữa, chỉ là nãy giờ vẫn đọc trong tâm câu chú trừ tà thôi, vậy mà tại sao cô lại biết được kia chứ. Chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình, thì lần nữa Quỳnh Ngọc lên tiếng

-   Anh đừng bất ngờ vì sao em biết anh đang đọc chú và bắt ấn, bất ngờ cho anh phái sau còn nhiều lắm

-   Bất ngờ cái gì cô kia

Long vừa bước tới gần hơn vừa pha trò tính chọc Quỳnh Ngọc, nhưng cô gái này bổng cất tiếng cười vang, rồi chỉ tay về phía người đang bị cột lủng lẳng lên tiếng

-         Ha ha ha…. Anh nhìn đi sẽ biết bất ngờ là cái gì

Bây giờ tuy vẫn đứng ngược sáng, nhưng với khoảng cách gần như vầy, đã giúp Long thấy rỏ người đang bị cột và treo lên lủng lắng kia chính là Hà, cô còn bị dám bắng keo vô miệng ngăn không cho nói chuyện. Hà vẫn còn mặt bộ đồ khi nãy ngồi uống café với Long, vừa nhìn thấy Hà như vậy, thoáng nghĩ “ không lẽ hai dì cháu này hết chuyện chơi rồi nay bày trò này để chọc mình sao ta” . Nghĩa vậy anh lên tiếng

-         Hai dì cháu em chơi trò gì vây?

-         Chơi sao, ha…. ha ha….. em đâu có rảnh chơi mấy trò này với nó

Nghe giọng của Quỳnh Ngọc lúc này, khiến cho Long bắt đầu thấy sợ trong lòng.

-         Em nói gì vậy Ngọc, sao tự nhiên kêu dì Hà như vậy?

-         Ai nói anh nó là dì em?

 Không đợi Long lên tiếng, Quỳnh Ngọc bước lại chổ Hà đang bị treo, vừa nói vừa tháo miếng băng keo trên miệng cô ra.

-         Để cho anh nghe, đích thân nó trả lời

Miếng băng kéo vừa được tháo ra khỏi miệng,  Hà hét lên

-         Anh chạy đi, ở đay nguy hiểm lắm, nó không phải cháu em đâu

Bây giờ tới lượt Hà nói vậy, khiến đầu óc anh có chút mơ hồ

-         Có chuyện gì vậy Hà ?



Vừa nói, Long vừa bước sấn tới, thì Quỳnh Ngọc,không biết khi nào đã cầm sẵn con dao sắc bén trong tay và kê lên ngay cổ Hà, nhếch mếp cười cất tiếng

-   Anh chỉ cần bước thêm một bước nữa là con này sẽ ăn một dao liền đó, không tin anh cứ thử đi

Thấy vậy, Long liền đứng lại không dám bước thêm chút nào nữa, anh lấy làm khó hiểu lên tiếng

-   Có gì từ từ nói, em sao lại bắt Hà như vậy, thả Hà ra đi em

Giọng nói của Quỳnh Ngọc, lúc này trở nên âm lãnh

-   Thả nó ra thì sao nói chuyện được với mày

Hà cũng hét lên

-   Cứ kệ em, anh chạy đi nó không phải Quỳnh Ngọc đâu

 

Quỳnh Ngọc cười khằng khặc

-   Nó nói đúng đó, nhưng mày dám bỏ chạy thì con nhỏ này lập tức mất mạng

Cho tới giờ, đầu óc Long vẫn cứ mơ hồ chưa hiểu ra chuyện gì

-   Được rồi, được rồi, giờ em muốn gì, cứ bình tỉnh nói đi

-   Mày cởi áo và bỏ tất cả pháp khí, quăng ra một bên cho tao

-   Đừng nghe nó, cứ mặc kệ em, anh chạy đi

-   Mày im miệng cho tao

Vừa nói Quỳnh Ngọc vừa quay qua tát vô mặt Hà hai cái. Long hét lên

-         Dừng tay, cởi thì cởi

Nói rồi anh tháo vòng đeo tay và áo quăng ra ngoài, chỉ còn mặt mỗi cái quần jean. Làm xong anh nhìn quỳnh Ngọc

-         Rồi đó, bây giờ em muốn gì nữa

-         Muốn mạng của mày chứ gì

Một giọng nói khá quen thuộc từ phía sau vang lên, tiết là Long chưa kịp quay ra nhìn đã bị đánh một chưởng thật mạnh vô giữa lưng, trúng đòn anh bay như dìu đứt dây về phía trước cả ba, bốn thước mới té sấp xuống nền. Sau khi trúng đòn đó, không chỉ bị trọng hạ gục và toàn bộ tu vi của Long đã hoàn toàn bị phong bế, khó khắn lắm anh mới có thể xoay người nhìn lại phía người vừa ra đòn tấn công mình.

Lần này, như không tin vô mắt mình, bởi người vừa ra tay đánh lén với một đòn mạnh như trời giáng kia không phải ai xa lạ, mà chính là thiền sư Pháp Không, Long bất ngờ tới nỗi không nói ra lời nào. Thấy vậy, Pháp Không bước tới, nhếch môi cười lên tiếng

-   Sao rồi còn nhận ra ta không Long thí chủ



-   Tại, tại … sao là thầy?

-   Không phải ta thì còn là ai

Nói xong, ông ta cất lên một tràng cười ghê rợn, rồi nhìn về Quỳnh Ngọc, gật đầu tỏ vẻ hài lòng

-         Trở về đi, nhiệm vụ của ngươi đã xong

Nói rồi, ông ta phẩy tay thu lại, lập tức từ trong cơ thể Quỳnh Ngọc một âm binh được kéo ra, và cô gái té xuống nằm bất động dưới đất. Nhìn thấy chuyện vừa diễn ra, tới đây anh đã hiểu, thì ra Quỳnh Ngọc bị âm binh do Pháp Không điều khiển, nhập xác để hành động hãm hại anh và Hà. Nhưng điều Long không hiều, tại sao sư pháp Không lại làm vậy, anh ngập ngừng lên tiếng

-   Tại sao thầy làm như vậy?

-   Ha ha ha… vì như vậy ta mới có thể thâu hồn đoạt phách và chím được cơ thể trẻ trung của ngươi chứ

Càng nghe thì Long càng lù mù, không hiểu vì nguyến cớ gì mà một vị thiền sư đức độ lại trở thành như vậy. Anh ngập ngừng lên tiếng.

-         Nhưng … thầy…. thầy

Pháp Không cắt ngan lời Long.

-   Muốn biết thì xuống Diêm Vương mà hỏi, à mà không đúng, ngươi cũng không có cơ hội xuống đó nữa đâu.

Nói rồi ông ta bước tới nắm cổ Long xách lên, gương mặt hiền từ ngày nào giờ bổng trở nên đanh ác hung tàng vô cùng. Ông ta cười

-   Trước  hết sẽ rút cạn tu vi của ngươi, sau đó mới thâu hồn của ngươi để luyện hóa, còn cái xác này cũng là của ta, để ta có lại những thứ thuộc về mình

Nói rồi, ông ta đọc chú và từ từ rút tu vi của Long ra khỏi người, Long bị bóp cổ và cũng không còn chút sức lực để phản khán. Anh thấy tu vì của mình trôi ra như nước thủy triều rút, trong giây phút đó, bên tai vẫn nghe được âm thanh vùng vẫy của Hà. Có lẽ hồi nãy, cô đã bị Quỳnh Ngọc đám miệng lại và đang vùng vẩy cố thoát ra để giải cứu cho mình. Những hình ảnh của Hà dần hiện lên trong đầu và hình ảnh của Quỳnh Ngọc hoàn toàn biến mất. Trước khi rơi vô trạng thái vô thức, Long nghe loáng thoáng đâu đó tiếng hét của ai đó thật hùng hồ vang lên

-         Yêu đạo mau dừng tay.

Có điều, Long đã hoàn toàn mất đi ý thức trước khi biết người kia là ai. Và cho dù không bất tỉnh, có lẽ cũng không nhận ra người vừa hét lên là ai, bởi người đó hoàn toàn xa lạ chưa gặp bao giờ, nhưng chắc chắn anh phải bất ngờ nhiều lắm, bởi người vừa xuất hiện không phải đích thân tới mà ông ta dùng thuật xuất hồn vô cùng cao minh. Pháp Không tất nhiên là nhìn ra chuyện này, nên cười khinh bỉ.

-   Hừ, chỉ là một kẻ dùng thuật xuất hồn cũng muốn trước mặt ta dương oai diễu võ.

 

Người kia cũng đáp lại

-   Chứ không phải cũng đang xuất hồn đó sao, xem ra thuật xuất hồn của ngươi cũng không phải tầm thường.

Pháp Không tự hào lên tiếng

-   Hừ, ta tung hoành bấy lâu nay không đối thủ, thì tất nhiên thuật xuất hồn phải cao minh hơn thằng hậu sinnh như ngươi gấp trăm ngàn lần rồi

-   Cái đó thì chưa chắc

Vừa nói tới đó, người mặt đạo bào vàng liền đánh ra một ấn về phía Pháp Không, do khinh địch nên Pháp Không ăn trái đắng ngay đòn đầu tiên. Biết đụng phải đối thủ khó nhai, nên hắn ta liền bỏ Long ra tập trung ma lực vô hai tay đánh về phía đối thủ, trước mặt người mặt đạo bào vàng xuất hiện một tấm khiên do vô số chử Án tiếng Phạn tạo thành, cản hoàn toàn đoan tấn công của Pháp Không, hắn còn chưa kịp hết bớt ngờ vì đòn vừa rồi, thì Pháp Không tiếp tục lãnh liền một chày kim cang vô giữa ngực.