Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 107: Thế Giới Của Tà Linh




Mà thay vào đó là trùng trùng, lớp lớp các bức tường đá tạo thành mê cung rộng lớn, nhìn ngút mắt cũng không thấy điểm kết của nó. Long không còn xử dụng con thuyền độc mộc nữa, vì qua khỏi sông con thuyền kia tự động biến mất, anh đang tự phi hành băng qua mê cung, có điều các cột đá bên dưới lâu lâu lại phóng lên tấn công, rồi đến hàng loạt tên bắn từ dưới lên. Đặt biệt, loạt tên này có sự sát thương vì hơi chủ quan, Long đã bị 2 mũi tên bắn sượt qua tay gây thương tích.

Long biết, đây là thương tích thật sự chứ không phải do ảo giác như lúc trong tòa thành kia, có cả vong hồn cũng hóa thành các hình dạng đầu lâu, hay hình thù ghê sợ tấn công. Long chỉ biết né tránh, chứ không dám dùng kiếm ngăn cảm, vì sợ khi phát kiếm sẽ tổn hại cho vong hồn. Càng về sau, tránh né khó khăn bởi độ tấn công trở nên dầy đặt hơn, không cho Long có thời gian lấy linh phù ra để thi triển pháp thuật.

Chưa biết phải ứng phó ra sao, thì từ bên ngoài sư Nhật Viễn niệm chú đánh ra mấy đạo ấn quyết, rồi thông qua 5 sợi dây ngũ sắc truyền đến, Long đang chật vật né tránh vô số đợt tấn công. Sợi dây ngũ sắc bổng tỏa vầng hào quang sáng chói, lập tức hơn mười vong hồn trong các hình thù quái dị bị chế trụ đúng im, không chút động đậy, nhờ vậy Long đã xát định được còn các vong hồn lâm nạn, nhanh chóng thu vào túi càn khôn.

Xử lý xong các vong hồn, rút thanh kiếm gỗ ra cản dễ dàng cản phá đòn tấn công bên dưới và rút thêm lá linh phù niệm chú đánh xuống dưới, một quả cầu lửa từ linh phù tỏa ra bao phủ chụp xuống mê cung, Long củng dùng kiếm quán chú đánh ra mấy thế kiếm khi. Chỉ trong nháy mắt, cả khu mê cung rộng lớn chỉ còn là đống đá vụn. Qua hết mê cung, bay thêm một đoạn nữa thấy một con đường độc dạo dài ngoằn nghoèo. Mà điểm đến của con đường đó chính là tòa lâu đài cao chót vót, nằm trên đỉnh ngọn núi.

Tòa lâu đài đen ngòm, mà vừa nhìn qua, thấy có nhiều nét giống với lâu đài của mấy bà phù thủy trong các truyện của phương tây. Phía sau của tòa lâu đài là vực thẳm với vách núi thẳng đứng, bên dưới vực thẳm là một vùng biển rộng bao la cũng đen ngòn. Còn đang quan sát tòa lâu đài và địa thế xung quanh, thì bất chợt từ trong tòa lâu đài xuất hiện một con dơi to lớn bay ra. Nhìn thấy con dơi, Long chợt cảm nhận được sự nguy hiểm tột cùng. Con dơi bay ra, đôi cánh rộng lớn của nó quạt phành phạch tạo thành những trận gió lớn, cuốn bụi bay mù mịt, chợt con dơi cất giọng

-         Kẻ kia, ngươi từ đâu đến đây sinh sự, có phải muốn chết không

Long biết con dơi kia không ai khác, chính là tên tà linh cần tìm

-         Hừ tà linh kia, ngươi tội ác tày trời, dám thu hồn biết bao nhiêu người vô tội nhốt trong game này

Con dơi ré lên mấy âm thanh cổ quái

-         Vô tội, nếu là vô tội thì tao đã không bắt tụi nó vô đây.

Long trừng mắt, vì thái thái độ ngông cuồng của tà linh nọ

-         Ngươi có quyền gì mà phán xét người khác có tội hay không, cho dù có tội thì ngươi cũng lấy quyền gì bắt linh hồn cả mấy trăm người nhốt trong trò chơi này.

Con dơi tiếp tục vỗ cánh phành phạch, ré lên tràng cười đắc ý



-         Ta lấy quyền của kẻ mạnh, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là kẻ mạnh

Nói xong nó đập cánh lần nữa, từ cánh nó xuất hiện ra hàng trăm con dơi nhỏ đang vỗ cánh bay. Từ trên thân người mấy con dơi nhỏ, tỏa ra luồn khói đen nhè nhẹ nhìn rất quỉ dị, bổng con dơi to quát lên

-         Giết……….

Đàn dơi kia nhận lệnh, lao từ trên cao xuống tấn công. Long tung mấy lá linh phù vàng lên không trung, các lá linh phù đột nhiên hóa thành đàn hạc vàng có vầng lửa bao quanh thanh. Nhìn đàn dơi bay xuống gần hơn, Long cũng nhìn vô đàn hạt quát lên

-         Chiến………..

Sau tiếng quát của Long, đàn hạc lửa bay lên lao, nhào vô tấn công đàn dơi đen tới tấp. Chỉ thoáng cái, đàn hạc đã hoàn toàn thiêu rụi đàn dơi đen, sau khi tiêu diệt xong đối thủ thì bầy hạc lửa cũng biến mất.

Con dơi nọ, thấy tấn công theo cách này không ổn nên vung đôi cánh rộng lớn của nó quát mạnh xuống, từ đôi cách nọ tạo ra một trận mưa tên đổ xuống người Long, anh tung đạo linh phù trắng lên lập tức hóa thành tấm thửng che chắn trước thân người, hoàn toàn an lành dưới trận mưa tên. Rồi từ sợi dây ngũ sắc, ánh hào quang tỏa ra hóa thành chử vạn bay lên đánh thẳng vô con dơi tà linh kia văng ra xa. Khi ổn định lại thân hình, nó tức giận quát

-         Muốn đánh hội đồng ta à, đừng hòng

Nói xong, nó ngước đầu vỗ cánh phát ra âm thanh to lớn rung chuyển cả đất trời nơi đây, cảnh quanh trước mặt bổng biến mất. Thay vào đó là cảnh một dãy núi đá, không một bóng cây dưới trời nắng chói chan và cũng không còn hình dáng con dơi to lớn kia, mà nó trở thành một thanh niên tầm hai bốn, hai lăm tuổi, giương đôi mắt trắng dã nhìn Long cất tiếng

-         Mày đã mất sự yểm trợ từ bên ngoài rồi, bây giờ là cuộc chiến của tao với mày, tao sẽ không giết mày ngay đâu mà sẽ từ từ dày vò mày đến chết

Long hừ một tiếng quát

-         Nói nhiều quá, chiến



Long vung kiếm gỗ bay tới tấn công, tên tà linh cũng hóa ra thanh ma đao cản đòn. Sau vài hiệp trên người tên tà linh đã có vài vết thương, nó nhìn Long rồi nhìn các vết thương trên người mình, cất giọng

-         Quả thật ngươi không dễ nuốt, nhưng ta thích như vậy

Nó cười khặc khặc vài tiếng, liền hóa hình thành một con bạch tuột vô cùng lớn, các súc tu hóa thành nhiều loại vũ khí đồng loạt tấn công, Long đưa mộc kiếm lên ngăn đòn. Sự khác biệt về hình thể, kèm số lượng súc tu của con bạch tuột đó nhiều, nên Long chật vật phòng ngự, hoàn toàn không có chút cơ hội phản công nào. Xúc tu con bạch tuộc hóa thành thanh Cự phủ bự như cái mâm, chém từ trên cao xuống, hai bên hông lại có hai súc tu khác cầm chùy, và đinh ba cùng quật vô

 Long vung mộc kiếm đở thanh Cự Phủ, tay kia bắt ấn cản đòn tấn công của thanh chùy, chân tung cước đá vào cạnh cây đinh ba. Con bạch tuộc huy động xúc tu cầm thanh kiếm đâm thẳng tới đầu, xúc tu cầm cái vòng đánh vào bụng Long, khiến anh không thể nào tránh kịp nên lãnh trọn cái vòng đánh vô bụng, lùi lại mấy mét. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì trước sau gì cũng thụ thương đầy người, bởi nó có đến 8 cái xúc tu liên tục tấn công, hơn nữa hình thể nó to lớn hơn mình gấp nhiều lần, không thể nào áp sát cận chiến được.

 

Nghĩ vậy, nhân cơ hội bị cái vòng đánh lùi ra sau, Long thừa thế tiếp tục bay lùi về sau thêm một đoạn nữa, rút lá linh phù đen hóa phép. Một trận mưa tên từ lá linh phù ồ ạt bay lại tấn công con bạch tuột, do hình thể to lớn dềnh dàng nên con bạch tuột trúng vô số tên. Nó gào rú đau đớn, lắc người cho thân hình nhỏ lại, rồi biến lại thành tên thanh niên ban nãy, út các mũi tên trên người ra quăng xuống đất. Kỳ lạ thay, các vết thương trên người tà linh nhanh chóng biến mất. Nó đưa cặp mắt căm tức nhìn Long, rồi hét lên đầy căm phẫn

-         Tao phải bằm mày ra vạn mãnh

 

Nó quơ tay lên, từ đôi bàn tay sóng nước đen ngòm cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành những cơn sóng cao vút đập về phía đối thủ. Long rút đạo linh phù vàng ra quăng lên không trung, lập tức đạo linh phù hóa thành cái thửng màu vàng đất nhanh chóng hút lấy toàn bộ các con sóng kia vô bên trong. Long rút thêm lá linh phù xanh sẫm, đặt lên thanh mộc kiếm đọc chú, cầm thanh mộc kiếm múa vài đường, nơi các đường kiếm đi qua bổng hóa thành hàng trăm thanh mộc kiếm màu xanh sẫm.

Long vận linh lực đánh về phia tên tà linh, đồng loạt các thanh kiếm như có mắt bay lại tấn điên cuồng. Tên tà linh chật vật chống trả, trên người nó lại lần nữa có vô số vết thương. Nó thấy không thể nào thoát khỏi sự tấn công của hơn trăm thanh kiếm kia, nên vội sừ dụng thuật độn thổ nhảy vào ẩn nấp trong lòng đất. Tà linh vừa nhảy vô trong đất, lần nữa cả không gian nơi này biến đổi, và biến đổi liên tục từ khung cảnh này qua khung cảnh khác, từ ngày qua đêm, từ nắng qua mưa gió, sấm sét.

Tốc độ biến đổi càng lúc càng nhanh, trong không gian có vô số tiếng gào hú vang lên, các cột nước, tên nhọn, chông, các hình đầu lâu, có cái thật có cái ảo, liên tục tấn công Long từ mọi phía. Long vừa tránh được cái này thì trúng đòn của cái kia, dù muốn vận dụng linh phù cũng không đủ thời gian. Chỉ qua mấy lần hô hấp, trên người Long đã có thêm mấy vết thương. Tên Tà linh thấy vậy cười khoái trá, tiếng cười đắc ý của nó vang vọng khắp không gian, tạo ra âm thanh rền vang chấn nhiếp tâm thần người khác.

Chợt không giang đang biến đổi với tốc độ chóng mặt kia, bổng nhiên giảm tốc độ biến đổi chậm dần, chậm dần rồi không còn biến đổi nữa. Mà trở thành cảnh, Long và tên tà linh đứng trên nền cát trắng, phía bên ngoài là biển xanh với các con sóng lăng tăng, rì rào xô vô bờ cát, bên trong là hàng cây xanh mướt, xa hơn nữa là những ngọn núi cao có, thấp có. Cảnh  tượng phải nói là rất đẹp và thơ mộng, Long bất ngờ vì sự thay đổi này. Chợt anh nghe tiếng tên tà linh câm phẫn quát lên.

-         Ta không tìm ngươi thanh toán, vậy mà ngươi lại tự dẫn xát tới để nộp mạng