Chương 49 : Không Đề . ( Đã Edit Thêm Dấu )
" Ngươi muốn đi Rừng Ma Thú ? " Roser kinh ngạc kêu lên một tiếng .
Phải biết Rừng Ma Thú là hiểm địa số một trên Đại Lục mỗi năm đều có vô số người bỏ mạng trong đó a !
" Đúng vậy ! " Harry gật đầu rồi tiếp tục nói : " Ta đã nghĩ kỹ Rừng Ma Thú tuy nguy hiểm nhưng là một nơi để mạo hiểm rất tốt, nếu có thể đi vào trong đó rèn luyện thì ta có lòng tin có thể đột phá bình cảnh hiện tại tiến thêm một bước dài trên con đường trở thành cường giả ! "
Vừa nói khóe miệng Harry vừa cong lên thành một nụ cười phảng phất đã thấy được viễn cảnh bản thân từ trong Rừng Ma Thú đột phá trở về .
" Việc này ta không biết phải nói sao ! Ngươi hãy đi xin thầy ngươi đi nếu ông ấy đồng ý thì ngươi mới có thể rời đi ! " Roser thấy vẻ mặt hưng phấn của hắn thì im lặng một chút rồi lên tiếng nói .
Trong Học viện Goslim muốn đi ra ngoài lịch luyện nhất thiết phải nhận được sự đồng ý của một Giáo sư đối với Học sinh, bình thường thì Giáo sư nào cũng được, nhưng với những Học sinh đã được nhận làm đệ tử như Harry mà nói nhất định phải nhận được sự đồng ý của thầy mình mới có thể rời đi . Nếu không bất cứ Giáo sư nào khác cũng không có quyền cho nó đi ra ngoài cho dù là Hiệu trưởng cũng không ngoại lệ .
" Đây là tự nhiên ! Ta tin thầy sẽ đồng ý cho ta đi thôi ! " Harry tự tin cười nói một tiếng rồi quay đầu bước ra khỏi phòng nghỉ của mình trở về Học viện .
....
Sau khi trở về Học viện Harry trực tiếp đi đến chỗ ở của Giáo sư Steve không ngờ phát hiện ra chỗ này đã bị khóa lại .
" Cửa sao lại bị khóa chẳng lẽ thầy đã ra ngoài rồi ? Có chuyện gì quan trọng hay sao ? " Nhìn cánh cổng bị khóa trước mắt Harry nghi hoặc nghĩ, bình thường thầy của nó không phải loại người hay đi lại lung tung trừ lúc dạy học cho học sinh trong học viện hay huấn luyện cho nó ra ông ấy hầu như đều đều dành tất cả thời gian của mình ở trong nhà nghiên cứu Ma pháp mới hoặc luyện chế Ma Dược mới việc ông ấy tự nhiên đi khỏi như vậy thật là quái lạ .
" Cứ vào trong trước đã ! " Sau một lúc suy nghĩ vẫn không thu được kết quả hắn âm thầm nói một tiếng rồi lấy ra một chiếc chìa khóa dự phòng đã được Giáo sư Steve giao cho trước đó mở cửa nhà ra bước vào bên trong .
" Vút ! " Lúc Harry đẩy cửa vào bên trong từ bên trong căn nhà đột nhiên lại có một có một cái bóng trắng hiện lên bay về phía hắn .
" Ma ! " Nhất thời không kịp đề phòng Harry bị dọa cho nhảy dựng lên, lui về phía sau một bước nhưng khi hắn định thần nhìn lại thì phát hiện ra cái bóng trắng đó thì ra không phải ma mà là Giáo sư Steve hay nói chính xác hơn là Huyễn Ảnh Ma pháp ông ấy lưu lại để truyền tin cho nó .
Chỉ nghe Huyễn Ảnh của Giáo sư Steve trầm giọng nói một tiếng : " Harry bây giờ ta có chuyện phải ra ngoài một lúc nếu con tới rồi thì ngồi đợi ở đại sảnh đi ! Mười một giờ ta sẽ trở về ! "
Nói xong những lời đó nó vỡ tung thành hàng ngàn đóm sóng nhỏ tan biến vào trong không khí .
Chỉ còn lại một mình Harry ở lại trong căn nhà hắn cũng không có ý định nhân cơ hội này lục lọi hay phá phách cái gì mà chỉ tìm một cái ghế ngôi xuống ngoan ngoãn chờ đợi thầy của mình trở về .
Thời gian từ từ trôi qua, khi cây kim giờ trên chiếc đồng hồ treo tường chỉ đến số mười một trong không gian đột nhiên lại vang lên một tiếng " rắc " nho nhỏ, tiếp theo đó chỉ thấy một bóng người từ hư không hiện ra đáp xuống ngay chỗ tấm thảm ở ngay chỗ cửa ra vào .
Có thể tùy tiện thực hiện Ma pháp dịch chuyển tức thời ở trong căn nhà này như vậy đương nhiên chỉ có thể là chủ nhân của nó Giáo sư Steve .
" Thầy ơi thầy về rồi ! " Vừa thấy ông ta xuất hiện Harry lập tức đứng lên chào hỏi .
" Ừ ! " Giáo sư Steve đưa tay phủi lớp tro bụi dình trên người mình ra rồi gật đầu một cái .
Tuy rằng đã trải qua sáu năm nhưng ngoại hình của ông ta không thay đổi quá nhiều vẫn là một thanh niên anh tuấn .
" Thầy lúc nãy thầy đi đâu vậy ạ ? " Đợi ông ấy ngồi xuống Harry rót một ly trà nóng rồi lên tiếng hỏi .
" Hôm nay Hiệu trưởng triệu tập một cuộc họp bất thường của Ban Giám Hiệu ta phải đi họp cùng với các thầy cô khác. "Giáo sư Steve hốp một miếng nước trà rồi nói .
" Cuộc họp bất thường của Ban Giám Hiệu ? Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng hay sao ? " Harry nghe vậy tò mò hỏi .
" Cũng không có gì, chẳng qua có một số chuyện Ban Giám Hiệu chúng ta cần thương lượng liên quan đến một sự kiện quan trọng sắp được tổ chức mà thôi ! " Giáo sư Steve trả lời .
" Sự kiện quan trong ? Sự kiện gì vậy ạ ? " Harry càng thêm tò mò hỏi .
" Việc này tạm thời con không cần biết dù sao cũng không liên quan đến con ! " Giáo sư Steve lắc đầu nói hơi dừng một chút ông ta lại tiếp tục : " Đúng rồi ! Hôm nay con đến đây tìm ta có việc gì ? "
" Thưa thầy việc tu luyện của con mấy ngày nay cứ chậm chạp không có bất cứ tiến bộ nào, con đoán rằng con đã gặp phải bình cảnh trong tu luyện rồi cho nên con muốn xin thầy cho con ra ngoài lịch luyện một phen ! " Harry trầm giọng nói .
" Ra ngoài lịch luyện ? Con muốn đi nơi nào ? " Giáo sư Steve nhíu mày một chút rồi hỏi .
" Rừng Ma Thú ạ ! " Harry cũng không dấu diếm trực tiếp đem mục tiêu của mình nói cho Giáo sư Steve .
Không ngờ vừa nghe được lời của nó Giáo sư Steve đã quát lên một tiếng : " Không được ! Con không thể đi Rừng Ma Thú được ! "
" Tại sao vậy ạ ? " Harry kinh ngạc kêu lên một tiếng theo học Giáo sư Steve đã nhiều năm hắn chưa bao giờ thấy thầy mình có biểu hiện thất thố như vậy .
" Rừng Ma Thú đối với con bây giờ mà nói quá nguy hiểm ta không thể cho con đi ! Con vẫn chưa đủ mạnh ! " Giáo sư Steve trầm giọng trả lời .
" Chưa đủ mạnh ? Thầy ý thầy nói vậy là sao ? Sao con lại chưa đủ mạnh ? " Harry nghe thấy lời của Giáo sư Steve thì không hiểu hỏi, trải qua sáu năm không ngừng chiến đấu trong Đại Đấu Trường nó đã đến cấp bậc Bạch Ngân cấp Pháp Sư và Thanh Đồng cấp Chiến Sĩ đặt ở bên ngoài tuy chưa tính là cường giả siêu cấp nhưng cũng có thể coi là cao thủ một phương rồi sao lại nói nó chưa đủ mạnh chứ ?
" Cái ta nói con chưa đủ mạnh ở đây không phải là thực lực mà là tâm chí ! Tâm chí của con vẫn còn yếu lắm vẫn chưa đủ vững vàng để đương đầu với sống c·hết ! " Giáo sư Steve trả lời .
" Tâm chí chưa đủ vững vàng để đương đầu với sống c·hết ? " Harry nghe vậy ngẩng ra môt chút rồi cười nói : " Thầy chuyện này thầy có thể yên tâm con dám nói với thầy tâm chí của con tuyệt đối đã đủ vững vàng để đương đầu với sống c·hết rồi, có thể thầy không biết nhưng năm con bảy tuổi đã có tận mắt nhìn thấy một đám Mạo hiểm Giả bị g·iết trước mặt con ! "
Vì để chứng minh cho Giáo sư Steve thấy tâm chí của mình đã đủ vững vàng trước chuyện sống c·hết Harry đem chuyện năm hắn bảy tuổi nhìn thấy trận chiến giữa Pháp Sư mặc trường bào màu đỏ và nhóm Mạo Hiểm Giả ở quê nhà là Thị trấn Bình Minh kể lại cho ông ta nghe .
" Nhìn thầy nhiều n·gười c·hết trước mặt vẫn không sợ hãi con đúng là rất là kiên cường đó ! " Nghe xong Giáo sư Steve tấn thưởng nói bất quá rất nhanh ông lại chuyển giọng nói : " Nhưng như vậy chỉ có thể chứng minh là con có trái tim cường giả chứ không liên quan gì đến việc giác ngộ sinh tử mà ta nói cả ! "
" Sao lại không liên quan ? " Harry nghe vậy kinh ngạc hỏi trong lòng nó luôn cho rằng việc nhìn thấy việc g·iết người mà không sợ hãi chính là có dũng cảm đương đầu với sống c·hết thật sự nhưng bây giờ nghe lời nói của Giáo sư Steve thì hình như việc đương đầu với sống c·hết không đơn giản như nó nghĩ .
" Con đã từng g·iết người chưa ? " Giáo sư Steve không trả lời câu hỏi của Harry mà hỏi ngược lại nó một câu .
" Giết người ? Sao thầy lại hỏi con như vậy ? " Harry nghi hoặc hỏi .
" Con cứ trả lời ta đi ! " Giáo sư Steve nói .
" Vẫn chưa ạ ! " Harry suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói, mấy năm nay tuy rằng nó không ngừng chiến đấu với đủ loại đối thủ, nhưng tất cả đều là lấy đánh bại đối thủ làm mục tiêu chứ chưa bao giờ sinh ra ý nghĩ phải g·iết c·hết đối phương cả .
" Như vậy là không được ! Một người chưa từng g·iết người hoặc đối diện với c·ái c·hết thì sẽ không có giác ngộ đối mặt với sống c·hết thật sự ! " Giáo sư Steve nói : " Ta tuyệt đối không cho người như vậy bước vào Rừng Ma Thú bởi vì như vậy không khác gì bảo hắn đi chịu c·hết cả cho dù hắn có là Hoàng Kim cấp cũng vậy ! "
" Rừng Ma Thú đáng sợ như vậy sao ? " Harry kinh ngạc nói .
" Đúng vậy ! Bởi vì khi tiến vào Rừng Ma Thú con không chỉ phải đối diện với vô số Ma Thú cường đại mà quỷ dị, mà còn phải đối phó với nhân loại nữa so với Ma Thú thì nhân loại còn đáng sợ hơn rất nhiều, bọn chúng có thể chỉ vì một chút lợi ích nho nhỏ mà bán đứng đồng bạn của mình, với bản tính của con bây giờ tiến vào rất có thể sẽ là miếng mồi ngon cho những kẻ đó cho nên ta tuyệt đối không cho con tiến vào Rừng Ma Thú đâu ! " Giáo sư Steve nói .
" Thật sự không có cách nào khác hay sao ? " Harry nhíu mày hỏi .
" Không ! Ta khuyên con nên bỏ cuộc đi trừ khi con đã đương đầu với sống c·hết rồi nếu không thì ta sẽ không để cho bước vào phạm vi Rừng Ma Thú nửa bước đâu ! " Giáo sư Steve nói .