Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 364




Cả người Hoàng mềm nhũn ra, từ bé đến lớn chưa bao giờ cậu thấy Mai gọi điện cho mình mà ngay khi mở đầu đã khóc lóc như vậy. Hoàng ngồi xuống giường khó khăn lắm mới mở miệng ra đáp lại những tiếng thút thít của đầu dây bên kia.

"Mày bình tĩnh đi. Tùng đang ở ngay cạnh phòng tao, lão đi công tác thật. Tao đi Quảng Nam đây tao làm chứng, đừng làm nhặng lên thế không ra gì đâu."

Mai nghe xong vẫn nấc lên nấc xuống, Hoàng đi vào trong này cô có nghe nói, nhưng không nghĩ là hai người ở gần nhau.

"Anh ta làm gì ở đấy? Bảo đi công tác chuyên án cơ mà? Liên quan gì đến mày?"

Hoàng nghe xong ngớ người, hóa ra Mai vẫn không biết Tùng làm về vấn đề gì. Mà cũng đúng, dù có là người thân cận cũng không được tiết lộ công việc, hơn nữa lại còn là vấn đề nhạy cảm này.

"Tao... Tao cũng không biết nhưng mà thấy lão ở trên đồn công an huyện ấy, vô tình ở chung nhà nghỉ thôi, mày phải biết nghĩ cho người yêu mày chứ, đâu phải lúc nào cũng..."

"Không nói nữa, chia tay rồi."

Mai nói trong điện thoại rất tỉnh táo, Hoàng nghe xong không biết nên mừng thầm vì bạn thoát được hổ già hay buồn vì bạn mất tình yêu.

"Ủa nãy mới nghe cãi nhau..."

"Đã bảo chia tay rồi! Nói nhiều."

"Vậy có cần tao sang bên đấy thông não..."

"Mày đừng làm mất mặt tao."

"Ok ok, không nói nữa không nói nữa, sáng mai tao về, ngày kia tao học xong trên trường rồi tao qua trường mày nhé."

"Ừ, đi đi."

Mai nói xong cúp máy cái rẹt. Hoàng thở phào, cuối cùng quả tạ cũng chịu nằm im.

Cả ngày không ăn gì xem ra cậu sắp lả đến nơi, Hoàng lảo đảo mò xuống nhà nghỉ xem họ có bán gì không nhét tạm vào bụng. Xuống phía dưới phát hiện bóng dáng mệt mỏi mặc sơ mi trắng chỉnh tề đang ngồi dưới sảnh. Hoàng nhét hết ý cười nuốt vào bụng, cố tình lướt qua mặt gã như một cơn gió nhưng mà...

"Cậu cũng tìm thứ gì ăn à?"

"À vâng."

"Vậy gọi giúp tôi một phần, tôi với cậu ngồi ăn chung."

Ơ cái ***, đã cố tình lảng lảng đi rồi mà còn phải dính mặt con hổ già này?

"À ừ ừ. Đợi tôi lát."

"Cảm ơn."

Một lúc sau Hoàng đưa đến hai phần cơm đặt trước mặt Tùng, phần mình ngồi đối diện gã.

Hai người cúi xuống ăn mặc kệ đối phương, không nói năng câu gì với ai, Hoàng để ý thấy gã ta cứ vừa ăn lại vừa nhìn đồng hồ.

"Anh vội đi đâu à?"

"Sao cậu biết? Hơn 1 tiếng nữa người nhà cô Hoa kia sẽ khâm liệm cho cô ấy nên tôi phải tới đó xem xét tình hình."

"Khâm liệm....?"

"Phải rồi, theo pháp y thì cô ấy mới tử vong tối qua, người nhà kiên quyết cho rằng ông Tuấn nuôi nhốt vợ bao năm nay mà lừa dối họ đặt một ngôi mộ giả..."

Hoàng chỉ lắc đầu bó tay, một suy nghĩ lóe lên trong đầu.

"Tôi... Đi theo anh tới đó có được không?"

"Hả?"

"Anh yên tâm, tôi chỉ quan sát mà tuyệt nhiên không có làm gì náo loạn đâu."

"Cũng được, tôi đi một mình cũng không dám lắm, đây là sự vụ đám nhỏ trong nhà, không phát động ra bên ngoài biết kể cả là hàng xóm hay họ hàng xa nên mong cậu đừng tới khiến nó um sùm lên."

"Tôi biết tôi biết."

Hoàng xua tay vui mừng khôn xiết.

"Vậy anh đi ra xe đợi tôi lát nhé. Tôi lên lấy cái áo khoác."

"Ừ."

Tùng gật đầu đồng ý, ra phía hầm xe dưới nhà nghỉ thò tay vào túi áo lấy bao thuốc, rút một điếu châm lửa đỏ lên rít một hơi dài. Sương lạnh bao trùm lên cảnh vật này, giống như bức tranh thủy mặc bị đổ mực lên đấy, anh nhìn đâu cũng mờ mờ nhem nhuốc đen trắng không rõ ràng. Trăng non vắt vẻo trên đỉnh dãy núi trước mặt anh như ảo ảnh.

"Trăng lại sắp tròn rồi đấy."

Nói xong tự nhiên Tùng bật cười, rít thêm hơi nữa, làn khói trắng nghi ngút khắp người.

Ấm phết.

Có tiếng bước chân đang tiến tới gần, Tùng quay lại nhìn thấy Hoàng đang vội vã khoác chiếc áo, hai tay kéo khóa xong đưa tay ra sau đội chiếc mũ lên đầu lụp xụp.
"Đi được chưa cán bộ?"

"Làm điếu không?"

Tùng cười nhàn nhạt đưa bao thuốc ra trước mặt Hoàng nhưng cậu lắc đầu.

"À tôi quên, cậu không hút thuốc."

Nói xong liền dập điếu thuốc xuống chân mình, tay lục túi áo lấy thứ gì đấy sột soạt ra như tiếng giấy kẹo, Hoàng tò mò hơi hé mắt nhìn thứ trên tay. Đúng là kẹo thật, kẹo cao su.

Tùng thấy ngay thái độ để ý này, bóc kẹo nhai xong thì lên xe, cậu lò dò đi vào theo.

"Hình như cậu cũng như Thanh Mai, ghét mùi khói thuốc. Tôi mỗi khi hút xong không muốn cô ấy giận liền ăn một lúc hai cái kẹo cao su cho át mùi, haha, cũng may là cô ấy không để ý nhé, không thì lại bị giận chết."

Cậu nhìn điệu cười kia cau mày khó chịu, hình như Mai biết những cái này nhưng nhắc mãi không được nren vờ như không biết cơ thể anh ta dù có hất cả tấn kẹo cao su vào người thì cũng có cái thứ mùi khó chịu kia thôi. Còn cho là hiểu nhau...

"Mai rất hay giận, từ bé rồi."

"Ừm, công nhận, nàng hay giận lắm."

Tùng nói xong bất giác ý cười lan hết khuôn mặt, Hoàng thấy vô cùng ghét kẻ đang ngồi cạnh mình. Mở mồm là Thanh Mai Thanh Mai, Mai chỉ thích gọi là Mai thôi. Nó bảo gọi Thanh Mai là khách sáo. Xem ra con hổ già này vô tâm lắm rồi.

"Hai người cũng phải biết lắng nghe nhau chứ, người nói phải có người ngh..."

"Chúng tôi chia tay rồi."

Tùng nghiêm mặt lại không còn cười nữa, mắt vẫn tập trung vào lái xe nhưng có vẻ thái độ bất cần.

"Ô... Khi nào thế?"

Hoàng tròn mắt lên biết mình bị quê, nhưng rõ ràng là Tùng vừa nói kiểu yêu thương lắm cơ mà? Trong đầu cậu lại văng vẳng giọng của Mai ban nãy.

"Không nói nữa. Chia tay rồi."

À thế à?

Cậu bất giác vỗ mặt mình nhăn nhúm lại, không biết làm sao nữa. Quê quá.

"Vừa mới đây thôi. Chắc lát nữa cô ấy cũng sẽ tìm cậu kể thôi."

"Gì cơ? Anh khéo đùa."

Hoàng ngượng cả người không dám nói gì nữa, hình như anh ta đang đổ nguyên một thùng dấm chua lên đầu cậu. Nhưng dấm này hư rồi, để lâu nên không còn tác dụng.

Từ đó đến khi tới nơi, hai người rơi vào khoảng không im lặng, Hoàng vẫn cảm thấy khó chịu khi nhìn khuôn mặt Tùng còn Tùng thì không bày ra thứ tình cảm nào hết.

Đúng con người của ngành.

Chiếc xe dừng vào ngay đầu ngõ nhỏ ven đường, vì xe lớn nên không thể đi vào được, Hoàng loay hoay rút điện thoại ra bật đèn thì Tùng gọi lại.
"Tôi có đèn pin."

"Ok."

Hai người đi tầm trăm mét trong cái ngõ tối om đường đất xung quanh toàn bụi cây, Hoàng vừa đi vừa sởn da gà sợ có con bò sát nào lườn ra thì chắc ngất tại chỗ.

Trần đời cậu sợ nhất con rắn.

Căn nhà cấp 4 có ánh đèn hắt ra đầu tiên là nhà của cô Hoa, bên trong đnag lùm xùm tiếng người, mùi nhang khói bắt ra xộc vào mũi cậu.

Hoàng hít một hơi sâu, bỗng nhiên người khựng người lại, da gà sởn hết lên, có cái gì tanh tanh hòa vào mùi khói hương.

Mùi của cương thi?

Cậu vội vàng chạy vào bên trong nhà, đám nam nhân thấy có người lạ vào thì vội ngăn lại hai con người to lớn chít khăn trắng khó chịu đẩy Hoàng ra ngoài, nói bằng thứ tiếng đặc giọng người Kinh.

"Cút, mày là thằng nào?"

Ban nãy Tùng không can được Hoàng thì chạy ngay vào trong giơ thẻ ngành ra, hai người đàn ông kia mới thôi không dọa nạt Hoàng nữa, một người phụ nữ già mặc áo vải trắng chống gậy đi từ trong ra, nhìn hai thanh niên mới tới. Bà không khó để nhận ra vị cán bộ kia.

"Bà là mẹ của Hoa?"

"Đúng."

Ánh mắt lão hóa đục ngầu kia của bà ta liếc nhìn về phía Hoàng, ranh con này tinh mắt thế cơ à?

"Cho cậu ta với cám bộ vào đi."

Nói đoạn liền quay người khom lưng chống gậy bước vào trước, Hoàng linh cảm có gì đó không lành, nhanh chóng đi theo sau.

Thì ra đã sắp đến giờ khâm liệm của Hoa. Thi thể cô ta vẫn đang nằm trong quan tài bằng gỗ quý của Tuấn chưa đem ra ngoài, một chậu nước quế được đặt ngay cạnh để lau người cô.

Gia đình Hoa... Là người Kinh ư?

Hoàng quan sát xung quanh phòng khách thấy gia đình này không phải không có điều kiện, phòng khách khá to, trong nhà chỉ có tầm mười mấy người quỳ gối đeo khăn tang.

Tùng ngồi xuống ghế, bà lão sai con cháu ra rót nước mời hai người, xem ra bà ta là trụ cột gia đình. Nhưng Hoàng thì lại thấp thỏm không chịu ngồi yên.

"Đến giờ khâm liệm, xin phép cán bộ cho già này lại nhìn mặt con lần cuối "

Nói xong bà ta lại lọc cọc chiếc gậy bỏ đi, gia đình này kể cũng lạ, già trẻ gái trai cứ thế im im mà làm việc với nhau, thi thoảng mới có tiếng khóc lầm rầm.

Giờ phút quan trọng đã đến, xác của Hoa được đặt xuống một miếng vải trắng to, phía dưới bố trí ba đai vải trắng ngang bắp chân, mông và vai.

Thật... Thật không thể tin được... Đúng như những gì cậu dự đoán.

Thi thể vừa mang ra, cả căn phòng nhốn nháo gết cả lên, có người thì khóc, có người lại nôn ọe, có kẻ bình tĩnh thì chỉ bịt mũi không dám nhìn vào.

Thi thể của Hoa tiếp xúc lâu với không khí, không còn được căng mọng như lần trước cậu gặp, mà biến thành một cái xác khô, da bên ngoài nhăn nheo thô ráp lại đen thui như người bị điện giật, các dịch nhầy màu vàng tiết ra từ gốc mắt, mũi, miệng liên tục.

Thi biến!

Thi biến là quá trình hình thành cương thi, có lẽ tên Tuấn kia đã giở trò gì với xác của Hoa rồi.

"Mau! Mau chuẩn bị một chiếc áo vải vàng tới đây!"

Hoàng gắt lên.

"Tại sao chúng tôi phải tin cậu?"

Một ngưòi đàn ông vẻ mặt dữ tợn nhìn Hoàng.

"Tin hay không thì tùy! Con gái nhà các người sắp biến thành cương thi rồi!"

Cả phòng lại được phen hoảng loạn, chỉ có duy nhất người bà kia bình tĩnh nhìn Hoàng chăm chú mất vài giây.

"Nhanh chuẩn bị cho cậu ấy đi."

Hoàng lo lắng không biết nên lấy đồ nghề ở đâu, đang tính quay qua nhờ Tùng chở về để lấy nhưng bà già kia đi từ trong nhà lôi ra một túi vải bao bố to.

"Dùng được cái gì thì dùng. Đây là của ông nhà để lại."

Hoàng vui mừng mở ra, đây rồi, chu sa!

Hoàng lập tức cuống cuồng tay chân, chỉ duy nhất có Tùng nãy giờ là bình chân như vai, nhấp một chén trà chăm chú xem kịch hay.