Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 340




"Thầy..."

Hoàng lo lắng quay lại nhìn thầy mình ở phía trên bờ, lão Long lắc đầu trấn an.

"Không phải lo cho cô ta, đừng quên Cao Tuệ Mẫn là ai."

"Vâng."

Hoàng gật đầu nhưng vẫn không khỏi lo lắng, tiếp tục quan sát hồ nước. Mặt nước vẫn im lặng như tờ, Cao Tuệ Mẫn cùng con thủy quái kéo nhau xuống nước không một dấu vết, sống chết thế nào, ai mà dám chắc.

Ngồi chờ được một lúc, khoảng tầm mươi mười phút sau, mặt hồ lại bắt đầu chuyển động. Hoàng hoảng hốt, vội vàng sờ chắc cây kiếm bên bờ, ôm cái cổ đang nhuốm máu phòng thủ. Cao Tuệ Mẫn hay yêu quái trồi lên?

Từng đóa bọt nước lại một lần nữa xuất hiện, Hoàng hít một hơi thật sâu chuẩn bị chiến đấu, nhưng không, thứ mà cậu nhìn thấy đầu tiên không phải là thủy quái hay Cao Tuệ Mẫn, mà là những vật thể dài có, ngắn có, thon thon mảnh mảnh, lại có cái tròn lông lốc đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Xương... Xương người?!?!?

Hoàng dụi dụi mắt, nheo lại nhìn xác minh thêm cho rõ.

Đúng xương người rồi, có lẽ là của 4 người mất tích kia hay chăng?

Bốn cái tiểu nằm ven bờ bỗng dưng bị bật nắp giật ra đằng sau, trước đấy, lão Long có xin 4 bộ quần áo từ người nhà của 4 người mất tích, đặt gọn gàng bên trong từng cái tiểu. Ý định của lão là sau khi dùng linh khí phong ấn con thủy quái dưới hồ nước kia, sẽ lặn xuống dưới hồ tìm hài cốt của bọn họ rồi mang về cho người nhà mai táng, thế nhưng còn chưa kịp làm điều thứ nhất đã bị nó đánh cho sập ngay từ đầu rồi. Mất mặt, mất mặt quá.

Hoàng vừa nghĩ ngợi vừa trợn tròn mắt lên quan sát sự cử động của những khúc xương trên mặt hồ. Ban đầu chúng lộn xộn không đầu không cuối, nhưng rồi khúc này nối khúc kia, chúng nháo nhào, tụ lại rồi tách ra, lúc sau thành 4 khung hài cốt người hoàn chỉnh.

Hoàng sửng sốt trước 4 bộ hài cốt biết tự mình nằm vào trong tiểu trên bờ, cái này đối với thầy trò Hoàng thì chỉ có cách dùng hình nhân giấy, bỏ mảnh áo mảnh quần của người đã mất vào rồi ếm bùa vào sau lưng hình nhân sau đó nhập chú, dùng pháp lực điều khiển chúng có thể di động được. Không hổ là nữ câu quỷ, đụng đến cái này còn không thấy mặt mũi đâu, chỉ cần từ xa điều khiển.

Bốn hài cốt nằm im lìm bên trong bốn cái tiểu. Hoàng đi lại, đậy nắp chúng ngay ngắn qua một bên.

"Thầy ơi, chúng tự biết mình phải nằm ở cái tiểu nào rồi, đúng chứ?"

"Ừ."

Lão Long gật đầu, không nhìn đệ tử mà mắt vẫn luôn chăm chăm tới mặt nước thinh lặng kia.

Nãy giờ ngoài lúc hài cốt trồi lên, ông vẫn không thấy động tĩnh gì phía dưới cả. Cao Tuệ Mẫn, cô ta đang giở trò gì vậy? Tại sao lại có nhiều linh khí tới thế?

Không đợi thầy Long của Hoàng thắc mắc lâu, ngay lập tức, một vật thể kì dị dưới hồ trồi lên mạnh mẽ, xé tan mặt nước yên ả không gợn sóng hồi nãy.

Hoàng giật mình, quay lại nhìn xem thứ gì đang lơ lửng giữa mặt hồ rồi vội vàng hét lớn.

"Thầy, ngồi yên đấy, ném con thanh kiếm cạnh thầy."

Ông Long nén đau, phi chuôi kiếm về phía Hoàng, cậu đỡ lấy, không nói một lời, vung một nhát vào vật thể kia.

Thứ vừa trồi lên kia không phải là Cao Tuệ Mẫn mà là con thủy quái.

Cao Tuệ Mẫn, cô ta đâu? Chết rồi sao?

Không thể nào.

Hoàng vung nhát kiếm thứ nhất, trong lòng tràn ngập những câu hỏi. Thứ nguy hiểm nhất của con thủy quái đối với cậu là xúc tu, nó vẫn bị buộc bởi dải lụa đỏ của Cao Tuệ Mẫn, nhưng người nó thì ngoi lên được mặt hồ, một nhát kiếm kia xuyên thẳng vào bụng nó, nhưng bị đám vảy cá kia bảo vệ làm cậu bị đẩy lại, loạng choạng ra phía đằng sau. Đôi mắt đen láy của nó lườm Hoàng bực tức, cả người rung chuyển, có vẻ như đang cố gắng thoát ra khỏi sự kìm kẹp xúc tu.

Cậu cũng tức giận không kém nó, lôi một lá bùa ra, cắt đầu ngón tay mình, nhỏ vội máu vào trong, đem ra lưỡi kém, dùng hết sức bình sinh, chém đứt một tai con thủy quái.

Nhân cơ hội nó bị mất đi xúc tu, cậu phải tranh thủ được cái gì hay cái ấy.

Con thủy quái rùng mình gầm lên một tiếng chối tai. Một cái tai nhọn đã bị Hoàng cắt bỏ. Máu đen chảy ra nhơn nhớt thật tởm. Hoàng run rẩy nhìn đầu kiếm nhuốm máu nó. Khuôn mặt thủy quái đã nhăn lên đến đỉnh điểm. Nó vùng bên này, vằng bên kia với hy vọng làm đứt được dải lụa đằng sau mình.

"Phụt..."

Một tiếng đứt nữa lại vang lên, Hoàng đưa mắt nhanh nhìn xem thứ gì phát ra âm thanh kia.
Không xong rồi.

Dưới chân con thủy quái, dải lụa đỏ bị đứt làm tư, xúc tu được giải phóng.

Con thủy quái nghiêng mình nhìn cậu, nó tức giận tiến lên trên bờ. Không có cách nào khác, pháp lực không đủ cao thâm để có thể lơ lửng trên mặt hồ với nó, cậu đành vừa đánh vừa chạy lên bờ, gọi là thủy quái, nhất định nó sẽ không mạnh khi ở trên bờ.

Chiếc xúc tu thứ nhất lao về phía cậu, Hoàng không vừa, cầm chắc thanh kiếm mới dính bùa trên tay, quyết chiến đấu với nó. Cao Tuệ Mẫn không biết sống chết gì dưới hồ nước kia, Hoàng không thể trông chờ sự xuất hiện của cô ta được.

Một nhát kiếm ngang chém vào chiếc xúc tu xám kia, con thủy quái thấy cậu gan lì, vừa đánh lại có dấu hiệu trốn chạy thì vô cùng thích thú, vừa đánh vừa vờn với cậu, lên tới bờ lúc nào không biết.

Hoàng trong lúc lùi, vô tình vấp phải một mô đất, loạng choạng ngã xuống, chiếc xúc tu kéo dài, toan túm lấy hai tay cậu.

"Hoàng, lưu ý xúc tu nó."

Lão Long lo lắng cho đệ tử, hốt hoảng gọi với cho cậu.

Nó muốn cậu biết cảm giác bị trói chi không cử động được hay sao?

Cậu vung kiếm sẵn sàng dập tắt ý định của não tàn của nó đi, nó lấy xúc tu gạt luôn thanh kiếm của cậu ra xa tầm với.

Chết rồi, chết rồi, làm sao?

"Chát!"

Tiếng roi đánh vào đầu thủy quái làm nó loảng choảng, con thủy quái bị đánh vào vùng đầu, căm phẫn quay người lại xem ai to gan.

Là Cao Tuệ Mẫn...

Cô ta cả người cả góc ướt nhẹp, đang dùng pháp lực lơ lửng trên đầu thủy quái.

"Cao Tuệ Mẫn, cô chưa chết."

"Tầm bậy!"

Cao Tuệ Mẫn không nhìn cậu mà nhảy vào chiến với con thủy quái luôn.
"Hoàng, mau cầm thanh kiếm kia đánh trước, yểm trợ cho ta đánh nó."

"Rõ."

Sau khi thu hút thành công được sự chú ý của con thủy quái kia về phía Cao Tuệ Mẫn, Hoàng lảo đảo ôm lấy cây kiếm mà cậu lấy được của lão Long. Còn Cao Tuệ Mẫn một tay cầm roi dài, tay còn lại cầm ngay thanh kiếm của Hoàng hồi nãy.

Cái này gọi là song kiếm hợp bích à bà cô?

Hoàng vừa suy nghĩ xong đã thấy Cao Tuệ Mẫn bổ một nhát vào chính giữa đầu con thủy quái, nó giật nảy mình, gào rú một thôi liên hoàn, Hoàng nhân cơ hội nó đau, lôi kiếm đâm vào vùng lưng nó, con thủy quái gục xuống dưới bờ.

Cậu lại xem xét tình hình, xem ra nó bị ngất thật, có vẻ bị mất tu vi.

"Hạ gục được nó rồi. Yeahhh!!!!"

Hoàng làm dấu chiến thắng với Cao Tuệ Mẫn, cô ta đã đứng xuống dưới đất, cụp mi mắt khinh thường nhìn cậu, tóc dài ướt át lòa xòa đằng sau.

"Ngươi vui hơi sớm rồi."

Nói đoạn, cô ta giơ mũi kiến chỉ ngay sau lưng Hoàng, cậu cảnh giác nhìn ra đằng sau.

Má, một lũ quỷ ma từ đâu xuất hiện thế này?

"Nó là những nô bộc đắc lực của con thủy quái này đấy. Ngươi nhìn xem, nếu đánh hết được bọn này đi, chúng ta mới có thể nghĩ tới chuyện hạ gục được nó hoàn toàn."

Hic...

Hoàng nhìn sơ sơ đã thấy choáng bọn này có lẽ ngửi thấy mùi oán khí của mình đang bị đe dọa liền kéo nhau tới đây làm loạn chăng?

Cậu thở dài, phen này chết chắc với con thủy quái rồi. Oán khí của nó quá nặng nên đã lôi kéo được cả trăm oán ma oán quỷ vất vưởng tới đây.

"Tôi bên tả, cô bên hữu, chúng ta xử từng đứa một, có được không?"

"Tự lo cho thân mình và lão già kia đi."

Cô chỉ về phía thầy Long làm Hoàng bừng tỉnh. Thầy Long đang ngồi cạnh bốn cái tiểu. Lão Long thì bị thương, nên hiện giờ cậu và Cao Tuệ Mẫn chỉ có thể người trước người sau, bảo vệ lão cùng bốn cái tiểu kia.

"Thầy ổn không?"

Lão Long nghe cậu hỏi thăm thì lắc đầu không sao.

"Tào lao. Hỏi thế mà cũng hỏi được."

Cao Tuệ Mẫn vừa nói xong, ngay lập tức phi thân tới chỗ lão Long, vút một nhát roi nghe cái vút, một con ma da bị vụt làm đôi, ngã gục xuống đất, biến thành làn khói đen sặc đầy mùi oán khí.

"Nguy hiểm quá."

Hoàng giật mình vội vã chạy lại phía trước thầy, cầm chắc thanh kiếm bảo vệ. Cao Tuệ Mẫn đứng ngay sau lưng lão Long, hai người trước sau bảo vệ, phối hợp vô cùng ăn ý với nhau. Hoàng vung kiếm, xoay người lia phía trước chém con ma đói. Lão Long giật mình, chiêu thức này học trò ngố của mình hoàn toàn khớp với chiêu thức của Cao Tuệ Mẫn ngay phía đằng sau.

Có nhiều thứ được lão giải thích khá đơn giản, chính là đổ lỗi cho sự vô tình của tạo hóa.

Hồi nãy Cao Tuệ Mẫn ngoi lên mặt hồ, bông sen trên tay cô ta héo rũ như sắp chết đến nơi, có lẽ là bị oán khí dưới hồ tác động. Cô ta vừa thanh lọc oán khí dưới kia...

Cứ thế, hai nhân vật cầm kiếm cố gắng hết sức với đám ma quỷ kia, xung quanh từ đất đến trời, oán khí tràn ngập khắp mọi nơi, cây cối đung đưa mạnh mẽ, màn đêm dưói ánh trăng bạc trở nên kì dị hơn bao giờ hết.