Kết giới mở ra được một lúc, cánh cửa khổng lồ của điện cũng chậm rãi dịch chuyển. Như một tín hiệu ngầm, đám đông đệ tử cùng lúc lao lên.
Sảnh tầng một của Cổ điện rất rộng, tựa hồ cùng lúc có thể chứa cả ngàn người mà vẫn còn rộng rãi. Sàn điện cùng tường, cột trụ được làm bằng vật liệu kim loại cực kỳ vững chắc màu đen, toát lên cảm giác lạnh lẽo cùng với sương giá như muốn thẩm thấu vào cơ thể các pháp sư. Những ngọn đuốc trên tường phát ra ánh sáng màu lam đậm chẳng có chút cảm giác ấm áp nào, ngược lại còn muốn làm người ta lạnh giá thêm.
Ngay khi tiến vào, mọi người đều đã có thể dễ dàng cảm nhận được lượng pháp lực tinh thuần mà dồi dào vô cùng. Chính giữa gian phòng là phiến đá khổng lồ theo lời kể của Vương Chung, hai bên là bậc thang dẫn lên tầng trên. Mọi người trực tiếp bỏ qua tầng trệt này, tiến thẳng lên tầng thứ hai. Tại đây, Trần Phong nói với Linh Nhi:
– Muội và Vương Chung sư huynh cứ đi trước, ta còn có chút việc ở đây, chút nữa gặp lại sau.
– Huynh nhớ cẩn thận!
Thiếu nữ nói, cầm lấy tay thanh niên cao lớn. Cậu gật đầu với nàng rồi rời đi, tiến thẳng vào một căn phòng. Linh Nhi nhìn theo bóng lưng cậu một chút rồi cùng vị Chấp Sự tiếp tục tiến tới tầng ba.
Trần Phong bước vào phòng, kiểm tra toàn bộ không gian bên trong một lượt. Căn phòng có dạng hình lập phương với kích thước rất lớn, ước chừng độ dài một cạnh phải khoảng năm trượng.
Nơi này chứa những dãy kệ làm bằng gỗ cao chạm trần phòng, trên kệ lại có vô số những chiếc hộp hay lọ sứ, bên trong đựng pháp lực đan và Tinh Vân đan. Nguồn năng lượng dồi dào bậc này có thể khiến tất cả những pháp sư trẻ tuổi như cậu phải đỏ mắt vì thèm thuồng.
Kiểm tra một hồi không có dấu hiệu gì của cạm bẫy hay Dị Tộc, cậu thở ra một hơi thật dài, trong lòng cũng là yên tâm hơn một chút. Vừa lúc đó, cánh cửa gỗ phía sau nặng nề mở ra, để lộ ba thân ảnh với y phục mang màu sắc khác nhau. Trông bọn họ không có vẻ gì là ngạc nhiên với hoàn cảnh hiện tại. Gật đầu với họ, cậu nói:
– Mau vào đi!
Ba người lần lượt tiến vào, sau đó đóng cánh cửa phía sau lưng lại. Trần Phong nhìn họ, có chút dở khóc dở cười, thật không biết đây có phải là kế hoạch của Phong Huyền thủ lĩnh hay không.
Hai người đến từ Kim, Mộc nhị tháp đều là nữ nhân, được cậu giúp tránh khỏi đám người Hỏa tháp ngay sau khi rời khỏi điểm truyền tống phía Bắc. Còn thành viên Thổ tháp hóa ra lại là bằng hữu thân thiết của Công Tôn Nguyệt, sư tỷ của cậu, tên là Doanh Doanh. Thân phận của họ, dĩ nhiên đều là gián điệp của Phong Huyền tại các tháp.
Thực sự việc để lộ danh tính của các nội gián thế này có chút ngoài ý muốn của cậu, bất quá sự việc hiện tại không cho phép cậu có quá nhiều lựa chọn. Đem ánh mắt nghiêm túc nhìn họ, cậu hỏi:
– Có bị theo dõi không?
Cả ba lắc đầu, khuôn mặt cũng lộ rõ vẻ ngưng trọng. Trần Phong yên tâm hơn một chút, rồi bắt đầu:
– Ta cũng không có ý định vòng vo! Trước hết, mọi người phải tự hứa với nhau một điều, đấy là tuyệt đối hợp tác với nhau, không để lợi ích cá nhân hay tháp mình lên trên lợi ích chung. Ta muốn cả ba thành lập với nhau một cái liên minh!
Các cô gái hơi nhướn mày. Người từ Mộc tháp hỏi:
– Ý ngươi là sao?
– Nơi này không đơn giản như người ta vẫn nghĩ đâu!
Thanh niên Phong tháp đáp. Cái cậu đang đề cập hoàn toàn không phải việc các tháp kèn cựa nhau, mà là vấn đề mang tính an nguy của toàn lục địa này. Nhưng dĩ nhiên, chẳng ai hiểu chuyện đó, người từ Kim tháp thậm chí còn bật cười:
– Ngươi không thể nghĩ ra lí do nào hợp lý hơn sao? Cái đó ai chả biết! Nhưng ừ, ta thề sẽ làm việc công minh, không tư lợi gì hết. Dù sao bên ngoài Thiên Huyền giới này chúng ta cũng đã là đồng minh sẵn rồi! Quan trọng là Thổ tháp kìa.
Cô liếc nhìn Doanh Doanh giữ yên lặng từ đầu. Nàng ta cũng không tỏ ra cái gì bất mãn, chỉ nhàn nhạt đáp:
– Yên tâm, ta sẽ tuyệt đối nghe theo lời Trần Phong.
Pháp sư Mộc tháp nghe vậy cũng không giấu nổi tiếu ý, bất quá vẫn gật đầu với cậu:
– Ta cũng hứa sẽ làm việc nghiêm túc!
Thanh niên Phong tháp thấy cả ba đã đồng tình thì trong lòng thoải mái hơn một chút. Làm việc nhóm kiểu thế này cậu chưa có kinh nghiệm, thật may là mọi người đều hợp tác. Cậu nói:
– Nếu đã như vậy, chúng ta bắt đầu kế hoạch luôn! Ta yêu cầu mọi người lập một liên minh bởi có một việc mà chỉ có hợp sức mới có thể hoàn thành được!
– Việc gì lại khó đến vậy?
Pháp sư Kim tháp hỏi. Trần Phong nhìn cô:
– Thời điểm tới, ngươi sẽ nhận ra! Nhưng nói chung thì đó là việc mà ta cần mọi người giúp. Còn trước hết ta sẽ hỗ trợ mọi người thu thập bảo vật bên trong Cổ điện.
Ba cô gái nhìn nhau, vẻ mặt của ai cũng có chút ngạc nhiên, họ không nghĩ tới người kia vậy mà lại định ra tay giúp họ trước. Người từ Mộc tháp hỏi:
– Ngươi định làm như thế nào?
– Mọi người hiện tại có thể lên được đến tầng nào là cực hạn?
Thanh niên cao lớn không trả lời, ngược lại còn đặt ra câu hỏi khác. Ba cô gái ngập ngừng một chút nhưng không nói, cuối cùng Doanh Doanh trả lời, đồng thời nhìn sang hai người kia:
– Thực ra ta chưa bao giờ có thể tiến được tới Cổ điện này, các ngươi hẳn cũng vậy. Nhưng theo như lời các vị sư huynh, sư tỷ kể lại, có vẻ như điều kiện để chịu được áp lực tại tầng ba chỉ là Linh cảnh sơ kỳ và ngũ tinh pháp tôn. Tuy nhiên, tầng bốn lại cần là trung kỳ Linh cảnh và thất tinh pháp tôn. Đó là giới hạn của Thổ tháp.
– Chúng ta cũng vậy!
Pháp sư hai tháp còn lại cũng gật đầu, nói. Trần Phong nghe vậy thì suy nghĩ một chút. Nếu như vậy thì cậu có thể trợ giúp bọn họ khá nhiều, đồng thời cậu cũng có đồng minh trong phạm vi khá rộng trước khi một mình đối mặt với Dị Tộc. Quyết định đâu vào đấy, cậu nói với mọi người:
– Nếu đã như vậy, trước tiên chúng ta sẽ cùng lên các tầng trên trước, tìm kiếm pháp cụ phù hợp với mọi người, sau đó trở lại tầng hai này tu luyện.
– Nhưng làm thế nào để đi lên? Ba người chúng ta đều chỉ là sơ kỳ Linh cảnh mà thôi!
Cô gái từ Kim tháp cau mày, nói. Thanh niên cao lớn giải thích:
– Ta sẽ tỏa linh hồn lực lượng ra phủ lên mọi người. Bằng cách đó, chúng ta có thể chia sẻ uy áp nhận phải cho nhau.
– Ngươi chắc không? Dù mạnh hơn chúng ta nhưng đâu có nghĩa là trung kỳ Linh cảnh không bị ảnh hưởng nặng nề bởi áp lực đâu?
– Bởi vì ta hiện đã là hậu kỳ rồi!
Trần Phong cười, nói. Ba cô gái không hẹn mà cùng hít vào một hơi thật sâu. Tuy nói họ biết đến danh tiếng của cậu suốt thời gian qua, nhưng không nghĩ tới cậu có thể song tu mà đạt được thành tựu lớn đến như vậy. Doanh Doanh gật đầu:
– Cứ làm như vậy đi!
– Được, bắt đầu thôi!
Thanh niên cao lớn dẫn đầu cả đoàn bước ra khỏi phòng. Họ bước lên bậc thang làm bằng kim loại với tốc độ có chút không bình thường, do người đi trước đi hết sức chậm rãi. Pháp sư Kim tháp tò mò:
– Sao ngươi phải cẩn thận đến vậy?
– Ta nói rồi mà, nơi này không đơn giản như người ta vẫn nghĩ đâu!
– Ngươi cũng thật là kỳ quái đấy!
Cô gái cười nói, không hỏi gì thêm. Trông dáng vẻ của cậu ta, cô cũng không nghĩ là đang đùa, bất quá đối với cô việc này không quá cần thiết. Mọi người sau đó đều là giữ yên lặng, không nói với nhau thêm cái gì.
Vừa đặt chân đến tầng thứ ba, các cô gái đã phải hơi gồng mình lên một chút. Tuy nói cảnh giới linh hồn của họ đủ để chống lại uy áp của tầng này nhưng đó cũng chỉ là lý thuyết, còn thực tại vốn dĩ đau đớn hơn rất nhiều. Trần Phong chậm rãi tỏa linh hồn lực lượng ra, bao trùm lên nhục thể của bọn họ, gánh bớt uy áp đi mới giúp họ cảm thấy tốt hơn.
– Cảm ơn!
Pháp sư Mộc tháp nói. Bọn họ đều được nghe kể là tầng này chỉ cần Linh cảnh sơ kỳ là có thể chịu được, nhưng đến khi gặp mới biết không đơn giản như vậy. Nếu không nhờ có thanh niên cao lớn trước mặt hiển nhiên sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Từ đó có thể thấy việc cậu cẩn thận hoàn toàn không có chỗ nào thái quá mà là cực kỳ cần thiết.
Bốn người tiến vào một căn phòng kiểm tra. Tuy số lượng là ít hơn tầng dưới nhưng diện tích sàn phòng cũng như thể tích của từng căn là lớn hơn rất nhiều. Điều này cũng coi như phù hợp với việc nơi đây cất giữ pháp cụ chứ không phải là đan dược như tầng hai.
– Mọi người có yêu cầu nhất định nào với pháp cụ cần tìm không?
Trần Phong hỏi. Cậu hiện tại với những thứ này không thực sự cần thiết, khi mà giới chỉ của Vương Thanh để lại cho cậu có quá nhiều bảo vật rồi. Tuy nhiên những pháp sư đi cùng này lại không được dồi dào như thế, mỗi người hẳn sẽ có nhu cầu khác nhau. Doanh Doanh gật đầu:
– Ta đang tìm một khí cụ công kích dạng găng tay.
– Còn ta cần một pháp cụ phòng hộ dạng áo giáp.
Pháp sư Mộc tháp tiếp lời. Người đến từ Kim tháp thì lại lắc đầu:
– Ta không chắc lắm, trước tiên cứ xem xét một lượt đã.
Bọn họ bắt đầu công cuộc tìm kiếm. Việc này diễn ra khá lâu khi mà lượng pháp cụ trong mỗi căn phòng phải lên đến cả ngàn món, mà lại không được xếp ngăn nắp như đan dược bên dưới, mặt khác còn nằm ngổn ngang khắp nơi.
Tìm bảo vật hộ người khác cần rất nhiều tính kiên nhẫn, thật sự khiến người ta cảm thấy có chút phiền phức. Tuy nhiên có vẻ như liên minh mà Trần Phong tạo thành này hợp tác ăn ý hơn ban đầu cậu tưởng khá nhiều, quả là một dấu hiệu tốt.
Bốn người tìm hết quá nửa gian phòng tại tầng ba thì mới thấy hai kiện pháp cụ như yêu cầu của hai người Doanh Doanh. Pháp sư Kim tháp hỏi:
– Bây giờ thế nào?
Thanh niên cao lớn nhìn pháp sư Mộc tháp, gợi ý:
– Các ngươi xuống tu luyện trước, bọn ta xem xét thêm một chút, được chứ?
Nàng ta liếc qua Doanh Doanh, thấy không có vẻ gì là phản đối thì gật gật đầu. Trần Phong mỉm cười, từ từ thu linh hồn lực lượng từ họ lại:
– Nhớ bảo trọng, đừng manh động, đi cùng hỗ trợ cho nhau.
Hai người chắp tay với cậu rồi hướng về phía cầu thang đi xuống tầng hai. Cậu quay lại nhìn pháp sư Kim tháp:
– Ngươi muốn đi tiếp?
– Ừ, ta muốn phiêu lưu một chút!
– Vậy đi thôi!
Thanh niên cao lớn tăng cường độ năng lượng truyền cho cô gái lên, sau đó hai người hướng đến tầng tiếp theo. Đúng như lời Doanh Doanh nói, Trần Phong có thể cảm nhận được uy áp từ tầng bốn này là cực kỳ mạnh mẽ. Cậu sợ rằng kha khá trung kỳ Linh cảnh thông thường cũng sẽ chịu không nổi thứ áp lực này.
Hai người tham quan một lượt các căn phòng. Tuy không có thú vui như cô gái kia nhưng thanh niên Phong tháp cũng ngó nghiêng một chút, bởi cơ duyên có thể đến bất cứ lúc nào, cơ hội tốt thế này lại càng không thể bỏ qua.
Bước chân vào căn phòng cuối cùng của tầng bốn, trong khi người đến từ Kim tháp vẫn đi một mạch vào trong, Trần Phong, mặt khác lại dừng ngay lối vào. Ánh mắt cậu chuyển từ cảnh giác sang lạnh lùng, thậm chí còn có chút sát ý.
Đem Phong Hành thi triển với tốc độ tối đa, cậu phóng thẳng tới món pháp cụ mà người trước mặt kia đang nhắm tới, sau đó cầm nó lên tay. Người này trông thấy hành động của cậu, giả bộ thắc mắc hỏi:
– Ngươi làm gì vậy? Tìm kiếm cả nửa ngày mới ra món ta cần, ngươi lại muốn cướp lấy?
Thanh niên cao lớn đem cái vòng cổ tỏa ra khí tức hắc ám này bao bọc lại trong năng lượng của Thần Văn thật kỹ, sau đó cất vào trong giới chỉ. Cậu nhìn đối phương, nghiêm giọng:
– Ngươi rốt cuộc là ai?
Cảm nhận được uy áp của Thần vật, hắn ta nheo mắt:
– Ngươi cũng biết rồi mà!
Khí lạnh lan tỏa khắp gian phòng, khiến cho vô số pháp cụ đang tỏa ra hào quang bàng bạc, sáng lấp lánh liền tối đen đi như bị phá hủy. Tiếng cười độc ác vang vọng khắp các bức tường, dội lại càng tạo cảm giác rợn người. Trần Phong nghiến răng:
– Súc sinh!
Dị Tộc bắn ra một tia sáng thẳng vào vị trí của cậu. Năng lượng Thần Văn bùng phát khắp cơ thể, đồng tử phát ra quang mang màu xanh ngọc, thanh niên cao lớn gầm lên, tung chưởng đối cứng với kẻ địch.
Vụ nổ kinh thiên động địa xảy ra, lập tức trấn nát phần lớn các pháp cụ chung quanh. Trần Phong phóng thẳng tới đối phương bằng tốc độ mà hắn không thể nào tránh né, đánh thẳng vào mặt hắn:
– Hỗn Độn Linh Thần pháp!
Thế gian chung quanh hai người như sụp đổ, đất trời nhộn nhạo, đảo lộn liên tục một tức thời gian mới chịu dừng lại. Cả hai như xuyên qua vô tận thế giới sắc màu, cuối cùng đặt chân tại một vùng đất cổ quái.
Mặt đất trắng toát một màu, kéo dài đến vô tận, tưởng chừng như không có bắt đầu, cũng chẳng có kết thúc. Bầu trời thì như hàng trăm ngàn tỷ bức tranh nho nhỏ đang chuyển động.
Nhưng những điều đó không phải là điều mà cả Trần Phong lẫn Dị Tộc quan tâm đến lúc này, mà là ngoại hình của hắn ta bên trong nơi đây. Hắn ta hiện tại không có chút gì giống với cô gái đến từ Kim tháp mà cậu tiếp xúc lúc trước, mà là một con người hoàn toàn khác. Tuy nhiên hắn ta cũng không phải hình dạng bị bao trùm bởi màn đen hắc ám như những Dị Tộc mà cậu từng chiến đấu.
Người đứng trước mặt cậu hiện tại mang vóc dáng của một thiếu nữ mười lăm, mười sáu. Nước da trắng hồng, đôi mắt có con ngươi màu xanh biếc, còn mái tóc thì màu vàng, suôn mượt, dài tới ngang hông. Trông khuôn mặt hiền từ của người này, thật không nghĩ tới lại mang thân phận của một kẻ đang xâm lược. Dị Tộc kiểm tra bản thân một chút sau đó nhíu mày hỏi Trần Phong:
– Ngươi làm gì ta?
Giọng nói đồng dạng cũng không có chút nào tà ác, ngược lại còn làm cho người ta có cảm giác đáng yêu. Đây cũng chính là âm giọng mà cậu nghe được ở thế giới thực từ nhân dạng của pháp sư Kim tháp hiện tại. Thanh niên cao lớn hơi khó hiểu với tình hình lúc này, không trả lời đối phương mà hỏi ngược lại:
– Đây mới là hình dạng thật của ngươi?
Thiếu nữ tóc vàng khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi khó chịu. Hiển nhiên cô ta chẳng muốn xuất hiện trước mặt Chư Tộc với vóc dáng này chút nào.
Trần Phong thở ra một hơi dài. Kỹ năng mà cậu vừa sử dụng chính là Cấm Chú Ma Pháp Địa giai còn lại mà cậu được kế thừa từ các vị Phong Thần tiền nhiệm. Công năng của nó đã tạo ra tình thế cổ quái hiện tại này đây.
Tuy nói việc này hoàn toàn ngoài ý muốn của cậu, nhưng không phải là không có ích. Thanh niên cao lớn hỏi tiếp:
– Ngươi là làm thế nào lại có nhiều nhân dạng đến vậy?
– Hỏi tới hỏi lui, ngươi đúng là đồ đáng ghét!
Cô gái vung tay, tính một chiêu đánh thẳng mặt cậu. Tuy nhiên, cậu dễ dàng tiếp lấy, sau đó vòng ra sau lưng, áp chế cô ta lại. Cậu nói, giọng nghiêm túc:
– Ngươi không có lựa chọn nào đâu!
– Đám người Chư Tộc các ngươi luôn coi chúng ta là kẻ xấu, nhìn xem ai đang bắt nạt nữ nhi kìa!
Trần Phong cười nhạt, nhưng cũng không có ý định buông tay, thậm chí còn tăng cường độ lên một chút:
– Ta chưa từng nói ta là người tốt!
– Được rồi, ta chịu thua, coi như ngươi lợi hại!
Thiếu nữ thấy vậy thì bất lực, vội vàng nói. Thanh niên cao lớn buông tay ra, nghiêm giọng:
– Giờ thì trả lời được chưa?
– Thì nói, làm gì dữ vậy!
Cô gái bĩu môi, vừa rên rỉ vừa xoa xoa cổ tay. Trần Phong đứng khoanh tay chờ đợi, không giục thêm câu nào. Một lát sau, cô ta nói:
– Nhân dạng mà ngươi đang nhìn thấy lúc này đây, chính là ngoại hình thật của ta. Nếu như chủng tộc chúng ta sử dụng năng lực ở lục địa này, ngay lập tức sẽ bị pháp lực của các ngươi tác động mà làm biến đổi ngoại hình thành cái dạng đen sì ấy.
Thanh niên cao lớn trong lòng không khỏi kinh ngạc trước sự thật này. Đến bây giờ đối với cậu, Dị Tộc không khác gì đám quỷ trong truyện cổ tích, từ đâu đến xâm chiếm lục địa cậu, chẳng có chỗ nào tốt. Tuy nhiên lúc này đây đứng trước mặt cậu chân chính là một Dị Tộc, nhưng lại cũng đồng thời không khác nào một con người bằng xương bằng thịt, thậm chí cũng có mị lực riêng.
Trần Phong thở ra một hơi thật dài. Trong lòng cậu hiện tại thực sự có chút dao động. Cái này thông tin không phải là điều cậu có thể dễ dàng tiếp thu được.
Thiếu nữ thấy cậu như vậy cũng không tỏ ra cái gì bất mãn. Hai người nếu như gặp nhau trong hoàn cảnh khác, có lẽ đã không phải đối địch nhau thế này, nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, cô không thể nào làm trái. Yên lặng hồi lâu, thanh niên Chư Tộc lên tiếng:
– Ngươi bằng cách nào lại có thể nhập vào cơ thể của người này?
– Chuyện này cho dù ngươi có đánh ta chết, ta cũng không trả lời được. Bởi quả thực là ta không biết, cấp trên bảo ta chọn một đối tượng, sau đó ta ngồi lên một chiếc ghế và đội mũ vào. Kế tiếp ý thức của ta sẽ được chuyển vào trong cơ thể này.
Trần Phong lặng người đi trước câu trả lời của thiếu nữ Dị Tộc. Thế giới mà hai người đang đứng đây vốn là kết quả của Cấm Chú Ma Pháp mà cậu sử dụng, nơi mà linh hồn lực lượng của ai mạnh hơn sẽ nắm quyền sở hữu. Cũng chính vì thế mà cậu có thể dễ dàng khống chế đối phương đến vậy. Nhưng với việc người điều khiển cơ thể lại không phải là chủ nhân của nó này thì thực sự không ổn chút nào.
Thanh niên cao lớn suy nghĩ một hồi trong khi cô gái tiếp tục quan sát cậu cùng không gian chung quanh hòng tìm ra chút thông tin nào đó. Cuối cùng, cậu thở hắt ra một hơi, nói với thiếu nữ Dị Tộc:
– Ta không biết mục đích của các ngươi là gì, nhưng nếu như nó làm tổn thương đến những người thân yêu của ta, nhất định ta sẽ ngăn chặn nó. Còn bây giờ, đến lúc ngươi trở về rồi!
Dứt lời, Trần Phong phất tay. Cô gái chưa kịp nói gì đã bị năng lượng không gian bao trùm khắp cơ thể, sau đó dịch chuyển ra khỏi thế giới ý thức. Tuy cậu không biết cách thức để cô ta nhập vào cơ thể của pháp sư Kim tháp, nhưng quá trình đẩy cô ta trở lại chân thể sẽ có một phần ký ức bị xáo trộn do cậu can thiệp.
Xong xuôi đâu đấy, thanh niên cao lớn cũng rời khỏi không gian này, trở lại với thực tại. Chậm rãi mở mắt ra, cậu lập tức quan sát nữ nhân trước mặt, lo lắng không biết tình trạng của người này ra sao.
Pháp sư Kim tháp như tỉnh dậy từ một giấc mộng dài, nhưng hai bên khóe mắt liền xuất hiện dòng lệ, lăn dài trên má. Hai tay cử động, đưa lên trước mặt như muốn kiểm tra tình trạng cơ thể của mình. Cuối cùng, cô chạy lại, ôm chầm lấy Trần Phong:
– Cảm ơn, cảm ơn huynh nhiều lắm!
Giọng nói cô nghẹn ngào, cảm xúc như muốn vỡ òa ra. Thanh niên Phong tháp không đáp lại, tay vỗ về cô, giúp cô ổn định lại tâm trạng. Một lát sau, pháp sư Kim tháp mới lấy lại được bình tĩnh, từ từ buông cậu ra, lau đi nước mắt. Trần Phong mỉm cười hiền từ:
– Cảm thấy thế nào rồi?
– Đã hoàn toàn làm chủ được bản thân, đại ân đại đức này Bạch Lan cả đời không bao giờ quên!
Giơ tay lên ý không cần đa lễ như vậy, thanh niên cao lớn điềm đạm nhìn cô, nói:
– Những chuyện xảy ra khi bị điều khiển, người đều nhớ hết sao?
– Ừm, nhưng có rất nhiều thứ ta nghe mà không hiểu!
Thanh niên cao lớn ngẫm nghĩ một chút. Đoạn mà Bạch Lan không hiểu có lẽ là những đoạn nói về Dị Tộc và Chư Tộc. Tuy nói lộ ra thì không có chỗ tốt nào, nhưng cậu lại có cảm giác khá buồn cười là cô gái này sẽ không làm gì gây hại cho cậu. Đắn đo một chút, cuối cùng Trần Phong đưa tay lên mi tâm cô, truyền dẫn một chút linh hồn lực lượng, rồi nói:
– Hiện tại, người không còn bất cứ nguy hiểm nào nữa. Vừa rồi ta cũng để lại một đạo ấn ký linh hồn, nếu người xảy ra bất cứ cơ sự gì, ta sẽ biết và đến ứng cứu ngay lập tức. Chuyện vừa rồi hãy coi như bí mật giữa chúng ta, được chứ?
– Ừm, Bạch Lan xin hứa sẽ không kể với ai khác hết!
Thanh niên cao lớn cười cười, ôn nhu nói:
– Được rồi, chúng ta tiếp tục khám phá Cổ điện thôi!