Trần Phong bước vào Phong điện chúc phúc, đối mặt với các thủ vệ giả. Đúng theo lời Ngô Hân nói khi trước, đẳng cấp của cả mười con khôi lỗi này đều là ngũ tinh pháp tôn. Nếu ở trạng thái bình thường mà nói, có lẽ cậu còn gặp một chút khó khăn, bất quá hiện tại cậu đang là một ngụy Vương, giải quyết chúng không phải là vấn đề gì.
Sau vài đường nhanh gọn, cậu hạ gục tất cả thủ vệ. Loại khôi lỗi này có chút khác so với thông thường, tuy cậu đã đánh nát chúng ra từng mảnh, nhưng ba năm sau cơ thể chúng sẽ lần nữa ráp lại hoàn chỉnh nhờ có lực lượng vô tận của điện chúc phúc.
Khẽ thở ra một hơi, thanh niên bước qua các mảnh vụn khôi lỗi, trực tiếp đến trước bức tượng Phong Thần. Sau khi dập đầu với người ba lần, cậu ngồi xếp bằng xuống vị trí trung tâm điện, đôi mắt khép hờ, điều chỉnh hơi thở, bắt ấn tu luyện.
Phong hệ pháp lực dồi dào liên tục bao lấy cơ thể cao lớn, thông qua kinh mạch mà chảy vào Hỗn Độn bản nguyên. Trần Phong tiến vào Tinh Vân thế giới, đem ánh mắt ngưng trọng nhìn các ánh sáng điểm rải rác khắp không gian. Để tiến lên nhị tinh pháp tôn, cậu cần phải tập hợp tất cả chúng lại Tinh Vân khởi nguyên, tạo thành phần lõi của Tinh Vân cầu. Mà năng lượng cậu cần dùng để di chuyển các đốm sáng ấy cũng như gắn kết chúng chính là Tinh Vân lực lượng.
Lúc này đây pháp lực khi tiến vào bản nguyên cậu đã tự động sắp xếp cùng liên kết thành Tinh Vân lực như cách mà cậu từng nghiên cứu. Cậu chỉ cần dùng năng lượng trong không gian để làm việc nên sẽ không cần phải lo hết tài nguyên, vấn đề ở đây là sự tỉ mỉ, chính xác, cũng như tính kiên nhẫn để làm được là rất cao.
Thở ra một hơi thật dài, cậu bắt đầu quá trình hình thành lõi Tinh Vân cầu. Cậu nhắm tới những đốm sáng xa khu vực trung tâm nhất, tuần tự, lần lượt từng điểm một, cố gắng giữ cho tinh thần luôn tập trung, mặc cho độ nhàm chán của nó chẳng kém gì khi đả thông kinh mạch.
Một tháng sau.
Tinh Vân thế giới bên trong không gian của Trần Phong lúc này không còn những đốm nho nhỏ rải rác khắp nơi như trước kia. Bây giờ đây hai mươi lăm lõi Tinh Vân đã chân chính hình thành, tỏa sáng rực rỡ giữa không gian tăm tối, tĩnh lặng.
Cậu mỉm cười nhìn thành quả của mình suốt thời gian qua. Tương ứng với khởi nguyên của mình, các lõi Tinh Vân cũng có ba dạng kích thước lớn, vừa và nhỏ, phiêu phù, xoay tròn trong khu vực trung tâm, tỏa ra dao động khá mạnh mẽ.
Quá trình này mất công và cần nhiều kiên nhẫn như vậy nhưng đã giúp cậu đột phá vững chắc lên nhị tinh pháp tôn, coi như không tệ. Bước kế tiếp chính là ngưng tụ một lượng lớn Tinh Vân lực lượng thành chất lỏng rắn, bao quanh các lõi Tinh Vân kia.
Nhưng cũng đúng lúc ấy, không gian bên cạnh cậu nhộn nhạo không ngừng. Khi nó dừng lại, một đạo thân ảnh quen thuộc hiện ra, mỉm cười với cậu:
– Tốc độ tinh tiến không tệ a!
– May mắn gặp được nhiều cơ duyên thôi!
Trần Phong đáp lại. Sự thật đúng là như vậy, từ khi bắt đầu đột phá được đến giờ cậu đã gặp qua rất nhiều kỳ ngộ, nếu không nhờ có những điều đó, thực lực cậu hiển nhiên không thể đạt được đến như hiện nay. Hiểu được những gì cậu đang nghĩ, Phong Thần nói:
– Tuy nhiên ta e nhiêu đó là chưa đủ đâu, tiếp theo để ta tăng tốc giúp ngươi một chút thời gian!
Dứt lời bà phất tay, đem toàn bộ lượng pháp lực từ điện chúc phúc ồ ạt tuôn chảy, sắp xếp thành Tinh Vân lực rồi lại ngưng tụ lực lượng này tạo thành một khu vực rộng lớn chất lỏng, bao quanh đám dịch thể mà cậu mới tạo ra được một chút. Thanh niên trông thấy một màn như vậy không khỏi trợn mắt há mồm:
– Tốc độ này cũng quá biến thái rồi đi!
Phong Linh cười:
– Chúng ta đang gấp nhưng lại cần đảm bảo cho ngươi căn cơ. Công việc đơn giản này dĩ nhiên thông thường ngươi cũng phải làm, nhưng bây giờ ta sẽ phụ giúp ngươi một tay.
– Có chuyện gì mà gấp gáp đến vậy?
Trần Phong hỏi, trước giờ cậu chưa từng thấy biểu hiện của sư phụ như vậy. Bà vẫn không ngưng tay, ánh mắt ngưng trọng, bắt đầu kể:
– Ngày đó sau khi ta rời khỏi Thần Văn đã dung nhập ý thức với bản thân tại Thiên Huyền giới này, đem ký ức của cả hai trộn lẫn vào nhau. Nói cách khác, hiện giờ ta giống như Phong Thần bị mất đi một phần trí nhớ vậy; lực lượng thì cũng còn không ít, bất quá muốn sử dụng phải có thân thể để điều động. Ngay sau đó, ta đem toàn bộ kiến thức mình còn nhớ được ra chiêm nghiệm, từ đó phát hiện ra một sự thật cực kỳ khủng khiếp.
– Là gì vậy sư phụ?
– Ta e rằng Dị Tộc sắp chiếm được nội tông Thiên Huyền rồi!
Thanh niên chết lặng trước thông tin mà sư phụ cung cấp, chẳng trách người lại không giữ nổi bình tĩnh, phải đẩy nhanh tốc độ tu luyện của cậu lên tức thì. Phong Linh tiếp tục:
– Như đã kể khi trước, khắp nơi trong Thiên Huyền giới này đều có tượng của ta trong các tòa Phong điện chúc phúc. Nhờ vào chúng, ta có thể quan sát bao quát được tình hình nơi đây, phát hiện ra những lực lượng hắc ám bên trong nó. Thiên Huyền giới về cơ bản có hình dạng như một vùng đất khổng lồ với bốn điểm xa nhất được đặt những điểm truyền tống quan trọng và được canh giữ bởi phân thân của bốn Thần thú cổ xưa: Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước. Tuy nhiên hiện tại, ba trên bốn vị đã vẫn lạc, các điểm truyền tống tương ứng đã bị Dị Tộc chiếm đóng, canh giữ bởi một vài tên lính thông thường. Chỉ duy nhất tại cực Bắc vẫn còn Huyền Vũ thủ hộ ngày đêm chiến đấu với Dị Tộc, nếu không sớm hỗ trợ e rằng sẽ không tránh khỏi thất bại.
– Sư phụ không thể làm gì sao?
Trần Phong lo lắng hỏi, việc này nghiêm trọng hơn cậu tưởng rất nhiều. Trước kia tàn hồn của Thanh Long cũng nói ngài cảm nhận được dấu hiệu giao thủ ở phía Bắc, hóa ra là như vậy. Phong Thần lắc đầu:
– Không thể! Ta đơn thuần chỉ là ý thức, nếu không có cơ thể dẫn động thì không dùng được lực lượng nào cả.
– Nếu người dùng cơ thể con như lần trước thì sao?
– Cũng không được! Thân thể ngươi tuy rằng so với đẳng cấp pháp tôn thì rất mạnh, nhưng với việc có thêm lực lượng bên trong Thiên Huyền giới, ta hiện tại mạnh hơn khi đó không ít, áp lực này nếu truyền đến ngươi sẽ chỉ dẫn đến kết cục thảm khốc mà thôi.
– Vậy bây giờ tu luyện thế này cũng là biện pháp sao?
– Tuy hi vọng rất thấp nhưng không phải là không thể! Canh giữ bên trên khu vực truyền tống, Dị Tộc giao cho mười tên lính đẳng cấp Pháp Vương. Ngươi hiện tại là ngụy Vương nên giao thủ sẽ có chút khó khăn, nhưng sau khi hấp thụ hết năng lượng trong điện chúc phúc này, ta tin khả năng chiến thắng không thấp. Còn về chiến trường bên dưới, có vẻ như không chỉ có Huyền Vũ thủ hộ ở đó mà còn có cả một pháp sư Chư Tộc thực lực không tồi. Ngươi sử dụng sức mạnh của Thần Văn, thứ mà Dị Tộc kiêng kị nhất để hỗ trợ cho hai người họ hiển nhiên có thể làm nên chuyện!
– Vậy tiếp theo nên đột phá thật vững chắc a!
Thanh niên gật đầu nghiêm túc, sau khi ngưng tụ được một lượng rất lớn dịch thể, cậu bắt đầu tạo lớp trung gian cho Tinh Vân cầu. Hiểm họa đang càng ngày càng đến gần hơn, cậu cần đột phá tam tinh pháp tôn càng sớm càng tốt.
Nhờ có sự giúp sức của sư phụ, chỉ sau một tuần công việc đã hoàn thành. Tuy nhiên Trần Phong cũng không cho phép mình nghỉ ngơi mà tiếp tục công cuộc tinh tiến sức mạnh. Phong Thần truyền thông tin về thức thứ tư của Toàn Phong kiếm pháp cho cậu chiêm nghiệm, còn bản thân bà thì đảm nhiệm công việc đả thông kinh mạch, tiến hóa pháp quyết cho cậu.
Tầng thứ ba, Tụ Linh Phong cần tu luyện tất cả là bảy mươi hai đường kinh mạch, tức là ngoài bốn mươi lăm đường trước, cần thêm hai mươi bảy đường khác. Bằng kinh nghiệm của bà, đương nhiên tốc độ đả thông sẽ nhanh hơn đệ tử một chút, nhưng về căn bản vẫn là rất chậm rãi. Tuy lúc ở Hàn Băng thạch trì đã được tẩy luyện nhưng những đường mới này ở vị trí gần như không bao giờ được đụng đến, vì vậy mà nó rất bé và dễ tổn thương, nếu không cẩn thận sẽ đứt gãy ngay lập tức.
Phong Linh cũng chẳng có cách nào, chỉ đành biết kiên trì như vậy. Dù sao đệ tử bà cũng đang cố gắng để tiếp thu một thứ kiến thức tinh diệu vượt quá khả năng của một tam tinh pháp tôn nho nhỏ, vì nghiệp lớn, thân làm sư phụ, bà không cho phép mình nản chí.
Không làm sư phụ thất vọng, Trần Phong hiện tại đang hết sức nghiêm túc nghiên cứu chiêu thức mới. Tuy nhiên cậu quá thiếu kinh nghiệm để có thể thông hiểu được nó nhanh chóng như ba thức trước.
Phong Vũ, thức thứ tư của Toàn Phong kiếm pháp, đẳng cấp đã đạt tới Thiên giai sơ cấp pháp kỹ. Theo lẽ thông thường mà nói, yêu cầu tối thiểu để sử dụng chiêu thức này phải là nhất tinh Pháp Hoàng cảnh giới. Ở đây thanh niên Pháp Vương còn chưa có đạt tới, nói chuyện này quả là có chút ảo tưởng viển vông.
Tuy nhiên mọi thứ cũng không có gì là tuyệt đối cả. Nhờ có bùa hộ mệnh của Thiên Huyền tông, nếu như tiếp tục tu luyện, Trần Phong có thể trở thành ngụy Hoàng giống như ngụy Vương hiện tại, từ đó mà có thể dùng được Thiên giai pháp kỹ.
Dĩ nhiên tương đương với điều này, cơ thể cậu sẽ bị áp lực đánh cho tổn thương nặng nề, thậm chí có thể toàn thân bại liệt. Tuy nhiên đối thủ của cậu sắp tới chính là một quân đoàn Dị Tộc hùng mạnh, những kẻ đã từng dẫn quân xâm lược Pháp Linh lục địa vạn năm về trước. Nếu như cậu không chuẩn bị kỹ càng và dám mạo hiểm, cậu sẽ chỉ là một kẻ vô dụng đứng trước mặt bọn chúng.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là vấn đề về áp lực lên cơ thể và sức mạnh để sử dụng chiêu thức. Còn ở đây linh hồn của cậu mới chỉ là Linh cảnh sơ kỳ đỉnh phong, cộng với kiến thức của một thanh niên mười tám, mười chín tuổi, dù có trải qua khổ chiến bao nhiêu đi chăng nữa, tiếp thu một thứ tinh diệu thế này vẫn là hết sức miễn cưỡng.
Dĩ nhiên công bằng mà nói, trí tuệ của Trần Phong dù đặt ở bất cứ nơi nào cũng là rất tốt, những người thông minh hơn khá là ít. Nhưng cái này Thiên giai pháp kỹ không phải cứ giỏi là học được, nếu vậy cứ mạnh là dùng được cả rồi!
Toàn Phong Kiếm Pháp tự thân nó là bộ chiêu thức dành cho vũ khí hệ kiếm hết sức huyền ảo, thời viễn cổ phóng nhãn khắp đại lục gần như không có bộ nào là mạnh hơn. Ở đây cậu tu luyện lại là thức thứ tư, thức chuyển tiếp đẳng cấp bản lề, độ khó của nó là thứ mà người thường không tưởng tượng ra nổi.
Bất chấp tất cả những điều đó, thanh niên giữ cho đầu óc mình được minh mẫn, chiêm nghiệm không ngừng. Cậu nghĩ đi nghĩ lại từng câu từng dòng tâm ý, mặc sức để cho trí tưởng tượng của mình tự do bay bổng, thoát ra khỏi những cái gì luân thường đạo lý. Rất nhiều vấn đề phát sinh khi vừa đọc ban đầu theo thời gian cũng nhờ đó mà được tháo gỡ, những điều cậu vốn tưởng là không thể sau khi hiểu ra lại biến thành có thể.
Hai tuần cứ thế trôi qua, Phong Thần hoàn thành công cuộc đả thông kinh mạch, tiến hóa pháp quyết cho cậu. Theo kinh nghiệm của bà, cậu cần phải làm một số việc nếu muốn tiếp tục điều này, nhưng hiện tại như thế đã là tạm ổn, kế tiếp sẽ là tinh tiến tu vi pháp lực.
Đột phá từ tam tinh lên tứ tinh pháp tôn là một công việc so với những lần trước có dễ dàng hơn một chút nhưng đồng thời cũng khá thú vị bởi tính đa dạng của nó và cũng rất quan trọng với căn cơ. Trước khi hình thành các Tinh Vân cầu từ hai mươi lăm lõi Tinh Vân mà nay đã có lớp trung gian lỏng rắn, Trần Phong sẽ cần sửa lại tinh cầu pháp lực mà cậu tu luyện trước kia. Đó sẽ là Tinh Vân cầu đầu tiên của Tinh Vân thế giới, tạo thế phát triển cho các tân tinh sau này.
Cái gọi là sửa này về cơ bản chính là sắp xếp pháp lực ở thể rắn thành Tinh Vân lực ở tất cả trạng thái khí, lỏng, rắn và các dạng chuyển tiếp. Với người khác và ngay cả đệ tử mình, Phong Linh dám chắc thời gian đột phá cảnh giới này sẽ khá lâu, tiêu hao kha khá thời gian quý giá. Lí do là bởi ngoài việc cần lượng Tinh Vân lực khổng lồ để sửa, các pháp sư cần phải sắp xếp một thứ cứng cáp như vậy từ sâu bên trong đến ra ngoài bề mặt, nghe qua đã thấy vô cùng khó khăn rồi!
Tuy nhiên Phong Thần trước kia đã vượt qua cái cảnh giới này trong một thời gian ngắn đến không tưởng, khiến cho người đời mà biết chắc chắn sẽ cực kỳ hốt hoảng và kinh ngạc. Bà mỉm cười nhìn khối tinh cầu rắn chắc trước mặt, hai tay liên tục biến hóa ấn pháp, nói:
– Tách!
Thứ vật thể nguyên khối to lớn mạnh mẽ là vậy nhưng sau lời nói của bà lại từ từ bé đi với tốc độ trông thấy. Việc này nhìn qua chẳng khác nào đang hủy đi căn cơ của một pháp sư khiến cho họ trực tiếp trở thành phế vật.
Bất quá nếu như nhãn lực đủ uyên thâm, mọi người sẽ nhận ra vùng không gian giữa Phong Linh và khu vực trung tâm Tinh Vân thế giới của Trần Phong lúc này đang có vô số các đường sáng liên tục xuất hiện. Chúng chính là lượng Tinh Vân lực hùng hậu mà thanh niên có.
Phong Thần vẻ mặt ngưng trọng, hoàn toàn tập trung vào quá trình trước mặt. Phương pháp của bà sẽ có hiệu suất cao hơn hẳn so với người khác do thời gian hoàn thành ngắn hơn, cùng với Tinh Vân lực tiêu tốn ít hơn, nhưng đồng thời nó cũng đòi hỏi tinh thần hao tổn của người thực hiện rất nhiều.
Sau một ngày thời gian, toàn bộ không gian trung tâm của Tinh Vân giới bên trong bản nguyên Trần Phong cực kỳ rực rỡ nhờ vô số đường sáng huyền ảo màu xanh ngọc. Tinh cầu pháp lực cậu tu luyện suốt bao nhiêu năm giờ đây đã bị phân tách hoàn toàn thành những dòng khí lấp lánh ấy, nếu lúc này cậu trông thấy nhất định sẽ bị đả kích không nhỏ.
Thành công trong việc này, Phong Linh không dừng lại mà trực tiếp tiến hành bước tiếp theo. Bà liên tục bắt ấn, điều khiển những dòng khí trước mặt, khiến cho chúng không ngừng dao động, biến ảo. Những vầng hào quang tỏa ra liên hồi cùng lực lượng cực kỳ hùng hồn, chúng tạo ra những làn sóng Tinh Vân tuy xinh đẹp nhưng lại mang hiểm họa rất lớn đến Tinh Vân thế giới.
Phong Thần cố gắng kiềm chế sức mạnh của nó, đồng thời điều chỉnh vị trí của các dòng khí theo ý định của bà. Quá trình này diễn ra khá lâu nhưng ngược lại không hề nhàm chán mà lại vô cùng tinh tế. Vị pháp sư từng đứng trên đỉnh lục địa trước kia dù là lần thứ hai trải qua nhưng cũng vẫn có cảm giác cực kỳ hưng phấn và phải vắt óc ra để làm việc.
Với thân phận của mình, trước kia Phong Linh gặp rất nhiều trở ngại trên con đường tu luyện, không chỉ ngoài thiên hạ rộng lớn, mà thậm chí trong chính gia tộc, người thân của bà. Vượt qua những gì người ta có thể tưởng tượng nổi, tư duy của bà luôn luôn khác với những pháp sư thông thường. Người ta khi tu luyện sẽ chỉ chăm chăm làm thế nào hấp thu được nhiều năng lượng nhất có thể để mạnh lên. Còn bà, mặt khác lại đi sâu vào câu hỏi:
Pháp lực là gì?
Ngay từ khi đột phá lên nhất tinh pháp tông, thiếu nữ Phong Linh đã bắt đầu nghiên cứu bằng mọi cách để giải quyết vấn đề ấy. Tuy nhiên một việc mà trước giờ chẳng ai bận tâm tới muốn tìm hiểu căn bản là rất khó khăn, hoàn toàn chẳng có kiến thức hay thông tin nào để tham khảo, học hỏi. Nàng chỉ có cách tự mình làm lấy tất cả, tự lực cánh sinh từ con số không tròn trĩnh.
Dĩ nhiên điều đó cũng không đúng hoàn toàn, bởi thiếu tông chủ luôn luôn đồng hành, sát cánh bên cạnh đã cùng nàng nghiên cứu và tìm ra một số điểm cốt lõi. Chỉ là mặc dù đã làm được những điều đó nhưng hắn ta lại không quan tâm quá nhiều, để mặc nàng tiếp nhận và tùy nghi sử dụng những thành tựu. Vì vậy mà cuối cùng những kiến thức đó chỉ có nàng là nắm giữ toàn bộ, còn hắn chỉ là một chút sơ sài lý thuyết phần nông bên ngoài.
Những gì mà Phong Linh nghiên cứu và nắm vững cũng đã được sử dụng để cải thiện bộ kiếm pháp Toàn Phong của mình. Thuở ban đầu, trong số những thế lực nhất lưu lục địa, đây được xem như bộ kiếm pháp tuy khó để thành thục, nhưng trong thực chiến hiệu quả ngược lại chẳng có bao nhiêu tác dụng, chính vì vậy mà chỉ được sử dụng với mục đích biểu diễn. Tuy nhiên vào tay Phong Linh, nó đã được nâng tầm lên hàng đỉnh của đỉnh trong tất cả các bộ kiếm pháp.
Đi sâu vào việc giải thích được câu hỏi sơ khai, nàng đã mở khóa thêm hàng loạt các bí ẩn khác về nguồn năng lượng mạnh mẽ vô tận này. Và cùng với việc lần lượt giải quyết được chúng, nàng có trong tay những kiến thức vô cùng hữu ích mà người đời không thể biết. Từ đó, Phong Linh áp dụng vào thực tiễn, cải thiện cuộc sống của mình, ngay từ những thứ nhỏ nhặt nhất.
Trần Phong đã một phần nhỏ kế thừa được nó khi thành thục được những thức đầu tiên bộ kiếm pháp. Không những thế, cậu còn có thể phát huy được sức mạnh của song kiếm, đồng thời kết hợp chiêu thức cùng thân pháp, những điều mà bà từng định dạy. Dù vậy, nếu cậu không thể nào hiểu ra được tứ thức trong thời gian này, con đường của cậu e rằng sẽ không chỉ dài mà còn vô cùng chông gai.
Tuy nhiên, lo lắng đó hoàn toàn đã tan biến đi vào hai tuần sau kể từ ngày bắt đầu Phong Thần phân tách tinh cầu pháp lực, nghĩa là khoảng một tháng kể từ ngày cậu bắt đầu nghiên cứu. Trần Phong trở lại Tinh Vân thế giới, đứng cạnh bà, đối diện với khu vực trung tâm.
Lúc này đây cậu đã chân chính là tứ tinh pháp tôn, tinh cầu pháp lực đã tiến hóa hoàn hảo thành Tinh Vân cầu. Bước tiếp theo cậu sẽ hình thành lớp vỏ cuối cùng cho các lõi khởi nguyên để tạo thành Tinh Vân hệ.
– Đã hiểu được rồi sao?
Phong Linh hỏi, vẻ mặt có giãn ra một chút. Thanh niên bên cạnh gật đầu:
– Coi như cũng nắm được điểm cốt lõi rồi, Thiên giai pháp kỹ quả thực vô cùng uyên thâm!
Phong Thần trỏ hai ngón tay vào mi tâm, truyền thông tin cho cậu:
– Đây là những kiến thức quan trọng, nếu có thời gian hãy nghiền ngẫm cho kỹ! Mặt khác, ta nghĩ chúng ta sẽ còn rất lâu mới có thể gặp lại, nhưng ngươi đã trưởng thành hơn rất nhiều, vì vậy mà những gì liên quan đến việc tu luyện, ta có căn dặn một chút, còn đâu hãy tự mình trải nghiệm, ngươi hiểu chứ?
– Vâng!
Trần Phong nhìn sư phụ, cũng cảm nhận được bầu không khí chia ly. Lần này từ biệt có thể đến mười năm sau mới có thể trùng phùng, trong lòng cậu dâng lên khá nhiều cảm xúc khó tả. Cậu tiến lại, ôm sư phụ vào lòng:
– Đồ nhi vô dụng, chưa thể phục hồi thân thể cho người, sau này nhất định sẽ tìm mọi cách để giúp người hồi sinh!
Phong Linh vỗ vỗ lưng cậu. Tâm tình của thanh niên này bà có thể hiểu được, bà đối với chuyện này đương nhiên rất cần thiết nhưng cậu ta cũng không có lỗi. Với một người có xuất phát như vậy, tốc độ tinh tiến này đã là rất nhanh rồi. Bà khẽ đẩy cậu ra:
– Không nên trì hoãn thêm nữa, lên đường càng sớm càng tốt!
– Vâng!
Trần Phong nghe lời sư phụ, đứng thẳng trở lại. Tuy nhiên khi định trở về thực tại thì Phong Thần lại hỏi cậu, giọng hơi lo lắng:
– Phải rồi, còn một điều nữa.
– Chuyện gì vậy ạ?
– Hiện tại, quan điểm của ngươi về chuyện đó thế nào?
– Nếu như bắt buộc.
Thanh niên mỉm cười nhìn sư phụ. Bà không tỏ ra cảm xúc gì, chỉ gật đầu rồi nói:
– Đi đi!
Trần Phong chắp tay từ biệt, tâm thức rời khỏi Tinh Vân thế giới, chuẩn bị cho cuộc chạm trán với đoàn quân Dị Tộc.