Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 74: 74: Thử Thách Thứ Hai




Khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, hai người mới đứng dậy, bước tới cánh cửa khổng lồ, rồi dừng lại tại mép cửa.

Trần Phong tỏa linh hồn lực lượng ra kiểm tra căn phòng tiếp theo. Có vẻ như cấu tạo của nó cũng giống hệt như cái ban đầu. Chính giữa có một cột trụ mà đỉnh là quả cầu thủy tinh mở ra thử thách. Đối xứng hoàn hảo với cánh cửa này là một lối đi khác. Nó không có cửa chắn như thử thách trước, thay vào đó là một lớp màn chắn hắc ám vô tận mà linh hồn của cậu dù là đỉnh phong sơ kỳ Linh cảnh cũng không thể nào xuyên qua.

Vật liệu làm nên căn phòng này cũng kháng phép tuyệt đối như cái trước. Sàn phòng, mặt khác, lại không phải bùn sình mà cũng chung vật liệu kia. Tuy nhiên thứ khiến cậu chú ý và lo lắng chính là những đường vân bí hiểm xuất hiện khắp gian phòng này. Cứ cách một đoạn trống nho nhỏ lại có một đường như vậy, dày đặc liên miên vô tận.

Thanh niên đem tất cả những chi tiết này kể lại cho Ngô Hân. Anh cũng gật đầu đồng ý, tại cái nơi thế giới bóng đêm này thì chuyện gì cũng là có thể, hiển nhiên phải cẩn thận với tất cả mọi thứ.

Hai người chậm rãi bước vào căn phòng, từ tốn đi tới cột trụ thử thách. Cánh cửa của căn phòng đầu tiên đóng lại sau lưng và không có dấu hiệu sẽ mở ra lần nữa. Như vậy bọn họ lại tiếp tục bị nhốt trong phòng kín của cái nơi tối đen khó chịu này.

Đứng đợi ở cột trụ một lúc lâu, đảm bảo không có cạm bẫy gì xuất hiện, Trần Phong mới vươn tay ra, bắt đầu thử thách. Giống như lúc trước, quả cầu cũng phát ra quang mang xanh ngọc cùng dao động pháp lực cường hãn. Song song với đó, đám quái vật cũng đồng loạt xuất hiện khắp gian phòng.

Thanh niên nhíu mày, đem linh hồn lực lượng nắm bắt toàn bộ tình hình xung quanh. Đúng như suy đoán của cậu, những đường vân kỳ quái dày đặc kia chính là nguồn gốc của đám quái vật. Chúng hình thành từ sàn nhà, trần nhà và khắp các bức tường. Điều này có nghĩa lớp giáp ngoài cùng của chúng kháng phép hoàn toàn.

Cậu thảo luận với Ngô Hân về lũ quái vật này. Cả hai đều có khả năng chuyển hóa phong hệ để cường hóa độ sắc bén tuyệt đối của đòn đánh, không phải dùng phép để tấn công trực diện, vì vậy mà có thể nói công kích của họ không gặp bao nhiêu cản trở. Vấn đề ở đây chính là số lượng quái vật quá mức đông đảo, mà con nào cũng có lực lượng ngang hàng với họ.

Hai người thở dài. Dù gì thử thách cũng đã bắt đầu, nghĩ thêm cũng không thay đổi được gì khi mà thông tin hiện có quá ít, trước tiên vẫn phải đối đầu với đám quái vật này đã.

Họ lao lên tấn công, đòn thế không hề khoan nhượng, cố gắng chỉ một chiêu liền xuyên thẳng vào lõi năng lượng của bọn chúng, đấy là nếu như thứ này có tồn tại. Trần Phong đâm kiếm thẳng vào giữa thân thể con quái vật. Lớp vỏ của nó không hề cứng như con đầu đàn ở thử thách đầu tiên, chỉ cản lực đánh của cậu đi một chút. Nhưng đúng như cậu lo sợ, thứ này không hề có lõi năng lượng!

Cậu cau mày, những con quái vật trước mặt mạnh mẽ và nhanh nhạy vượt trội hơn hẳn đám bùn sình ở phòng đầu tiên. Nếu dùng lại chiến thuật cũ, để Ngô Hân cản chân trong lúc cậu truy tìm thì nhất định sẽ thất bại ngay. Bởi cho dù là cậu, một mình đối đầu với vô số pháp tông đỉnh phong thế này, cũng là không nổi mười phút thời gian. Việc đó là bất khả thi!

Thanh niên nghiến răng, vừa cùng đồng đội chống lại đám quái vật, vừa điên đầu suy nghĩ. Linh hồn lực lượng liên tục truy quét khắp cả căn phòng nhưng không thể nào tìm ra cái gì khác biệt.

Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu?

Cậu cố gắng vung kiếm trong lúc dò xét. Lũ quái vật này càng lúc càng đông, tựa hồ chúng xuất hiện với tốc độ vượt xa khả năng trảm sát của hai người bọn họ.

Ngô Hân không dám sử dụng pháp kỹ ban nãy. Lúc trước bọn họ đã xác định được mục tiêu cần phải làm nên anh mới tập trung lực lượng để hoàn thành nhanh chóng. Giờ đây khi đang mù mịt mà dám đem toàn lực ra công kích thì chẳng khác nào tự sát.

Thời gian cứ thế trôi qua, hai người vẫn phải cật lực chiến đấu mà không tìm thấy đường thoát trong khi năng lượng càng ngày càng giảm. Nếu không nhanh chóng tìm ra đối sách, cả hai đều phải bỏ mạng tại đây.

- Lũ quái vật này\, chúng là vô tận sao?

Ngô Hân mệt mỏi nói. Kẻ địch cứ liên tục xuất hiện như không bao giờ ngừng lại với tốc độ dường thậm chí còn nhanh hơn hẳn lúc bắt đầu. Tần suất chiến đấu của hai người đều đã tăng lên rất nhiều, độ căng thẳng khiến sức lực hao tổn chóng mặt.

Trần Phong nghiến răng. Về lý thuyết, đã là một vật thể thì không gì là vô tận. Thứ đang triệu hồi đám quái vật này rồi sẽ đến một lúc nào đó đạt giới hạn mà dừng lại. Nhưng với tình hình ngày càng xấu đi, đợi đến lúc nó quá tải thì bọn họ cũng không còn sống mà chiến thắng.

Cậu cố gắng dò xét toàn căn phòng một lần nữa. Vị trí hai người vẫn giữ nguyên như ban đầu, quái vật thì xuất hiện từ khắp mọi nơi, bất kể ngóc ngách nào trong những khối gạch đó.

Khoan đã!

Thanh niên nghĩ về cách chúng xuất hiện trong lúc vẫn phải cật lực chiến đấu. Ở căn phòng thứ nhất, con đầu đàn đã triệu hồi quái vật bùn sình từ sàn, nơi có sẵn một đầm lầy rộng lớn. Nói cách khác, điều kiện để tạo ra bọn chúng không phải là pháp lực mà là vật liệu.

- Thiên Nhận!

Cậu đột ngột gầm lên, tung ra pháp kỹ quen thuộc. Kiếm ảnh mạnh mẽ hùng hồn lập tức chém nát đám quái vật trước mặt ra từng mảnh vụn. Linh hồn lực lượng tỏa ra, cậu quan sát kỹ lưỡng tình hình. Sàn nhà từ từ nhô lên, hợp với những gì còn lại của đám quái vật vừa bị tàn sát, tạo ra đám mới thay thế.

Chẳng lẽ nào lại như vậy?

Trần Phong ngưng tụ pháp lực vào song kiếm, sau đó cùng với tiếng gầm lớn, trực tiếp cắm thẳng lưỡi kiếm xuống mặt sàn.

Uỳnh!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Cùng với sàn phòng nứt ra, đám quái vật cũng là đột nhiên đứng yên, không nhúc nhích trong tích tắc sau đó lại tiếp tục lao tới tấn công hai người. Trông thấy một màn như vậy, thanh niên mỉm cười nói với đồng đội:

- Sư huynh\, tấn công căn phòng!

Ngô Hân nghe được cũng lờ mờ hiểu ra. Anh gật đầu, đồng thời vận sức. Pháp lực trong kinh mạch đột ngột bạo tăng, tỏa ra khắp nơi trên cơ thể. Đôi mắt phát sáng xanh ngọc, miệng trầm giọng hô:

- Vạn Kiếm Phá Thương Khung!

Trần Phong cũng không đứng yên, cùng lúc bảo đồng đội công kích, hai tay cậu chắp lại trước ngực, sau đó từ từ tách ra, tạo thành một quả cầu xanh ngọc. Quang mang thần thánh ngày càng mãnh liệt, lan tỏa khắp gian phòng.

- Thiên Phong Kết Giới!



Cậu trầm giọng. Thế giới hắc ám hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một không gian tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ cùng vô tận phong cương hùng mạnh. Tại kết giới này, tất cả các chiêu thức phong hệ ma pháp đều được cường hóa lên đỉnh điểm.

Phong kiếm liên miên vô tận phóng ra từ cơ thể Ngô Hân, điên cuồng trảm sát toàn bộ đám quái vật trong phòng rồi lao thẳng vào khắp bề mặt căn phòng. Uy thế mà mỗi nhát kiếm đó tạo ra thực sự vô cùng khủng khiếp, thừa sức giết chết nhị tinh, thậm chí tam tinh pháp tôn thông thường. Phong bạo cực kỳ cường hãn, khiến cho đám quái vật không thể nào được triệu hồi. Bởi chủ thể của nó, căn phòng đang bị công kích kịch liệt không ngừng.

Cuối cùng, theo một tiếng rống ghê rợn, toàn bộ căn phòng đảo lộn, mọi phương hướng đều vô định, không gian nhộn nhạo liên hồi. Tất cả những đường vân trên tường cùng cái bề mặt kỳ dị ấy tập trung về một điểm chắn phía trước cánh cửa năng lượng, tạo thành một thân ảnh cao lớn đen kịt giữa quang mang thần thánh.

Ngô Hân nheo mắt nhìn nó. Nhờ có phép thuật môi trường đỉnh cao của đồng đội, có vẻ anh đã hoàn thành bước thứ nhất để vượt qua cái thử thách chết tiệt này. Tuy nhiên pháp lực của anh đã gần như chạm đáy, kế tiếp thế nào, hoàn toàn phụ thuộc vào Trần Phong.

Thanh niên nhíu mày nhìn thứ trước mặt. Dao động pháp lực của nó tỏa ra vượt xa những gì từng xuất hiện trong thế giới hắc ám này: Nhị tinh pháp tôn.

Dĩ nhiên cậu muốn nhân lúc nó chưa hoàn thành thân thể mà tấn công ngay, chiếm lợi thế. Tuy nhiên lớp vỏ xung quanh nó tỏa ra thứ lực lượng vô cùng cổ quái. Không thể biết được thứ đó có thể gây ra thảm họa gì nếu như cậu bất cẩn, vì vậy nên bất đắc dĩ cậu phải đợi đến khi nó hoàn thiện cho xong.

Vài phút trôi qua, cuối cùng dao động cũng dừng lại, mà đối mặt với hai đệ tử Phong tháp là một con quái vật ghê rợn tỏa ra uy áp chân chính của một tam tinh pháp tôn.

Tuy nói trước đây Trần Phong từng đấu với Lôi Chiến thực lực đã đạt đến ngũ tinh pháp tôn, nhưng đó là khi hắn nhường cậu quá nhiều, biểu thị ra còn không nổi một phần thực lực, Tinh Vân ma pháp thậm chí còn chưa được khởi động. Bây giờ cậu đã tinh tiến hơn lúc đó không ít, đối thủ thì lại kém hơn hẳn Lôi Chiến, vậy nên cơ hội chiến thắng không phải là không có, nhưng cũng không thể không cẩn thận.

Tay phải kéo về phía sau, hơi chĩa thanh kiếm xuống đất, thân chùng xuống, tạo thế tấn vững vàng, tay trái chĩa hoàng kim mũi kiếm thẳng vào kẻ thù. Mọi dây thần kinh đều là căng lên, các giác quan hoạt động hết công suất, nhịp tim theo đó cũng là đập nhanh hơn.

- Ha!

Cùng một tiếng hô trầm thấp, cậu lao đến con quái vật. Cùng với thân thể xoay một vòng cung trên không, lưỡi kiếm bạch kim mạnh mẽ chém tới.

Phập!

Tiếng động kỳ quái vang lên. Thanh niên nheo mày khó chịu. Cái mà lưỡi kiếm của cậu chém vào không phải là cơ thể con quái vật mà là một chiếc khiên trông như được tạo nên bởi lớp da ngoài cùng của nó, vô cùng gớm ghiếc.

Tuy nhiên, cậu cũng không có thời gian mà nghĩ ngợi gì lâu. Thanh kiếm lún sâu xuống như xuyên qua chiếc khiên nhưng lại vô lực, không gây ra chút sát thương nào. Mà cùng lúc đó, bề mặt chiếc khiên phóng ra những thứ trông như mũi lao về phía cậu.

Trần Phong lập tức vung tay trái cắt đứt chúng, đồng thời cố gắng rút tay phải về. Thứ kia đang không ngừng cố gắng hút lấy cậu.

- Hừ!

Cậu nghiến răng, vận pháp lực lên, vừa rút vừa xoay. Lưỡi kiếm tạo nên cơn lốc nho nhỏ, đánh nát thứ đang bao phủ xung quanh rồi trở về bên chủ nhân.

Thanh niên thở ra một hơi dài. Con quái vật này thực sự rất cổ quái, cậu chưa từng chiến đấu với thứ gì như vậy. Nếu liều lĩnh chắc chắn sẽ không có chỗ nào tốt.

Sinh vật kia mở cái mồm đầy răng của nó ra, chiếc lưỡi đỏ như máu, vươn dài ra, phóng thẳng tới vị trí cậu đang đứng với một tốc độ nhanh đến không tưởng!

- Chết tiệt!

Chửi thề một tiếng, cậu cật lực tránh né. Mặt sàn nơi cậu vừa đứng xuất hiện một lỗ hổng bốc hơi nghi ngút, thật không hiểu cái lưỡi kia chứa thứ gì bên trong!

Con quái vật không cho cậu nghỉ ngơi, tiếp tục dùng phương thức tấn công như thế, kết hợp với những xúc tu và mũi lao vô tận phóng ra từ cơ thể của nó, khiến cho không gian bao quanh cậu hỗn loạn một bầu hắc ám cực độ nguy hiểm.

Ngô Hân sợ hãi lui xa hết mức có thể. Nếu anh xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của đồng đội. Anh hiện tại không giúp được, hiển nhiên không thể trở thành gánh nặng của cậu. Tuy nói một thiên tài mà phải chịu như vậy thì rất tủi nhục, nhưng đã ở tình thế trước mặt, nếu không vứt bỏ lòng tự tôn thì chính là ngu xuẩn nhất.

Trần Phong sử dụng Phong Hành đến mức tận cùng. Hiện tại thân pháp này cậu đã luyện đến lô hỏa thuần thanh, Địa giai pháp kỹ sơ cấp cũng có thể tránh né đơn giản. Tuy nhiên trước thế công của con quái vật, dù cho cậu kết hợp cả Thiên Nhận cùng Trảm Không, hai thức đầu của Toàn Phong kiếm pháp, để trao đổi chiêu thức, cậu cũng đang hết sức chật vật. Cái thứ chết tiệt này thực sự rất mạnh mẽ. Không những sở hữu công kích cường hãn mà tốc độ cũng là cực nhanh, lớp phòng thủ lại vô cùng kiên cố. Cậu nhất thời chưa tìm ra cách đối phó.

Kiếm bão hùng hồn vô song được cường hóa lên cực hạn bên trong Thiên Phong Kết Giới vẫn không có vẻ gì sẽ giúp thanh niên giành được chút lợi thế trước con quái vật gớm ghiếc, ngược lại là vô cùng bế tắc. Hai bên giằng co hơn trăm hiệp vẫn không rõ ràng bên nào thượng bên nào hạ. Hơn mười phút thời gian trôi qua, thế trận không có biến chuyển nào.

Trần Phong thở hắt ra. Xét về lực lượng cậu là bên yếu hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, kết cục chắc chắn sẽ là thảm bại. Lúc này đành phải đánh liều một phen!

Quyết định xong xuôi, cậu cố gắng kéo giãn khoảng cách ra một chút, tạm hoãn việc đôi công mà chuyển dần sang phòng thủ. Tốc độ di chuyển và vung kiếm theo đó mà cũng giảm đi vài phần.

Phía đối diện, con quái vật không phải lo ngăn chặn đòn thế của cậu nên tấn công càng là mạnh mẽ hơn, khiến cho trận đấu chẳng mấy chốc hoàn toàn biến chuyển. Mà kẻ đang nắm phần thắng đương nhiên là sinh vật hắc ám này.

Thanh niên cố gắng cầm cự. Vừa chống đỡ với một kẻ thực lực vượt trội so với mình, vừa ngưng tụ ấn pháp, tạo nên pháp trận khiến tâm trí cậu có chút quá tải. Cái này liều lĩnh thật sự không đong đếm được.

Công kích hắc ám cực độ nguy hiểm liên tục khiến cậu khổ sở. Không ít lần nó sượt qua những yếu huyệt trên cơ thể. Tuy chỉ gây ra vết trầy sơ sơ nhưng là đủ để khiến mùi vị tử vong hiển hiện, nếu không vững tâm nhất định sẽ bị đả bại ngay phút chốc.

Kiên trì như vậy năm phút liên tục, cuối cùng cậu cũng thành công. Ngay khi hoàn thành, lập tức phong xích lao thẳng tới quấn quanh con quái vật. Bất ngờ này khiến cho nó đang mải miết áp chế cậu không kịp trở tay.

Nó thét lên đau đớn, đồng thời những mũi lao và xúc tu đang phóng ra phải khựng lại một chút. Âm thanh cao vút khiến người ta phải rùng mình, sởn gai ốc. Nó thực sự không giống bất cứ tiếng động nào cậu từng nghe thấy trước kia, cảm tưởng như một loại âm ba công kích cổ quái vậy, cực kỳ khó chịu. Thần trí của cậu phải mất một khắc mới có thể ổn định lại hoàn toàn.

Liền đó, Trần Phong cũng không nhân lúc nó bị khống chế mà lao đến tấn công. Ngược lại cậu ổn định thân hình, vừa tranh thủ hồi phục vừa tập trung quan sát đối thủ. Phong Xích Diệt Hồn trận về lý thuyết sẽ chỉ gây tổn thương về mặt pháp lực lên cơ thể nó. Còn linh hồn lực lượng thì không tạo nên thương tích nào.



Tuy nhiên ở đây mục đích của cậu là hiểu được cấu tạo của sinh vật gớm ghiếc kia. Để làm được như vậy cậu cần xâm nhập linh hồn vào bên trong nó, điều cậu không thể nào làm được nếu chỉ dùng phương pháp thô sơ.

Con quái vật đang gồng mình, cố gắng thoát ra khỏi phong xích. Pháp lực của nó tuy đủ mạnh để làm việc này nhưng nội thương do pháp trận gây ra khiến nó gặp chút trở ngại khi hóa giải.

Lớp da đen kịt của nó căng lên, tạo ra những đường gân trên khắp cơ thể. Bên trong có vẻ như là một lớp giống như thịt và cơ của con người. Sâu hơn nữa là một bộ khung xương khổng lồ.

Thanh niên nhíu mày cảm nhận. Con quái vật này cấu tạo cơ thể giống hệt như con người. Nhưng tại vị trí mà lẽ ra phải có bộ não thì nó lại tồn tại một quả cầu, bên trong tỏa ra cảm giác rờn rợn lạnh lẽo. Nó như tận cùng của sợ hãi cùng phẫn nộ vậy.

Con quái vật gầm lên hung tợn, kéo theo một đợt âm ba nữa phóng tới, khiến cho khắp gian phòng nhộn nhạo không ngừng. Cùng với sức mạnh tăng vọt, nó thoát khỏi sự khống chế của phong xích rồi một lần nữa lao tới tấn công.

Trần Phong thở hắt ra. Kẻ địch không có bản nguyên pháp lực hay bộ thần kinh trung ương. Toàn bộ năng lực và hành động của nó là do cái thứ kỳ quái kia tạo nên, vậy mà khi chiến đấu các đòn thế đều là vô cùng thành thục, không tạo ra bất cứ sơ hở nào, thậm chí cũng không có điểm yếu hay để lộ ra nó cần phải bảo vệ cái gì.

Vừa tiếp tục giao chiến, cậu vừa căng đầu ngẫm nghĩ. Từ đầu đến giờ, cậu đã tung ra công kích vào vô số vị trí trên cơ thể con quái vật, phần đầu nó không phải ngoại lệ, nhưng lại không hề có điểm nào khác biệt, tất cả biểu hiện của nó đều giống nhau.

Liệu có nên liều một phen?

Càng kéo dài, cậu càng bất lợi hơn. So với đầu trận, rõ ràng bây giờ cậu đã phải dè chừng, kiểm soát pháp lực rất nhiều, không còn có thể thoải mái trao đổi chiêu thức được nữa. Nếu không sớm dứt điểm trận đấu, mọi chuyện có thể sẽ rất tệ. Hiện tại đã biết được nguồn gốc lực lượng của nó, cũng coi như có mục tiêu để công kích.

Trong lòng quyết định như vậy, thanh niên lao thẳng tới đối phương. Song kiếm trong tay dùng tốc độ cao nhất mà thi triển pháp kỹ, chặn lại càng nhiều chiêu thức của đối thủ càng tốt.

Dĩ nhiên với khả năng của con quái vật, khi khoảng cách ngày càng gần, số lần trúng chiêu của Trần Phong ngày càng nhiều hơn. Nhờ có thân thể mạnh mẽ vượt xa cấp độ, cậu vẫn đang có thể chịu đựng, tuy nhiên cơn đau và tác hại của nó thực sự không thể xem thường. Những thứ này sau khi gây ra sát thương còn tìm cách len lỏi vào trong da thịt, tiếp tục tác động tiêu cực đến cậu.

- Ha!

Gầm lên một tiếng, vừa nén đau vừa vận sức, quang mang ngọc bích hiển hiện, pháp lực trong cơ thể cũng là bạo phát toàn bộ. Tuyệt kỹ Phong Sát phô thiên cái địa tạo nên hai đường kiếm hủy diệt chém nát toàn bộ công kích phóng tới rồi nhắm thẳng vào phần đầu con quái vật bằng tốc độ đáng ra không thể né tránh.

Xoẹt! Uỳnh!

Tiếng cắt bén ngọt vang lên cùng vụ nổ rung chuyển cả gian phòng. Những hiệu ứng tưởng chừng như biểu hiện cho thành công của đòn tấn công của Trần Phong. Tuy nhiên cậu biết mọi chuyện giờ càng phức tạp hơn trước nhiều.

Bằng linh hồn cảm giác lực của mình, thanh niên nhận ra tại phút cuối con quái vật đã kịp dịch chuyển một chút sang trái, né đi phần lớn công kích của cậu. Tương đương với điều đó, sát thương nó nhận phải cũng là giảm đi rất nhiều. Phần đầu con quái vật vốn đã kinh dị giờ còn ghê tởm hơn khi mất hẳn một nửa. Những gì còn lại nhanh chóng tái tạo lại với kích thước nhỏ hơn.

Trần Phong không có thời gian để quan tâm nó trông thế nào. Từ những thông tin mà cậu có, con quái vật này mọi thứ trên cơ thể đều có khả năng hồi phục, tách rời để tấn công hay phòng thủ, tránh né. Tuy nhiên nếu như bị phá hủy hoàn toàn như ban nãy thì sẽ là thương tích vĩnh viễn, không thể trở lại.

Thở hắt ra một hơi, song kiếm trong tay nắm chặt. Pháp lực trong bản nguyên mặc cho tốc độ hấp thu kinh người của cậu nhưng cũng chỉ đủ cho một chiêu Phong Sát toàn lực nữa. Lần kế tiếp không được phép hụt!

- Ha!

Gầm lên một tiếng, thanh niên lần nữa lao thẳng vào đối thủ. Lần này cậu không tung chiêu ngay lập tức, ngược lại tập trung tuyệt đối vào phòng thủ và thu hẹp khoảng cách.

Con quái vật, trái lại, vẫn chỉ tập trung tấn công cậu. Nó chỉ là một tạo vật cuồng sát, sinh ra để giết chóc. Suy nghĩ của nó chỉ dừng lại ở mức làm sao sinh tồn và tàn sát mọi đối thủ, hiển nhiên không suy tính gì về hành động của cậu lúc này.

Thương thế ngày càng nặng, mặc cho nỗ lực phòng thủ cùng thân thể cường hãn. Mọi thứ như đang cố gắng đánh gục ý chí của Trần Phong. Cậu nghiến chặt răng, quyết tâm xông tới.

Khi khoảng cách hai bên chỉ còn vài bước, thanh niên lăng mình lên không, Nhật Nguyệt Song Long kiếm tỏa ra quang mang ngọc bích cường hãn, phá không đâm thẳng xuống.

- PHONG SÁT!

Pháp lực hùng hồn bùng nổ khắp kinh mạch, tuôn chảy đến lưỡi kiếm mang theo cường hóa từ Thần Văn và chiến giáp, ồ ạt nhắm thẳng vào đỉnh đầu con quái vật mà xuyên phá. Vị trí, cự ly và tốc độ, đều là tuyệt đối chính xác, lần này nó sẽ không thể nào chống đỡ hay tránh né.

Như cũng biết điều đó, con quái vật hoàn toàn để mặc cậu tấn công, không hề có ý làm gì thoát thân, ngược lại tung ra một công kích toàn lực cuối cùng, thứ mà Trần Phong sẽ phải trực tiếp đón nhận.

Phập! Rắc! Uỳnh!

Hàng loạt tiếng động liên tục vang lên, đất đá bụi mù khắp nơi cùng cơn rung chấn nhè nhẹ. Quang mang xanh ngọc cùng với uy lực chiêu thức triệt tiêu mà biến mất, kéo theo toàn bộ Thiên Phong Kết Giới.

Cùng với sự tan biến của khối tinh cầu bên trong đầu con quái vật, từng bộ phận của nó cũng dần hòa vào bóng đêm thăm thẳm, không để lại chút dấu vết nào, bỏ lại thanh niên cao lớn đang đứng như phỗng giữa gian phòng.

Ngô Hân sợ hãi, lao thẳng tới vị trí đồng đội. Bằng pháp lực của mình, anh có thể cảm nhận được cậu ta đang rất yếu. Năng lượng trong bản nguyên gần như không còn lấy một chút. Vô số vết thương trên cơ thể cậu vẫn đang chảy máu, không có dấu hiệu ngưng lại.

Anh vừa khẽ chạm vào, toàn thân cậu liền mềm ra rồi khuỵu xuống. Bằng chút sức lực cuối cùng của mình, Trần Phong lấy ra một cái lọ:

- Giúp… Ta… Luyện hóa…

Chưa nói xong, cậu ngất đi, không còn biết gì khác.