Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 7: 7: Rời Đi




– Đi đường cẩn thận nhé! Vào kinh thành nhớ tự chăm sóc bản thân.

Thu Thuỷ nhìn Trần Phong, căn dặn, đưa cho cậu một chiếc nhẫn:

– Đây là giới chỉ ta tặng con, hi vọng nó có ích!

– Hài nhi cảm ơn!

Trần Phong đáp. Tuy cậu đã có một cái nhưng có thêm giới chỉ lúc nào cũng là cần thiết.

Lần này vào kinh thành ngoài Trần Tuấn, Trần Phong còn có Trần Lâm, một người em họ của cậu năm nay chín tuổi.

Cậu bé cũng đột phá pháp vũ cảnh không lâu trước. Đưa tiễn họ chỉ có bố mẹ Trần Lâm và Thu Thuỷ.

– Được rồi, đi thôi nào!

Trần Tuấn nói, dẫn hai đứa cháu lên xe. Họ sẽ đi qua Liên Hoa thành trước. Trần Tuấn và Tô Công tước dự định cùng đi vào Kinh đô. Đi cùng còn có Mai Huyền Lương, Tô Uyên và hầu cận của Tô gia.

Từ sau kỳ kén rể, Huyền Lương ở lại Tô gia thống lĩnh đội quân hộ vệ, lo an ninh nơi này. Trần Tuấn ba người đến Liên Hoa trấn sau một tuần rồi đi cùng xe với Tô Công tước.

Lần đầu rời thôn, Trần Lâm có rất nhiều điều chưa biết. Mỗi chặng đường với cậu đều là muôn vàn điều mới mẻ. Cậu bé khá hiếu động, đôi mắt sáng lên, háo hức nhìn khắp nơi, miệng hỏi mọi người liên tục. Với điều này, Trần Tuấn không có gì dị nghị, cùng cha con Tô Công tước giải thích cho thằng bé.

Trần Phong ngồi lại một góc, không tham gia câu chuyện của mọi người. Huyền Lương thấy vậy thì tiến lại:

– Ta ngồi đây được chứ?

Trần Phong gật đầu không nói gì. Huyền Lương ngồi xuống:

– Nghe nói đệ rất thân với một Cửu Vĩ hồ, có thể kể cho ta được không?

Trần Phong ngạc nhiên, hơi đề phòng. Chuyện Trần phủ nuôi nấng Tuyết Nguyệt trước giờ luôn cố gắng càng ít người biết càng tốt.

Tuy nói Huyền Lương đã đính hôn với Tô Uyên, có vẻ chân thành nhưng cậu không rõ liệu có tin tưởng được hay không. Cậu quyết định tiếp tục giữ im lặng. Thấy vậy, Huyền Lương cười nói.

– Đệ không muốn kể ta cũng không ép! Chuyện này vốn không liên quan đến ta, chỉ là nghe Trần tướng quân nói qua nên có chút tò mò thôi.

Trần Phong nghe thế thì yên tâm hơn một chút. Người này được cả gia gia và Tô Công tước tin tưởng hẳn là người tốt nhưng cũng không có nghĩa là cậu sẵn sàng nói chuyện.

Trần Phong ngẩng lên, nhìn ra ngoài. Những cơn gió đầu thu lướt qua dễ chịu. Những tia nắng len qua tán cây rộng lớn khẽ chiếu xuống mặt cậu.

– Không có gì nhiều, chỉ là ta quý muội ấy!

Huyền Lương gật đầu. Anh cảm nhận được thiếu niên kia đang nói hoàn toàn thật lòng. Mặc dù có hơi trầm tính nhưng sẽ là một bằng hữu tốt.

Hai người sau đó khá trầm mặc, chỉ nhắm mắt dưỡng thần không trò chuyện gì thêm. Đoàn người Trần Phong cứ thế di chuyển đến Cổ Linh thành. Tô Công tước nhìn Trần Tuấn.

– Ta nghĩ nên qua chào hỏi Lục tướng quân một tiếng.

– Ừm, ta cũng thế!

– Trần tướng quân, Tô Công tước, chào mừng mọi người đến chơi!

Lục Kha cười, đích thân ra đón đoàn người Trần Tuấn. Trong sảnh, người hầu kẻ hạ qua lại tấp nập, nhanh tay chuẩn bị trà nước. Sau khi an toạ, Lục Kha hỏi:

– Chuyến này đi chắc hẳn mọi người vào cung chuẩn bị Lễ mừng thọ?

– Đúng vậy, Tô gia có chuẩn bị một chút quà cho Thái Thượng hoàng, đồng thời lo liệu một số hàng hoá trong cung nên phải đến sớm một chút! Nếu muốn, Lục tướng quân cũng đi cùng chúng ta cho vui?

– Ha ha! Đương nhiên, đương nhiên! Tuy nhiên, ta chưa sắp xếp xong việc trong thành nên chưa xuất hành được, đáng tiếc. Mọi người cứ nghỉ lại Lục gia một đêm rồi sáng mai hẵng lên đường. Được chứ?

– Không vấn đề gì!

Trần Tuấn gật đầu.

Sau bữa tối thịnh soạn, mỗi người đều về phòng riêng. Trần Phong không ngủ ngay mà ngồi tu luyện.



Đến khuya, cậu chậm rãi mở mắt. Bước xuống giường, cậu khẽ mở cửa. Quan sát đội tuần tra Lục gia một chút, cậu ra khỏi phòng. Trần Phong cẩn thận đi sâu vào khuôn viên Lục gia.

Từ lúc đoàn người đến thành Cổ Linh, cậu cảm nhận được không khí rất kỳ lạ. Khắp nơi u ám vô cùng, những tiếng khóc, kêu than vang lên văng vẳng. Nhưng điều cậu ngạc nhiên hơn cả chính là càng đến gần Lục gia thì những điều đó càng nặng nề hơn.

Trần Phong cẩn thận di chuyển một hồi. Cuối cùng, hiện lên trước mặt cậu là một khu nhà giam đặc biệt. Không khí u ám bao trùm xung quanh khiến người ta ghê rợn. Tiếng khóc văng vẳng bên tai.

Thiếu niên lừa lính canh, lẻn vào. Bên trong nhốt rất nhiều Yêu tộc. Bất kì ai cũng bị xích hết tay chân. Trên thân thể xuất hiện vô số vết thương dã man.

Trần Phong cẩn thận đi tiếp, đến gần cuối khu nhà, tiếng khóc trở nên rõ ràng hơn. Hiện ra trước mắt cậu là một nữ Cửu Vĩ hồ đang bế một đứa bé còn đỏ hỏn, trên đầu lộ ra hai tai thỏ bé xíu.

Thân đứa bé được quấn tạm bằng chiếc chăn vá chằng vá đụp. Bên cạnh họ có một nữ Thố nhân đang nằm. Trần Phong cúi xuống kiểm tra.

Người này mất rồi! Cậu siết chặt tay. Nữ Cửu Vĩ hồ bật ra tiếng khóc thút thít, cố gắng dỗ dành đứa bé, cho nó ngủ. Cậu cúi xuống, nhìn nữ Cửu Vĩ:

– Bà bà! Bà có thể cho ta biết đã có chuyện gì được không?

Người phụ nữ ngẩng đầu lên. Trần Phong lập tức sửng sốt cực kì. Ban nãy nhìn mái tóc bạc, cậu những tưởng người này không còn trẻ. Nhưng trông khuôn mặt, tuổi người này có lẽ còn chưa đến ba mươi. Cô ta nhìn Trần Phong, hỏi:

– Cậu không phải người của Lục gia?

Thấy cậu gật đầu, người phụ nữ thở dài, nhìn thi thể bên cạnh:

– Tôi và cô ấy vốn là thường dân của Liên Minh. Trong một lần vào rừng hái rau bị người Lục gia bắt. Bọn họ đem chúng tôi về làm nô lệ, ngày đêm làm việc nhà cho họ. Mỗi khi có điểm không hài lòng họ lại lôi chúng tôi ra đánh. Thức ăn nước uống cũng không được đảm bảo, chỉ là cơm thừa canh cặn ngày này qua ngày khác. Sau một thời gian, chúng tôi được thiếu chủ Lục gia để mắt đến. Họ bắt đầu đối xử với chúng tôi tốt hơn một chút, không còn bị bỏ đói nữa, thậm chí còn được tắm rửa sạch sẽ. Rồi một đêm, thiếu chủ gọi chúng tôi đến phòng. Hắn ra lệnh cho chúng tôi cởi bỏ y phục, tận hưởng khoái lạc cùng hắn!

Nữ Cửu Vĩ dừng lại một chút rồi tiếp tục:

– Ban đầu chỉ là một tháng một lần, sau đó là vài tuần một lần. Dần dần thành ba ngày một lần. Hắn còn rủ rê các người trẻ tuổi khác trong Lục gia cùng đến. Chúng tôi càng ngày càng mệt mỏi hơn. Rồi một hôm, cô ấy bị nghén. Chúng tôi lo sợ vô cùng, không biết nên xử lí như thế nào, chỉ đành giữ bí mật và tiếp tục chịu đựng. Nhưng rồi cái thai càng ngày càng lớn dần. Lục tướng quân biết chuyện thì nổi giận, nhốt chúng tôi vào đây, nghiêm cấm không cho ai nhắc lại. Chúng tôi hằng ngày lại ăn cơm thừa canh cặn như trước kia. Tôi hay nhường cho cô ấy phần của tôi. Nhưng khi đứa bé chào đời, thể trạng cô ấy quá yếu cho nên…

Nữ Cửu Vĩ không kể nữa, chỉ ngồi đó khóc. Trần Phong không nói gì. Đôi mắt ánh lên ngọn lửa phẫn nộ.

Cậu vẫn biết Nhân tộc và Yêu tộc xảy ra xung đột, nhưng hành động này không phải vấn đề đó.

Nó là thói ăn chơi bệnh hoạn, lạm quyền của quý tộc. Điều này là hoàn toàn trái với đạo đức, lương tâm…

– Làm phiền rồi, bảo trọng!

Trần Phong nói nhỏ với người phụ nữ rồi cậu cúi xuống, chầm chậm bước ra ngoài.

Lòng bàn tay nắm chặt. Móng tay cắm sâu vào da thịt đến chảy máu. Ánh mắt tràn đầy lửa giận, cậu chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ đến như vậy.

Trần Phong không nhớ mình về phòng như thế nào. Tuy nhiên khi chuẩn bị mở cửa, có tiếng người gọi cậu:

– Phong đệ đêm hôm không nghỉ ngơi không biết đã đi đâu?

Cậu quay lại thấy Lục Thanh Thư, cúi đầu chào, đáp:

– Không quen chỗ ngủ lắm nên ta đi dạo một chút, mong huynh thông cảm!

Thanh Thư chột dạ. Không biết tên nhóc này đã nhìn thấy chuyện kia chưa? Nếu vậy thì không thể để yên được.

Hắn giơ tay lên, đánh ra một phép thẳng vào người Trần Phong. Cậu vung tay lên, đánh bay nó đi. Cậu cau mày, giọng khàn đi:

– Thanh Thư huynh không biết thế này là ý gì?

– Phong đệ cụ thể đã đến chỗ nào?

– Quanh quẩn đây thôi!

– Vậy phiền đệ theo ta một chuyến!

Thanh Thư lao lại, túm lấy vai Trần Phong, định lôi đi nhưng cậu hoàn toàn không nhúc nhích.

Cơ thể cậu rắn chắc hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Hắn đang dồn thêm pháp lực vào tay thì thấy Trần Phong nắm lấy tay mình, gạt đi.



Thanh Thư giật mình. Bản thân hắn là pháp vũ cửu tinh. Tuy vừa rồi hắn không dùng bao nhiêu pháp lực nhưng Trần Phong chỉ là tên phế vật Trần phủ, sao có thể như này được?

– Thần mộc chi sinh!

Một cây đại thụ xuất hiện. Hai cánh tay lập tức vươn tới tấn công Trần Phong. Cậu thủ thế rồi lựa chọn ngạnh kháng.

Vận pháp lực lên toàn thân, thiếu niên trực tiếp giao chiến với thần mộc. Tuy nhiên, cậu đã đánh giá sai đẳng cấp giữa hai bên. Chỉ một lúc, Trần Phong đã rơi xuống hạ phong.

– Tên nhóc này có thật sự là phế vật không thế?

Thanh Thư lầm bầm. Thần mộc chi sinh không hề yếu. Một tên phế vật hư cảnh thì phải trọng thương ngay từ đòn đầu tiên mới phải.

Hắn tăng tốc độ lên một chút, Trần Phong trở tay không kịp liền dính đòn liên tục, bay đi.

Thanh Thư định lao đến dứt điểm thì có bóng người bay đến đứng chắn trước Trần Phong. Hắn lập tức lạnh sống lưng, lùi lại. Người vừa xuất hiện chính là Trần Tuấn.

– Lục thiếu gia, chuyện này là thế nào? Đêm hôm khuya khoắt lại đến đánh cháu ta bị thương?

– Trần tướng quân, ngài hiểu lầm rồi, chuyện này là có nguyên do cả!

Vài bóng người tiếp tục xuất hiện, xem mặt chính là Lục Kha và Tô Công tước mấy người. Lục tướng quân thấy vậy, nói:

– Lí do gì thì cũng không được ra tay với khách đến nhà! Như vậy là vô lễ!

– Gia gia, không phải! Trần Phong nói hắn ra ngoài đi dạo…

Lục Kha khoát tay bảo cháu mình trật tự rồi nói:

– Trần tướng quân, ta hiểu chuyện rồi. Gần đây thành Cổ Linh chúng ta có thổ phỉ. Chúng thường xuyên cướp bóc, làm hại dân làng. Có lẽ vừa rồi Thanh Thư thấy bóng người nên muốn kiểm tra một chút, không ngờ lại là cháu Trần tướng quân. Đắc tội như vậy mong mọi người thứ lỗi!

– Lục tướng quân đừng như vậy! Lục thiếu gia còn trẻ mà đã biết lo nghĩ như vậy là điều tốt! Lỗi cũng tại Trần Phong đi lung tung, mong ngài bỏ qua!

Lục Kha cười cười.

– Không sao! Không sao! Chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người bỏ qua cho nhau là được. Cũng muộn rồi, mọi người nghỉ sớm đi!

Nói rồi Lục Kha dẫn cháu đi ra trước. Trần Tuấn mấy người dẫn Trần Phong vào phòng kiểm tra thương thế:

– Đêm hôm không nghỉ ngơi cháu lại còn đi đâu?

– Chỉ là khó ngủ, muốn đi dạo một chút thôi.

Trần Phong cúi đầu, đáp. Cậu không muốn kể chuyện mình đã thấy cho ai hết. Nếu Lục gia đã cư xử như vậy hẳn đó là bí mật của họ. Những người biết được hẳn sẽ chẳng hay ho gì, như cậu hôm nay vậy. Trần Tuấn nghe vậy thở dài:

– Vậy cố gắng nghỉ ngơi đi, mai chúng ta sẽ lên đường sớm!

Mặt trời vừa ló dạng, mấy bóng tập trung tại cổng Lục gia. Đích thân Lục Kha ra tiễn đoàn người Trần Tuấn. Sau khi kiểm tra xong hành lí, Tô Công tước quay lại:

– Cảm ơn Lục tướng quân đón tiếp chu đáo. Chúng tôi xuất phát đây!

Lục Kha cười.

– Không có gì! Chuyện nên làm thôi! Ngài có thể dẫn Thanh Thư theo được chứ? Cháu nó cũng muốn vào hoàng cung rèn luyện mà chưa tìm được bạn bè. Nay cùng cháu Trần tướng quân cùng đi có khi lại tốt.

– Được, không có vấn đề gì! Mong Lục thiếu gia giúp đỡ hai đứa cháu ta!

Thanh Thư chắp tay cười. Phía sau, Lục Kha đem ra một tấm thạch phù, đưa cho Trần Phong:

– Trên đường đi nếu có gặp chuyện, cứ bóp nát nó, chúng ta sẽ đến ứng cứu. An ninh trong thành không đảm bảo, mọi người thông cảm cho.

– Cảm ơn Lục tướng quân!

Trần Phong nhận lấy thạch phù rồi đem cất vào giới chỉ. Thanh Thư bước lên xe, ngồi cạnh cậu, trong đầu vẫn còn văng vẳng lời nhắn của Lục Kha:

Tìm cơ hội xử lí Trần Phong càng gọn càng tốt!