Mọi ánh mắt giờ đây đều đổ dồn về phía Thiên Huyền điện. Thời gian diễn ra của Tháp chiến sắp hết, những đội còn trụ lại sẽ tập trung tại đây tỷ thí xếp hạng.
Ba sân mặt Đông, Bắc, Nam đều chỉ có một màu áo duy nhất. Tam Huyền Tháp: Lôi, Quang, Ám nhiều năm rồi chưa có thay đổi gì, mỗi tháp hai đội chiếm cứ một sân. Ở mặt sân phía Tây có sự xuất hiện của bốn tháp: Thủy, Hỏa, Kim, Phong. Việc này khiến không ít người kinh ngạc. Cho đến giờ, Phong tháp luôn là yếu nhất, vậy mà Kim tháp lại đang như có vẻ hợp tác với họ như những kẻ ngang hàng, không hề tỏ ra hống hách.
Trải qua vô số trận chiến, hai tháp chỉ còn Kim Đạt và Ngô Hân là trụ lại, những người khác đều đã bị loại khỏi Thiên Huyền giới. Tuy nhiên, giao hảo của bọn họ sau lần này đã tăng lên rất nhiều, từ nay về sau sẽ tiếp tục ngồi với nhau như những bằng hữu thân thiết.
Cùng với những thành viên kém may mắn ấy, Thổ và Mộc hai tháp bốn đội đã bị loại hoàn toàn. Đứng cạnh đó, những thành viên của Thủy tháp cũng đang muốn liên kết đồng minh với họ.
Dù đáng ghét nhưng Hỏa tháp đứng thứ tư trong những tháp mạnh nhất, không những vậy, bọn chúng còn kết giao bằng hữu với Lôi tháp, vô cùng phiền phức.
Vì vậy mà Thủy tháp không thể khinh thường cùng đắc tội. Nhất định phải có thêm đồng minh. Hơn nữa theo lời đội phó Vương Liên thì Phong tháp lần này có một thành viên thực lực không tệ, nếu có thêm hắn thì cơ hội đánh bại Hỏa tháp chắc chắn sẽ cao hơn một bậc. Tuy nhiên, chỉ một lát nữa là hết thời gian đình chiến mà vẫn chưa thấy hắn ta đâu. Tên này rốt cuộc là đang làm chuyện gì đây?
– Trần Phong đến rồi!
Ngô Hân mừng rỡ nói, Kim Đạt nghe vậy thì thở phào một hơi. Thanh niên này cuối cùng cũng tới, nếu chậm chút nữa sẽ mất tư cách tham gia tỷ thí. Điều này đối với bọn họ là bất lợi không nhỏ.
Trần Phong tiến lại chỗ hai người họ, cảm ơn Kim Đạt một tiếng. Trong thời gian cậu không có mặt, anh đã giúp đỡ Phong đội rất nhiều. Mặc dù hợp tác chỉ là tạm thời nhưng anh ta không trở mặt, nhân lúc không có cậu mà loại bỏ Phong đội. Cậu rất cảm kích việc đó.
Kim Đạt xua tay cười. Tuy rằng Phong tháp thực lực yếu nhất nhưng thanh niên trước mặt lại rất đáng kinh ngạc, đắc tội với cậu không phải lựa chọn khôn ngoan, chi bằng kết giao hảo thì hay hơn nhiều.
Vương Liên thấy Trần Phong đến kịp cũng mừng rỡ vô cùng, dẫn đầu các thành viên Thủy tháp tiến đến. Nàng nói:
– Trần Phong đã đến. Vậy giờ chúng ta bàn bạc hợp tác một chút, cùng đối phó với Hỏa tháp.
Mọi người gật gật đầu. Trong sân phía Tây Thiên Huyền điện thì Hỏa tháp mạnh hơn hẳn bọn họ, điều này là chính là lựa chọn hợp lý nhất. Một trong hai đội trưởng của Thủy tháp, Hải Kỳ nói:
– Đội hình còn trụ lại của Hỏa tháp rất mạnh. Tên đội trưởng và đội phó thực lực pháp tôn sẽ do ta và Vương Liên đảm nhiệm. Ba tên còn lại đều là đỉnh phong pháp tông. Ở đây chúng ta có hai người thực lực tương đương, một cửu tinh và một bát tinh sẽ hợp sức để chặn bọn chúng. Kế hoạch là vậy!
Hải Kỳ nói chủ yếu cho Kim Đạt và hai người Trần Phong nghe. Thủy tháp bọn họ ngay từ đầu đã thống nhất như vậy. Thậm chí đúng ra mà nói, nếu như không bị Lôi tháp phục kích bất ngờ, giờ đây đội hình bọn họ thừa sức tự mình đẩy toàn bộ thành viên còn lại của Hỏa tháp ra khỏi Thiên Huyền giới.
Ngô Hân và Kim Đạt quay lại nhìn Trần Phong như muốn nghe ý kiến của cậu. Đáp lại họ, cậu mỉm cười tự tin:
– Được, cứ quyết định như vậy đi!
– Thủy tháp không chịu yên ở vị trí thứ năm nay lại đi kéo lũ ruồi nhặng này đối đầu với chúng ta sao?
Tên vừa lên giọng ngang ngược là Hồng Hoàng, kẻ từng dẫn quân cướp đồ Thủy tháp nhưng không thành trước kia. Hắn chính là một trong ba tên đỉnh phong pháp tông. Tên đứng cạnh trông như thủ lĩnh, đứng khoanh tay nhìn Hải Kỳ:
– Ngươi nhất quyết muốn đối đầu với chúng ta sao?
– Ngươi chả dọa được ai cả!
– Thế sao?
Hắn ta nhướn mày. Một đội viên nãy giờ vẫn đứng phía sau bước lên bên cạnh hắn.
– Giới thiệu với ngươi, đây là Hồng Nhai, thiên tài trẻ tuổi của Hỏa tháp chúng ta. Thực lực đã đạt tới nhị tinh pháp tôn.
Hải Kỳ và các đồng minh lập tức sững người. Thực lực Hỏa đội đã vượt xa thông tin họ nhận được. Tình hình này bọn họ liệu có còn khả năng giành chiến thắng?
Các thành viên Thủy đội nhìn Hải Kỳ. Anh ta suy nghĩ rất lung nhưng không tìm ra cách nào cả. Bỗng có một bàn tay đặt lên vai làm anh quay lại. Trần Phong từ tốn tiến lên ngang hàng Hải Kỳ, lớn tiếng nói:
– Một cái nhị tinh pháp tôn không đủ để làm ai sợ cả!
Hỏa đội phá ra cười điên cuồng. Một tên nhóc bát tinh pháp tông mà dám nói như thế? Đầu óc tên này có vấn đề à?
Hải Kỳ mấy người thì cực kỳ kinh ngạc. Vương Liên tuy biết Trần Phong thực lực vượt xa lẽ thường nhưng cái này chính là vượt giai khiêu chiến, không phải đơn giản như những chuyện khi trước, nàng không dám chắc cậu có thể làm được.
Kim Đạt và Ngô Hân có chút yên tâm hơn bọn họ nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn. Chỉ là lòng tin của hai người cao hơn các thành viên Thủy tháp mà thôi. Hải Kỳ cau mày nhìn cậu:
– Ngươi xử lý được tên này sao?
– Cứ giao cho ta!
Trần Phong nói chắc nịch rồi bước lên giữa hai phe, dừng lại ở chính giữa, đứng khoanh tay như thách thức toàn bộ Hỏa đội. Hồng Hoàng sôi máu nhảy ra muốn dạy dỗ cậu một trận. Tên đội trưởng cũng không có ý cản tên kia lại, bởi hắn cũng muốn xem xem một bát tinh pháp tông làm sao mà dám ăn nói như vậy.
Hồng Hoàng bước ra đối diện với thanh niên Phong tháp. Kể từ sự kiện ngày hôm đó, hắn mất ăn mất nói với toàn bộ huynh đệ trong tháp, hoàn toàn không thể nào ngẩng mặt lên kiêu hãnh như trước. Hắn định bụng lần này sẽ giải quyết mọi ân oán, lấy lại danh dự năm xưa.
– Lần này ngươi đừng có hòng!
Hắn nói, ánh mắt chứa đầy hàn ý. Trần Phong mặc kệ hắn, lần trước thực lực kém xa là vậy nhưng cậu vẫn có thể giành chiến thắng. Nay cậu vừa tinh tiến vượt bậc, đang cần làm quen với cơ thể một chút, lại vừa vặn có hắn tình nguyện, hiển nhiên cậu chẳng có lí do gì để từ chối.
– Tiếp chiêu!
Hồng Hoàng vận sức, lao thẳng tới tung ra một trong những sát chiêu của hắn. Hỏa cự phủ xuất hiện, phá không chém tới thân ảnh nhỏ bé rồi đâm sầm xuống sân tạo nên tiếng nổ đinh tai. Thanh niên Phong tháp vừa đứng đó vài giây trước nay đã bốc hơi không chút tăm tích. Hồng Hoàng thấy vậy nhếch mép cười:
– Hừ, không chịu nổi một chiêu!
– Thật vậy sao?
Giọng nói đột ngột vang lên sát bên tai khiến hắn giật mình định lui lại, tuy nhiên chưa kịp làm gì thì đã nhận một quyền thẳng vào lồng ngực. Mọi người xung quanh lập tức nhìn thấy văn tự cổ xưa cùng ánh sáng trắng bao bọc lấy cơ thể hắn vài giây rồi dịch chuyển đi mất.
Trần Phong thu quyền lại, quay mặt nhìn Hỏa đội. Bọn chúng lúc này hoàn toàn nhìn cậu bằng con mắt khác. Tên Hồng Nhai cau mày nhìn đội trưởng. Hắn ta suy tính một lúc rồi gật đầu cho phép.
Từ từ bước đến gần thanh niên Phong tháp, Hồng Nhai vận pháp lực lên ngưng tụ tại hai cánh tay. Mọi người lập tức hít một ngụm khí lạnh. Tay phải hắn là ngọn lửa đỏ rực còn tay trái lại là tia sét vàng kim.
Hải Kỳ miệng giật giật. Song hệ ma pháp sư đối với người cùng cấp mà nói đã là lợi thế cực lớn rồi. Ở đây Trần Phong lại còn thua xa về pháp lực. Tuy sau trận đấu với Hồng Hoàng, anh phải thừa nhận là cậu rất mạnh nhưng như vậy e là vẫn chưa đủ.
– Là Tích Lịch Hỏa sao…
Trần Phong nhướn mày. Tên này sở hữu loại hỏa diệm mạnh mẽ đến như vậy, đồng thời còn trẻ nhưng đã đạt đến pháp tôn cảnh giới, gọi là thiên tài quả thực không sai. Tuy nhiên nếu chỉ có vậy thôi thì chưa đủ khiến cậu dừng bước.
Hồng Nhai có vẻ nóng máu sau khi chứng kiến thực lực của cậu nên ngay khi bắt đầu đã lập tức lao đến tấn công. Hỏa quyền cùng lôi quyền tạo thành thế công mãnh liệt khiến cho cậu phải nghiêm túc tránh né, hoàn toàn không có thời gian ngơi nghỉ.
Thiên tài Hỏa tháp sau một hồi công kích thì mặt mày càng lúc càng khó chịu. Thực lực vượt xa là thế nhưng lại không cách nào chạm được vào thanh niên Phong tháp, tất cả đều là thiếu đi một chút tốc độ cùng uy lực. Gân xanh nổi lên, pháp lực cũng sử dụng nhiều hơn, hắn điên cuồng tấn công khiến Trần Phong không thể cứ thế tránh né nữa mà phải sử dụng Phong Hành pháp kỹ.
Các thành viên Thủy tháp và Kim Đạt, Ngô Hân thấy thế thì than thầm. Nếu đặt họ vào vị trí cậu lúc này đang cực kỳ chật vật khi phải đối phó với lượng sát thương khổng lồ ấy, đằng này cậu vẫn có thể thoải mái mà tránh né.
Tên đội trưởng Hỏa đội nhíu mày. Thanh niên Phong tháp kia thực sự rất đáng kinh ngạc. Hắn chưa gặp một bát tinh pháp tông nào mà lại có thực lực mạnh mẽ đến thế.
Tấn công thêm gần trăm hiệp mà vẫn không thể chạm vào Trần Phong, Hồng Nhai bắt đầu cảm thấy có chút chột dạ. Có lẽ tên trước mặt này thực sự có sức mạnh không nhỏ, phải giải quyết nhanh gọn. Hắn lui lại chục bước, pháp lực bộc phát ra ngoài cực kỳ đáng sợ. Hồng Nhai gầm lên:
– Tích Lịch Hỏa Phần Thiên!
Phía đối diện, Trần Phong lao thẳng vào cơn bão pháp lực kinh hồn trong sự khiếp sợ của mọi người:
– Tinh Thần Vẫn Diệt!
ẦM!
Song quyền mạnh mẽ đánh tới va chạm với lực lượng hỏa lôi công kích gây ra tiếng nổ lớn đồng thời chặn đứng thế công của cơn bão, không cho nó nhúc nhích thêm dù chỉ một chút.
Vài giây sau, cơn bão biến mất, mà thân ảnh cao lớn kia vẫn vững vàng như núi, không có chút dao động nào. Hai tay chậm rãi thu lại, thanh niên Phong tháp miệng nở ra một nụ cười.
– Không thể nào…
Tên đội trưởng Hỏa đội sửng sốt. Hỏa đội của hắn năm nay nhờ sở hữu thiên tài Hồng Nhai đã vượt qua vô số trận chiến, đạt được không ít kỳ vật để rồi hôm nay bước đến Thiên Huyền điện với đội hình được bảo toàn tuyệt đối. Vậy mà thiên tài ấy lúc này đây đang hoàn toàn bất lực, không cách nào gây thương tổn đến một tiểu tử Phong tháp sao?
Hải Kỳ và các thành viên Thủy tháp, Kim Đạt cũng là cực kỳ kinh ngạc. Bọn họ lúc này đã chân chính cảm nhận được thanh niên kia mạnh mẽ đến mức nào. Cho dù là ai trong mặt sân phía Tây Thiên Huyền điện này cũng không thể có khả năng đánh bại được cậu ta.
– Thật là sáng suốt mà!
Vương Liên cười nhìn Hải Kỳ, anh ta cũng gật đầu đáp lại. Duy trì mối giao hảo suốt bao nhiêu năm, kể cả khi bọn họ là yếu nhất, không thể nào ngóc đầu dậy cuối cùng cũng thể hiện ra lợi ích, một điều gần giống như kỳ tích. Thiên tài sáng chói nhất Thiên Huyền tông mười năm qua không ai khác, chính là Trần Phong.
Ngô Hân không thể nào vui mừng hơn được nữa. Tân sinh gia nhập nội tông chưa tới một năm của họ lúc này đây đang khiến cho những đệ tử kỳ cựu nhất cũng phải cúi đầu ngưỡng mộ. Phong tháp bọn họ lần này chân chính một phen quật khởi!
Hồng Nhai chân chính bạo nộ, giận đến tím mặt. Pháp lực trong cơ thể không thèm lưu lại một chút, truyền ra hai lòng bàn tay. Hắn nắm chéo hai tay lại sau đó giật mạnh ra, tạo thành một con rồng pháp lực khổng lồ:
– Tích Lịch Hỏa Thần Long!
Hắn gầm lên, đánh ra tuyệt kỹ của mình. Con rồng không có thực thể nhưng hàm chứa lực lượng hủy diệt, phá không lao thẳng tới vị trí Trần Phong với tốc độ kinh hồn.
Thanh niên Phong tháp nheo mắt. Kia chân chính là chiêu thức mạnh nhất của Hồng Nhai. Nếu đã như vậy cậu cũng phải đáp lễ làm sao cho thật đặc sắc.
Hai tay cậu nắm chặt, gọi ra song kiếm, đồng thời phủ lớp pháp lực chiến giáp ra khắp cơ thể. Lúc này đây cậu đã đạt tới bát tinh pháp tông, theo đó thì chiến giáp không mờ ảo như trước nữa, ngược lại, không những vô cùng rõ nét, mà còn tỏa ra hào quang xanh ngọc cực độ cường hãn cùng với vô số huyền ảo văn tự cổ xưa. Thân ảnh cao lớn lập tức vào thế rồi thi triển ra tam thức của Toàn Phong Kiếm Pháp. Cậu trầm giọng.
– Phong Sát!
Kiếm khí kinh thiên động địa xuất hiện đúng lúc long chưởng tiến sát đến Trần Phong. Nó không va chạm với cơn bão để tạo ra vụ nổ pháp lực nào. Hai đường kiếm sắc lạnh ngay khoảnh khắc tiếp xúc liền chém tan con rồng thành hư vô.
Hồng Nhai thấy một màn như vậy thì sửng sốt vô cùng. Bỗng nhiên hắn thấy lạnh sống lưng, quay lại thì vừa kịp đỡ một quyền. Hắn cắn chặt răng, lui lại hơn chục bước. Một quyền vừa rồi mạnh mẽ vô cùng, khiến cho cổ tay hắn giờ đây đau nhức không thôi.
– Cơ thể mạnh mẽ thật!
Thanh niên Phong tháp nghiêng đầu từ chối cho ý kiến, tiếp tục lao đến tấn công. Kiếm pháp kết hợp với thân pháp và liên tiếp phóng tới đánh cho Hồng Nhai thê thảm, lập tức chiếm thế thượng phong. Tên đội trưởng Hỏa đội thấy thế thì không nhịn được nữa, định dẫn hai tên còn lại lên tiếp ứng thì bị Hải Kỳ mấy người chặn đường.
– Hỏa Sơn, các ngươi thua rồi!
– Vậy sao?
Pháp lực bùng phát, hai bên lao vào hỗn chiến. Tuy nhiên, do áp đảo về số lượng nên chỉ chưa đến mười phút thời gian, ba người Hỏa tháp thất bại, bị đẩy ra khỏi Thiên Huyền giới. Cùng với việc Trần Phong giải quyết Hồng Nhai, bọn họ trực tiếp đẩy Hỏa tháp xuống vị trí thứ bảy, lần đầu tiên trong suốt trăm năm vừa qua.