Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 49: 49: Linh Cảnh




Trần Phong trở về phòng, tâm trạng có chút phức tạp. Để có thể che chở cho Linh Nhi, cậu cần phải mạnh mẽ hơn nữa. Thậm chí nếu so sánh về thực lực thì hiện tại nàng mới là người đang bảo vệ cậu.

Ngồi xếp bằng trên giường, thanh niên ý thức chìm vào thể nội. Hỗn Độn bản nguyên, Băng Phong nhị tâm đều là đang ổn định xoay tròn, chậm rãi hấp thu, luyện hoá pháp lực thiên địa. Tinh thần vừa động, tâm ý Tứ Linh Thần quyết liền hiện ra trước mắt.

Âm và dương không phải là vật chất, không gian cụ thể mà là thuộc tính của mọi hiện tượng, mọi sự vật trong toàn vũ trụ cũng như trong từng tế bào, từng chi tiết. Âm và dương là hai mặt đối lập, mâu thuẫn thống nhất, trong dương có mầm mống của âm và ngược lại. Mâu thuẫn chi phối mọi sự biến hoá và phát triển của sự vật.

Nguồn gốc của sự phát triển chính là mâu thuẫn và việc giải quyết mâu thuẫn nội tại trong bản thân mỗi sự vật, hiện tượng. Mọi sự vật, hiện tượng đều chứa những mặt, những khuynh hướng đối lập tạo thành những mâu thuẫn trong bản thân nó, sự thống nhất và đấu tranh của các mặt đối lập là nguồn gốc của sự vận động và phát triển, làm cho cái cũ mất đi, cái mới ra đời.

Sự biến hoá không ngừng của sự vật: Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái. Lưỡng nghi là âm và dương, tứ tượng là thái âm, thái dương, thiếu âm và thiếu dương. Bát quái là càn, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn và đoài.

Cơ cấu của sự biến hoá không ngừng đó là ức chế lẫn nhau, giúp đỡ, ảnh hưởng lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau và thúc đẩy lẫn nhau.

Phàm cái gì có tính chất hoạt động, hưng phấn, tỏ rõ, ở ngoài, hướng lên, hữu hình, nóng rực, sáng chói, rắn chắc, tích cực đều thuộc dương. Tất cả những cái gì trầm tĩnh, ức chế, mờ tối, ở trong, hướng xuống, lùi lại, vô hình, lạnh lẽo, đen tối, nhu nhược, tiêu cực đều thuộc âm. Từ cái lớn như trời, đất, mặt trời, mặt trăng, đến cái nhỏ như con sâu, con bọ, cây cỏ, đều được qui vào âm dương.

Thiên nhiên thuộc dương: Mặt trời, ban ngày, mùa xuân, mùa hạ, hướng Đông, hướng Nam, phía trên, phía ngoài, nóng, lửa, sáng. Thuộc âm: Mặt trăng, ban đêm, mùa thu, mùa đông, hướng Tây, hướng Bắc, phía dưới, phía trong, lạnh, nước, tối.

Trong con người, dương là mé ngoài, sau lưng, phần trên, lục phủ, khí, vệ; âm là mé trong, trước ngực và bụng, phần dưới, ngũ tạng, huyết, vinh.

Âm dương tuy bao hàm ý nghĩa đối lập mâu thuẫn nhưng còn bao hàm cả ý nghĩa nguồn gốc ở nhau mà ra, hỗ trợ, chế ước nhau mà tồn tại. Trong âm có mầm mống của dương, trong dương lại có mầm mống của âm.

Trần Phong nghiền ngẫm một hồi tâm ý, cuối cùng cũng mỉm cười hài lòng, thời gian qua nghiên cứu cuối cùng đã hiểu được. Thanh niên mở mắt ra, trước mặt cậu lúc này chính là Pháp Linh lục địa rộng lớn bất tận.

Mọi thứ trên thế giới đều đem thu vào tâm trí. Lúc này đây linh hồn cậu đã có thể chân chính dung nhập với gian thế, cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ bên trong nó. Năng lượng ấy đã sinh ra và duy trì mọi sinh vật sống, tạo ra mọi mối liên kết giữa các cộng đồng, giữa con người với thiên nhiên. Lúc này đây trong cậu chính là nguồn gốc của vạn vật, mọi quy luật thiên địa, cách chúng sinh ra, tồn tại và mất đi.

Xung quanh cậu bỗng nhiên xuất hiện bốn dao động mạnh mẽ, tỏa ra uy áp rất lớn. Chúng càng ngày càng cường hãn hơn, mỗi cỗ năng lượng lại phát ra ánh sáng của một hệ nguyên tố khác nhau gồm thủy, phong, thổ, hỏa. Sau khi tỏa ra quang mang mạnh mẽ, chúng ngưng thành hình thể, dù là sinh vật nào cũng vô cùng to lớn.

Phía trước cậu là một đầu thanh long uy mãnh vô song đang uốn lượn thân mình, giương cặp mắt khổng lồ nhìn cậu. Uy áp mà nó tỏa ra là vô cùng cường hãn, nhưng cậu lại cảm nhận được sức mạnh ấy là để bảo vệ phiến lục địa này, không hề đem lại bầu không khí hủy diệt, tang thương.

Bên tay phải là bóng hình kỳ lân khổng lồ. Trên đầu của nó có một chiếc sừng, không giống như những sinh vật mà cậu từng nghe kể, tuy sắc nhọn nhưng lại rất ôn hòa, hoàn toàn không có chút nào ác ý. Tương tự như thanh long, sự hiện diện của nó cũng là sức mạnh Thần Thánh thủ vệ.

Thanh niên quay lại. Phía sau cậu là một chiếc mai rùa cực lớn màu đen tuyền, tứ chi cùng phần đầu lúc này đều đang ở bên ngoài, trông rất đỗi hiền từ. Khác với hai vị trước, Thần thú này chính là tấm khiên hùng mạnh, che chở cho các sinh linh trên lục địa.

Cậu nhìn sinh vật cuối cùng. Phiêu phù giữa không trung là một đôi cánh cực kỳ diễm lệ. Hỏa diệm bao phủ toàn thân tỏa ra uy áp hùng hồn nhưng đồng thời cũng chan chứa đức hạnh bạt ngàn. Sức mạnh ấy sẵn sàng trừng phạt những kẻ làm hại đến chúng sinh trong thiên hạ.

Long, lân, quy, phụng!

Cậu không khỏi cảm thán mà quan sát chúng. Đây chính là tứ linh trong truyền thuyết, mang bên mình bốn nguyên tố tạo nên đất trời, theo thứ tự ấy lần lượt là thủy, phong, thổ và hỏa.

Tứ linh bao quanh cơ thể cậu vừa như những vị thần bảo hộ, vừa như những người bằng hữu, vô cùng gần gũi, không có chút nào xa cách. Trần Phong linh hồn cùng với tứ linh bay đi giữa nhân thế, cảm nhận nguồn năng lượng hùng hồn mà ấm áp ấy bao quanh.

Không biết bao lâu trôi qua, thanh niên cuối cùng cũng chạm đến tận cùng của thế giới. Bất quá lúc này đây, cậu đã có thể cảm giác được sự tồn tại của một lớp kết giới vô hình bao quanh toàn bộ Pháp Linh lục địa, nằm giữa không gian bên trong và bên ngoài, là khoảng ngăn cách với Vô Tận thời không. Kết giới này cực kỳ mạnh mẽ, lúc này đây cậu không thể nào có thể vượt qua được. Nhớ lại lúc trước, khi mới bắt đầu tu luyện linh hồn, còn không thể cảm nhận được nó, ngược lại còn bị nó đẩy về với hiện thực. Thanh niên mỉm cười, rời đi. Cái này kết giới nhất định tương lai cậu sẽ có thể chinh phục.



Trần Phong ý thức trở về với nhục thể, cảm thấy mình đối với mọi thứ đều là gắn kết hơn rất nhiều. Mà khả năng thao túng pháp lực của cậu lúc này đã đạt đến một trình độ mà trước kia không thể so sánh. Linh hồn cảm giác lực lợi ích mang lại tựa hồ còn nhiều hơn pháp lực không chỉ vài lần. Đạt tới Linh cảnh, ngoài thực lực mạnh mẽ hơn, cậu đã có thêm một lá bài ẩn, mà uy lực của nó, hiển nhiên vô cùng mạnh mẽ. Thanh niên chậm rãi mở mắt ra thì có chút giật mình:

– Có chuyện gì sao?

Trần Phong tò mò hỏi thiếu nữ đang ngồi bên cạnh giường. Linh Nhi mỉm cười:

– Không có gì, huynh xuất quan vừa kịp lúc. Sáng mai, kỳ tuyển chọn đệ tử nội tông sẽ bắt đầu.

– Ồ…

Cậu than thầm. Vậy là thời gian đột phá của cậu kéo dài khoảng một tháng. Cũng khá là may mắn.

– Muội chuẩn bị sao rồi?

– Chắc chắn sẽ đậu!

– Tự tin nhỉ?

– Ta ở trong tông lâu như vậy, đương nhiên là biết nhiều thông tin. Huynh muốn nghe chứ?

Trần Phong gật đầu, tỏ ý bảo nàng nói tiếp. Linh Nhi đặt ngón trỏ lên má, mắt nhìn lên:

– Để xem… Về cơ bản, sẽ có một đại sư từ nội tông làm giám khảo để đảm bảo công bằng. Bài kiểm tra thì rất đa dạng, thay đổi qua các năm, trong lịch sử tuyển chọn, chưa từng có một bài nào từng lặp lại. Độ khó của chúng thì tùy người đánh giá nhưng theo như ta thấy thì hoàn toàn tương đương nhau, chẳng cái nào dễ hơn cái nào. Tổng kết qua các năm, xét về tu vi pháp lực, chỉ cần huynh là cửu tinh pháp quan chắc chắn sẽ đậu. Còn về phương diện linh hồn, huynh phải đạt tới Phàm cảnh hậu kỳ. Mà lúc này đây huynh cho dù cái nào cũng là vượt qua, hiển nhiên cũng không cần lo sợ.

Linh Nhi nói một hồi, sau đó quay qua nhìn Trần Phong. Thấy cậu đang chăm chú nhìn mình thì hơi đỏ mặt:

– Huynh… Nãy giờ huynh có nghe ta nói gì không thế?

– Có, vẫn nghe mà. Chỉ là… muội xinh thật đấy!

Cậu cười, nói. Nàng ngượng ngùng:

– Đồ ngốc!

Trần Phong tiến lại, ngồi xuống bên cạnh Linh Nhi.

– Có muội bên cạnh, ta không sợ bất cứ thứ gì.

– Điều này e là hơi khó!

Nàng thở dài, nói. Cậu không hiểu:

– Chuyện gì vậy?



Thiếu nữ trầm ngâm một chút rồi giải thích:

– Không giống như ngoại tông, nội tông quy củ khá là cổ quái. Huynh cũng biết Thiên Địa Nhật Nguyệt có tất cả chín hệ nguyên tố khởi nguyên. Theo đó, nội tông ký túc xá chia làm cửu tháp. Mỗi đệ tử dựa theo hệ của mình mà gia nhập, không có ngoại lệ.

Thanh niên nghe xong, có chút ngạc nhiên, không ngờ nội tông Thiên Huyền lại là nơi như vậy. Linh Nhi gật đầu với cậu.

– Hệ nguyên tố của huynh là phong, hiển nhiên sẽ gia nhập Phong tháp. Còn ta tuy có thủy hỏa song hệ nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn một trong hai tòa đó, không thể làm khác.

– Sau khi gia nhập các tháp không thể gặp nhau sao?

Trần Phong hỏi, thực sự thắc mắc.

– Có thể… Đệ tử các tháp vẫn thường cùng nhau làm nhiệm vụ. Bất quá nghe nói một khi đã ở trong tháp nào, bọn họ sẽ triệt để cống hiến cho tháp đó, các tháp còn lại đều là địch thủ. Vì vậy mà các mối quan hệ hợp tác thông thường không có được tốt đẹp như tưởng tượng.

Linh Nhi buồn bã nói, đầu tựa vào vai thanh niên. Cậu vòng tay qua vai, ôm lấy nàng. Hai người như vậy một hồi, không gian chung quanh yên ắng, bình yên. Ngoài cửa sổ, mặt trời đang dần ló dạng, những cơn gió sớm se lạnh, thổi qua khung cửa.

– Phong ấn trong bản nguyên muội vẫn ổn định chứ?

Trần Phong hỏi, giọng lo lắng. Nếu như nội tông quy tắc là như vậy, hiển nhiên cậu sẽ không thể ở bên nàng thường xuyên. Điều này khiến cho việc cậu không có mặt lúc nàng gặp nguy hiểm hoàn toàn có thể xảy ra.

– Hiện tại không sao. Huynh đừng lo, nó chỉ bất ổn mỗi khi ta đột phá cảnh giới thôi.

Linh Nhi nói khẽ. Thực lực nàng hiện tại là ngũ tinh pháp tông, hiển nhiên từ giờ đến lúc đó vẫn còn kha khá thời gian, có lẽ có thể sắp xếp.

Thanh niên từ tốn rời khỏi giường, quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng nắm tay người con gái:

– Có thể ta hiện giờ vẫn chưa đủ thực lực, nhưng ta hứa nhất định sẽ trở thành siêu cấp cường giả, bảo vệ muội khỏi tất cả mọi hiểm nguy, mỗi ngày của muội đều sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc.

Cảm nhận được tình cảm chân thành của cậu, nàng xúc động nói, giọng nghẹn ngào:

– Ta tin huynh!

Trần Phong mỉm cười, tay khẽ chạm vào má Linh Nhi, hôn lên trán nàng. Những lời muốn nói, tình cảm của cậu, tất cả đều đem gửi gắm vào nụ hôn này.

Một lúc lâu sau, thanh niên ngừng lại, đứng thẳng người lên, tay đưa ra:

– Đi thôi!

– Vâng!

Linh Nhi nắm lấy tay cậu. Hai người đan tay, bước ra khỏi phòng, cùng hướng đến kỳ tuyển chọn nội tông.