Theo chân Huyền Lương, mọi người khẩn trương di chuyển, cộng với việc không bị ma thú cản đường nên tốc độ so với người khác mà nói có chút biến thái.
Khoảng nửa giờ sau, Huyền Lương bắt đầu chậm lại. Khu vực đầm lầy hiểm trở khiến cho việc đi lại phải hết sức cẩn thận.
Trần Phong nhìn thấy con ma thú mà không khỏi hít một hơi lạnh. Dù vẫn còn cách cả chục thước nhưng áp lực mà nó tỏa ra đã vô cùng cường hãn, quả không hổ là ma thú sánh với pháp tôn cường giả.
– Tà ma ngạc ngư sao?
Đan Hà trầm giọng. Nàng đối với ma thú trước mặt cũng là có một chút hiểu biết. Loại ngạc ngư này chính là mạnh nhất trong ngũ cấp ma thú, thậm chí còn sánh với một vài tinh anh ma thú. Pháp tôn nhất tinh thậm chí là cả nhị tinh cũng phải kiêng nể mấy phần. Chưa kể đến việc địa hình chiến đấu ở đây chính là sân nhà của nó, bọn họ hoàn toàn gặp bất lợi. Nàng quay sang hỏi Huyền Lương:
– Linh Tiên thảo ở đâu?
– Cái hang phía sau hóa ra là nơi trú ẩn của nó. Hôm nọ ta vào đó, phát hiện ra linh dược nhưng bị ngạc ngư đánh đuổi ra ngoài.
Đan Hà giật mình. Bị đỉnh phong ngũ cấp ma thú tấn công mà có thể dễ dàng thoát thân, thanh niên trước mặt không ngờ lại mạnh đến như vậy. Nếu thế, cơ hội của bọn họ sẽ là cao hơn một chút. Nàng hỏi:
– Ngươi có kế hoạch gì không?
Huyền Lương đánh giá thực lực của mọi người rồi nhìn hai cô gái:
– Chúng ta thu hút sự chú ý của nó, Trần Phong nhân cơ hội lẻn vào hang lấy linh dược.
Trần Phong nghe vậy có chút không bằng lòng:
– Như thế có ổn không? Hay để ta làm mồi nhử cho, Linh Nhi đi lấy dược liệu. Dù sao ta cũng không biết Linh Tiên thảo trông thế nào.
– Vậy cũng được!
Linh Nhi gật đầu. Mọi người nhanh chóng vào vị trí, theo kế hoạch đã định sẵn. Huyền Lương giương Lạc Nhật Đồng Cung, bàn tay ngưng tụ vô tận hỏa diễm:
– Phượng Hoàng phần diệt!
Pháp lực ồ ạt tuôn chảy, bao phủ lấy toàn bộ cánh cung rồi hóa thành phượng hoàng lửa. Đối với đối thủ bậc này, anh không ngại ngần gì mà lập tức sử dụng sát chiêu, kỹ năng ngay từ đầu đã là cực kỳ cường hãn.
Đan Hà thấy vậy thì cũng vô cùng kinh ngạc. Người trước mặt kia không ngờ đã là tứ tinh pháp tông, so với đệ tử mạnh nhất phía Đông ngoại tông Thiên Huyền chính là mạnh hơn hẳn hai tinh! Hóa ra Thần vực này vẫn còn ẩn giấu nhiều thiên tài đến vậy, không chỉ trong tông phái mới có.
Đôi cánh diễm lệ nhanh chóng rời cung, tỏa ra uy áp cực kỳ kinh người. Cùng với tiếng kêu lảnh lót, hỏa phụng lao thẳng vào Tà ma ngạc ngư.
UỲNH!
Tiếng nổ lớn vang lên, tạo ra dư chấn tỏa khắp khu đầm lầy. Ma thú nổi giận, quay mình lại, đối diện với Huyền Lương.
Thanh niên chép miệng than thầm. Đỉnh phong ma thú quả nhiên cường hãn. Pháp kỹ của anh hùng mạnh là vậy mà dường như chưa đủ gãi ngứa cho nó. Bất quá như thế cũng đủ để thu hút sự chú ý. Anh đeo cung ra sau lưng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hai tay liên tục biến đổi ấn pháp, miệng hô lớn:
– Vạn Tiễn Thánh Viêm trận!
Toàn bộ mũi tên trong ống hóa khổng lồ, dàn đầy trên không, bao quanh chúng là vô số hỏa tiễn, lửa cháy ngập trời tạo nên khí thế khủng bố, áp đảo vạn vật chung quanh. Huyền Lương khiển trận, mưa tên ập xuống như vũ bão, gây ra vô số vết xước trên lưng Tà ma ngạc ngư. Con quái thú gầm lên, tập trung hẳn vào thanh niên trước mặt. Dường như nó đối với pháp trận kia có không ít khó chịu.
Linh Nhi không bỏ lỡ thời cơ, lập tức lẻn đi, tiến vào sơn động. Trần Phong lấy ra song kiếm, sẵn sàng phòng thủ trong khi Đan Hà càng lúc càng kinh ngạc. Nàng không thể cảm ứng được linh hồn lực của Huyền Lương, tưởng rằng anh ta không biết phương pháp tu luyện, ai ngờ được thậm chí còn mạnh hơn nàng. Hiện tại nàng đã vững chắc tại Linh cảnh sơ kỳ. Nếu vậy người trước mặt kia ít nhất là đã đạt tới trung kỳ, thậm chí còn mạnh hơn nữa…
Người này rốt cuộc có thân phận thế nào vậy?
– Cẩn thận!
Huyền Lương quát. Tà ma ngạc ngư đột nhiên há rộng mồm, bắn ra một vòng xoáy pháp lực kinh hồn về phía ba người.
Trần Phong vận sức, tung ra Toàn Phong Kiếm Pháp. Kiếm ảnh mạnh mẽ bay tới ngạnh kháng nhưng liền bị vòng xoáy đánh tan. Thanh niên giật mình, trước giờ Thiên Nhận của cậu chưa từng bị đánh bại dễ dàng đến như vậy. Ngạc ngư kia quả nhiên vô cùng cường hãn.
Đan Hà kết ấn, một vòng lửa khổng lồ xuất hiện bên dưới vạn tiễn. Mỗi đợt hỏa tiễn tấn công bay qua nó dường như được cường hóa thêm vài phần sức mạnh.
Trần Phong tiếp tục vận chuyển pháp lực, thông qua Thần Văn mà đánh ra phong chưởng, phối hợp với vòng lửa, tăng hiệu quả công kích pháp trận của Huyền Lương lên nhiều lần.
Mưa tên trút xuống không va chạm với vòng xoáy pháp lực mà liên tục triệt tiêu lẫn nhau. Hỏa diệm hùng mạnh làm cho vạn thủy chung quanh đều bốc hơi không còn một chút. Chỉ vài giây sau, vòng xoáy đã bị đốt đến không còn gì. Nhưng con ma thú khủng bố kia đồng dạng cũng là biến mất…
Trần Phong bắt chéo song kiếm, đỡ lấy đòn quật từ cái đuôi khổng lồ của ngạc ngư. Áp lực cực mạnh lập tức đẩy lui cậu đến hơn chục bước. Không hề dừng lại, ma thú nhảy đến, tấn công Đan Hà. Nàng sử dụng pháp kỹ thân pháp mà gắng sức né đi. Hàm răng sắc nhọn của Tà ma ngạc ngư cắn trượt chỉ trong gang tấc. Huyền Lương vội vàng phất tay, hơn chục cự tiễn khổng lồ từ trên trời mà lao xuống với tốc độ tối đa, đâm thẳng vào thân thể quái thú.
ẦM! ẦM! ẦM!
Những tiếng nổ lớn liên tục vang lên, mà thanh niên cũng là không ngừng khiển trận, sử dụng đồng thời cả cự tiễn cùng hỏa tiễn mà công kích, tạo nên khí thế áp đảo tuyệt đối.
Nhưng đỉnh phong ngũ cấp ma thú không phải dễ dàng khống chế như vậy. Nó gầm lên như lấy sức, lớp vảy trên cơ thể đột nhiên dày hẳn lên, khiến cho ngạc ngư vốn đã vô cùng to lớn lại càng thêm khổng lồ, mạnh mẽ hơn vạn phần. Liền sau đó, quái thú lao đến Huyền Lương tấn công, tốc độ cũng là nhanh hơn hẳn ban nãy. Hàm răng dữ tợn cắn vào cơ thể thanh niên.
– Huyền Lương!
Trần Phong hét, vừa kịp nghe thấy tiếng một thứ gì đó bị nghiền nát. Cậu kinh hoàng quan sát thì thấy trong miệng ngạc ngư là một cự tiễn. Thanh niên nhìn lên trời, thấy Huyền Lương đang phiêu phù trên đó. Cậu khẽ thở phào ra một hơi. Có vẻ như anh ta vừa đổi vị trí cho một cự tiễn, thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
Huyền Lương biến đổi ấn pháp. Toàn bộ cự tiễn cùng hỏa tiễn trên trời lao xuống tấn công ngạc ngư, liên miên vô tận, cứ một mũi tên phóng xuống lại thêm một mũi tên xuất hiện, dường như anh đã nổi giận.
Tà ma ngạc ngư gầm lên trước bão tên khủng bố. Tấn công dai dẳng vậy khiến nó không thể dễ dàng mà né tránh. Nhưng đồng thời, lớp vảy của nó dựng đứng lên, rồi cùng lúc phóng ra mà đấu lực với pháp trận.
ẦM! ẦM! ẦM! ẦM! ẦM!
Thanh âm khủng bố không ngừng xuất hiện, vang vọng khắp cả khu vực đầm lầy, dư lực khiến cho địa hình bị tàn phá dữ dội, càng lúc càng thêm hiểm trở.
Đan Hà mở bừng mắt. Pháp kỹ tối thượng đã niệm xong, tử hỏa quỷ dị bao quanh cơ thể nàng dần tập trung trước lòng bàn tay phải đang vươn ra, tạo thành một hỏa cầu huỷ diệt.
– Ha!
Quát ra một tiếng, nàng ném hỏa cầu đi. Tử hỏa phô thiên cái địa vừa tiếp xúc vào cơ thể ngạc ngư liền lan ra toàn thân nó, không ngừng thiêu đốt.
Grào!
Con quái thú gầm lên. Hỏa diễm kỳ dị của Đan Hà quả thực đã đả thương được nó. Trên trời, vô tận hỏa tiễn vẫn liên tục lao xuống tấn công ma thú, phối hợp với tử hỏa, tàn phá cơ thể nó.
– Trảm Không!
Trần Phong cũng là đẩy pháp lực lên cực hạn, đánh ra nhị thức Toàn Phong Kiếm Pháp, tăng thêm sức mạnh cho Huyền Lương hai người.
Tà ma ngạc ngư nhận đòn liên tục càng lúc càng nổi giận, gầm thét inh ỏi. Lớp vảy trên cơ thể đột nhiên dày hơn mấy tầng, cùng lúc mà phóng ra tứ phía xung quanh. Ba người không kịp né tránh mà dính trọn đòn tất công bất ngờ, trên khắp cơ thể găm đầy những chiếc vảy sắc nhọn.
Huyền Lương rơi từ trên không xuống, đáp đất không được tốt, lập tức ngất đi. Đan Hà sau khi sử dụng quá nhiều lực đã nhận phải công kích như vậy chịu không nổi liền rơi vào hôn mê. Trần Phong bên cạnh khá hơn một chút nhưng cũng quỳ xuống, cố gắng nén đâu rút vảy ra khỏi cơ thể rồi hấp thu pháp lực thiên địa mà hồi phục.
Tuy nhiên ngạc ngư không dừng lại, đem cái đuôi khổng lồ quật tới Đan Hà, người gần nó nhất. Thanh niên giật mình, vội vàng lao ra đỡ đòn cho nàng ta. Hiện tại Đan Hà đang rất yếu, nếu trực tiếp dính phải công kích bậc ấy sợ rằng khó giữ nổi mạng sống. Tuy vậy ma thú quá cường hãn, cậu không thể cản nó lại mà là trực tiếp nhận thay đòn đánh, lập tức bị đánh bay thẳng đến hang của nó.
Lưng cậu đập thẳng vào vách hang, tạo ra cơn đau nổ đom đóm mắt, nhịn không được mà phun ra một ngụm máu. Trần Phong ngẩng đầu lên, cố gắng đứng dậy, nhìn con ma thú đang chậm rãi tiến đến. Tà ma ngạc ngư há mồm rộng, bắn ra sóng xung kích như ban nãy. Cậu hai tay hai kiếm, liên tục chém ra:
– Thiên Nhận!
Chín đường kiếm sát phạt được cường hóa đến tận cùng mạnh mẽ tạo ra cơn lốc hùng hồn, va chạm với đòn thế của quái thú nhưng chưa nổi một giây liền bị đánh tan.
– Trảm Không!
Uỳnh!
Trần Phong nghiến răng, tiếp tục vung kiếm, bão lốc phong cương cực kỳ cường hãn xuất hiện, đối chọi với sóng xung kích nhưng chỉ có thể làm chậm tốc độ tiến đến của nó. Thanh niên bất lực, quỳ xuống nhìn chiêu thức của mình đang dần bị đánh bại. Bỗng có người tiến đến cạnh cậu, pháp lực hùng hồn tập trung trên hai tay.
– Ha!
Thiếu nữ quát một tiếng, bắn ra luồng sóng lửa khổng lồ. Lam hỏa vừa mạnh mẽ vừa quỷ dị dung hợp với bão lốc của Trần Phong thì càng thêm cường hãn, hoàn toàn chặn đứng chiêu thức của con quái thú, sau đó như thôn phệ lấy nó mà tiếp tục phóng tới. Ngạc ngư mở to mắt, nhìn sóng lửa càng ngày càng đến gần mà không thể ngăn cản, nó dính trọn đòn thế mà bay đi cả vài thước.
Linh Nhi quay sang quan sát những vết thương trên cơ thể Trần Phong. Ánh mắt nàng vừa lo lắng vừa giận giữ. Nàng nhìn Tà ma ngạc ngư, pháp lực trong cơ thể từ từ vận lên, triệt để tỏa ra uy áp, thậm chí so với những nhất tinh pháp tông thông thường còn có phần mạnh hơn. Thanh niên nắm lấy tay nàng:
– Đừng! Muội không phải đối thủ của nó!
– Ở yên đây!
Linh Nhi trầm giọng nói rồi trực tiếp lao ra ngoài. Ma thú chân chính bạo nộ, điên cuồng tấn công nàng. Thân ảnh thiếu nữ liên tục di chuyển, cực kỳ huyền ảo, tránh né toàn bộ đòn tấn công của ngạc ngư, đồng thời phản công không ngừng. Sóng nước xung quanh mỗi lần Linh Nhi tấn công đều như trỗi dậy, ập vào cơ thể to lớn con quái thú, giam chân nó lại.
Hai bên giao thủ chẳng mấy chốc đã hơn trăm hiệp. Vùng đầm lầy bị tàn phá toàn bộ, mà thiếu nữ kia vậy nhưng lại chiếm thế thượng phong. Nàng hai tay vận pháp lực, dưới dùng thủy lực thiên địa áp chế Tà ma ngạc ngư, trên ngưng tụ vô tận hỏa diễm, tạo ra cơn bão lửa chấn động khắp không gian.
– Chết đi!
Linh Nhi huy động lực lượng. Hỏa diễm phô thiên cái địa càng ngày càng hùng mạnh, đốt cháy vạn vật, hấp thu toàn bộ lượng nước tại đầm lầy, trực tiếp đánh trúng Tà ma ngạc ngư.
Grào!
Con quái thú gầm rú. Lần này nó chân chính bị tổn thương, điều mà ngay cả ba người Trần Phong hợp sức lại mới có thể làm được. Lớp vảy khắp cơ thể, đặc biệt là phần lưng của nó bị hủy hoại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, khiến cho kích thước nó nhỏ đi rất nhiều.
Đột nhiên con quái thú quất đuôi, lớp vảy phóng ra cực nhanh, bay loạn xạ trên vòm trời khu đầm lầy. Linh Nhi vội vàng đem pháp lực tạo vòng sáng phòng hộ xung quanh cơ thể. Bức màn hỏa diễm thiêu đốt toàn bộ chiếc vảy sắc nhọn phóng tới nàng.
Hai bên cứ như vậy trao đổi chiêu thức cực kỳ hung hãn. Không gian đầm lầy chung quanh theo đó cũng nhộn nhạo, liên tục bị phá hoại.
Tuy nhiên Linh Nhi dù thế nào cũng chỉ là đỉnh phong pháp quan. Còn con quái thú kia có thể sánh ngang với pháp tôn cường giả. Pháp lực thiếu nữ càng ngày càng giảm khiến cho công kích và phòng hộ suy yếu dần dần còn ngạc ngư thì vẫn bền bỉ như trước, hoàn toàn không có dấu hiệu xuống sức nào.
Chuyện gì đến cũng phải đến. Trong một phút chớp nhoáng, hơn chục lớp vảy cùng lúc xuyên qua vòng sáng phòng ngự, đâm vào Linh Nhi. Thiếu nữ trúng đòn phun máu, rơi xuống. Trần Phong chạy tới, đỡ lấy nàng. Cậu nhìn vết thương trên ngực nàng, rồi quay lại phía con quái thú.
Tà ma ngạc ngư đánh bại được Linh Nhi, đem con mắt đục ngầu ra nhìn hai người, tung mình lao tới. Thanh niên nghiến răng bất lực, không nghĩ ra cách nào đối phó. Phen này quả thực không xong!
– Mau dùng quyển trục trong giới chỉ!
Một giọng nói vang lên trong đầu Trần Phong. Cậu giật mình, vội vàng làm theo. Quyển trục màu vàng vừa hiện ra, cậu liền ném thẳng về phía con ma thú mà không thèm suy nghĩ. Như có tác động, quyển trục đột nhiên mở ra. Sấm chớp bên trong cực kỳ dữ dội liền phóng thẳng vào cơ thể ngạc ngư, khống chế toàn bộ chuyển động của quái thú.
Nhưng chưa dùng lại ở đó, luồng sét càng ngày càng lớn hơn, liên tục tấn công ma thú, khiến cho nó hoàn toàn bất thể kháng cự, đứng yên như phỗng chịu đòn.
Chừng nửa phút sau, sấm sét tan đi, quyển trục từ từ tan biến, cùng với đó là đỉnh phong ma thú ngũ cấp bị giật đến tử vong.
Trần Phong hít một ngụm khí lạnh, không ngờ thứ kia lại lợi hại đến vậy, giết chết quái thú cấp độ pháp tôn một cách dễ dàng.
– Sư phụ, là người sao?
Cậu lên tiếng hỏi, trong đầu vang lên tiếng nói:
– Ừ, ta vừa mới tỉnh lại, liền đã thấy ngươi nguy cấp rồi!
Thanh niên cười trừ. Nếu không có sư phụ đúng lúc nhắc nhở, e rằng cậu và Linh Nhi không xong. Quyển trục mà cậu vừa sử dụng chính là một trong ba quyển đặt trên bàn đá bên trong bảo tàng năm nọ. Có lẽ sau khi cậu rời khỏi, đám người Viên Lộ lấy được nhưng không biết cách sử dụng, đành cất vào giới chỉ.
– Ngươi đã là tứ tinh pháp quan rồi?
Phong Thần hỏi. Thanh niên gật đầu:
– May mắn trong Thiên Huyền tông có khu vực để luyện hóa Huyết Hỏa linh chi. Nhật Nguyệt Song Long kiếm cũng đã chính thức khôi phục được một thành.
– Khá lắm, chuẩn bị kỹ càng một chút, đám đệ tử nội tông mới là chân chính thiên chi kiêu tử. Cho dù ở thời kỳ nào, ta chắc ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của chúng.
– Vâng!
Trần Phong nói. Cậu biết thực lực của mình vẫn còn phải cố gắng nhiều lắm. Cẩn thận cõng Linh Nhi lên lưng, cậu tiến đến cơ thể Tà ma ngạc ngư, lấy ra viên tinh thạch.
Một lúc sau, Linh Nhi tỉnh lại, nhìn thấy cậu cầm trên tay viên tinh thể to lớn thì không khỏi ngạc nhiên:
– Huynh đánh bại được nó rồi sao?
– Vừa vặn có bảo vật dùng một lần! Muội ổn không?
Trần Phong hỏi, nàng nhẹ nhàng nói:
– Cho muội xuống!
Thanh niên cúi người, Linh Nhi chậm rãi tuột xuống, nhìn Huyền Lương hai người vẫn đang bất tỉnh cùng vô số thương thế trên người, nàng lấy ra bốn viên đan dược trong giới chỉ, nói:
– Giúp họ dùng nó, mỗi người một viên.
Cậu gật đầu, nhìn nàng ngồi xếp bằng xuống, bắt ấn tu luyện, trị thương. Trần Phong ngậm một viên đan dược, rồi tiến đến chỗ Đan Hà cùng Huyền Lương. Sau khi giúp họ luyện hóa, cậu mới bắt đầu chữa trị cho mình. Cảm nhận dược lực đang đẩy nhanh tốc độ phục hồi của cơ thể, thanh niên khẽ thở ra một hơi dài. Nếu không phải thân thể cậu cường hãn vượt xa thực lực, hôm nay sợ rằng không đơn giản như vậy.
Nửa giờ sau, mọi người ổn định lại. Trần Phong lúc này mới yên tâm quay sang hỏi:
– Muội lấy được Linh Tiên thảo chưa?
Linh Nhi gật đầu:
– Ừm, trong đó ngoài thảo dược này còn có rất nhiều thứ khác nữa. Thu hoạch quả là không tệ!
Trần Phong thở dài một hơi. Nhìn Huyền Lương hai người bắt đầu hồi phục một chút, nàng lấy tiếp ra vài viên đan dược, nói:
– Những vết thương này không nghiêm trọng nhưng muốn hồi phục phải mất chút thời gian. Dùng thêm đan dược này, đề phòng trong vảy có độc.