Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 3: 3: Hỗn Độn Bản Nguyên




Trong gian phòng nho nhỏ, Trần Phong ngồi lẳng lặng, đợi Phong Thần mở lời trước.

– Không tồi, vẻn vẹn năm sáu ngày đã đột phá, có chút hoả hầu, miễn cưỡng có thể làm ta đệ tử.

– Nhưng ta cảm thấy năm sáu ngày là rất nhanh rồi mà, người bình thường đều dùng tới nhiều tháng thậm chí nhiều năm mới có thể đột phá!

– Đắc ý cái gì, thời của ta mấy kẻ như ngươi nhiều như rau ngoài chợ, tuyệt thế thiên tài chỉ cần một hai ngày là có thể phá quan, ngươi so với họ còn là một trời một vực, hừ.

Không ít thiên chi kiêu tử đã vì ngạo mạn mà phải trả giá đắt rồi, không thể để hạt giống tốt như Trần Phong đi vào vết xe đổ được, Phong Thần ngay lập tức dập tắt nhuệ khí của cậu.

– Bỏ qua chuyện đó đi, ta đã hoàn thành yêu cầu của người rồi, có thể chỉ cho ta cách khống chế Thần Văn rồi chứ?

– Có thể!

– Đệ tử Trần Phong, xin sư phụ hãy nhận của đệ tử một lạy.

Nói rồi cậu quỳ xuống, đầu dập xuống đất.

– Được rồi, đều do bản lĩnh của người cả. Nhớ lấy, sư phụ ngươi tên Phong Linh, Chí Cao Vô Thượng Phong Linh Pháp Thần!

– Cái gì? Pháp, Pháp… Thần?

– Có vấn đề gì sao?

Chắc chắn là có rồi, cậu nghĩ sư phụ mình là một Pháp Hoàng cũng đã là rất hời rồi, thế nhưng…

Trần Phong có chút không thể tin nổi.

Phải biết rằng Pháp Thần chính là Chí Cao Vô Thượng, là đích đến của tất cả pháp sư, giơ nhấc tay là rung chuyển thiên địa, nghịch chuyển càn khôn, họ chính là truyền thuyết trong truyền thuyết của cả lục địa!

Thậm chí có nhiều người còn cho rằng Pháp Đế đã là cực hạn, đủ thấy nhập Thần chi lộ cỡ nào gian nan, cỡ nào tuyệt vọng.

– Có chút không tin nổi!

– Có tin hay không tuỳ, nhưng nếu thế mà đã kinh ngạc thì làm ngươi thất vọng rồi, kẻ địch của ngươi, so với Pháp Thần Cảnh…

… xa xa còn cường đại hơn a!

Trần Phong nuốt nước bọt, trong lòng kinh hãi vạn phần “xa xa mạnh hơn Pháp Thần”. Kẻ địch cường đại bậc đấy… thực có hi vọng chống lại sao? Cậu chỉ là một con kiến hư cảnh a, một cái liếc mắt của pháp tông pháp tôn cũng đủ giết cậu muôn ngàn lần rồi, nói gì đến Pháp Thần, xa xa cường đại hơn Pháp Thần!

– Ta năm đó thế nhưng cũng là Pháp Thần, bị người ta đánh cho linh hồn câu diệt chỉ còn lại một tia tàn hồn.

Phong Linh nói một tràng, Trần Phong càng nghe càng có chút tuyệt vọng, rốt cục cậu đã dây phải tồn tại bậc nào thế này!

– Không đến nỗi ấy a, nếu thực sự chúng mạnh như thế Pháp Linh lục địa chẳng phải nên sớm tiêu rồi sao?

Vốn dĩ phải là như thế!

Nhưng…

– Chư tộc Pháp Linh cũng không phải là không có tiền vốn chống lại a!

Phong Linh mỉm cười, giơ ra hai ngón tay.

– Thứ nhất – Phong Linh nhìn vào bàn tay Trần Phong – Cửu Đại Thần Văn, uy lực của nó ta đã nói với ngươi rồi, ngay cả trong Pháp Thần chi chiến, trợ lực của nó vẫn là vô cùng lớn.

– Thứ hai là lợi thế sân nhà. Chư Tộc mượn lực Thiên Địa chiến đấu có ưu thế rất lớn, ngược lại Dị Tộc bị bài xích, hạn chế đi nhiều thủ đoạn!

Nói đến đây, Phong Linh không khỏi hồi tưởng lại năm xưa, bà dưới sự giúp sức của rất nhiều cường giả, miễn cưỡng chấp chưởng Thiên Địa, đột phá giới hạn Thần lực, đẩy lui Dị Tộc.

Nếu thực sự có thể nắm giữ toàn bộ Pháp tắc của thế giới, cho dù Dị Tộc có thêm mười lá gan cũng không dám cường công Pháp Linh lục địa!

– Nhưng ngươi yên tâm, ngày ấy hãy còn rất xa, ngươi nếu chăm chỉ tu luyện, cộng thêm chỉ bảo từ ta, chưa hẳn là không thể chống lại!

– Phải phải, tu luyện, tu luyện…



– Không vội, trước tiên để ta xem thể chất cùng bản nguyên của ngươi đã, rồi ta sẽ quyết định phương pháp tu luyện thích hợp nhất với ngươi!

Về phần này Trần Phong có chút không chờ mong cho lắm, phải biết cậu chính là phế vật mười năm hư cảnh a, chỉ mong có thể miễn cưỡng đạt sư phụ yêu cầu thôi…

Phong Linh đưa tay lên trán Trần Phong, dần tiến vào trong cậu thể nội.

Thiên phú một người quyết định bởi độ thuần khiết của bản nguyên. Độ thuần khiết chia Nhất cấp đến Cửu cấp, cấp càng cao lực tương tác với Thiên Địa pháp lực càng lớn, tu luyện càng nhanh.

Còn về Bản nguyên của Trần Phong…

Thật kỳ lạ, bản nguyên của tiểu tử này ngày cả ta đều có chút… nhìn không thấu.

Nhìn linh cầu màu đen đang vận chuyển liên tục pháp lực kia mà Phong Thần cảm thấy có chút kỳ dị, nó không thuộc bất cứ loại nào trong cửu đại nguyên tố cả, nhưng tựa hồ lại bao hàm lực lượng của tất cả Thiên Địa, sâu không thấy đáy.

Ta tự nhận kinh thiên bách chiến mấy vạn năm, các loại kẻ địch thiên phú dị bẩm gặp qua không ít, nhưng bản nguyên của tiểu tử này… vẫn quá kỳ dị đi!

Đau đầu một hồi, lục lọi tất cả các ký ức, rốt cục Phong Linh cũng nhớ tới một bí thư cổ, cuốn sách mà bà đạt được trên đỉnh của Vạn Thần Sơn năm đó.

Cuốn sách toả ra uy áp kinh thiên diệt địa, ngay cả Pháp Thần như bà đều có chút chịu không nổi…

Những tưởng đó là một cuốn tuyệt thế pháp quyết hay Thần giai pháp kỹ, nhưng không…

Cả quyển sách chỉ nói duy nhất về một thứ!

Hỗn Độn bản nguyên!

Năm đó ta đạt Pháp Thần cảnh leo lên Vạn Thần sơn, dùng cơ hội duy nhất của đời người xông vào “Vạn Thần Bí Cảnh”, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần mới đạt được cuốn sách này!

Rốt cuộc lại là một bí thư vô dụng ngay cả nói về cái gì đều không rõ!

Cái gì mà Hỗn Độn bản nguyên, hơn vạn năm rồi ta còn chưa nghe đến từ này!

Tên cường giả chết tiệt nào đã lưu thứ đồ chơi này bên trong Vạn Thần sơn vậy?

Nhưng rốt cuộc hôm nay, tựa như lại có chỗ dùng đến!

Hỗn Độn bản nguyên, Chí Cao Vô Thượng bản nguyên, bao hàm tất cả lực lượng của thiên địa, sở hữu tất cả các Chí Cao Thần Lực. Trong Thiên Địa này không có lực lượng nào mà Hỗn Độn bản nguyên không khống chế và hấp thu được cả.

Chính vì vậy, đến cả Càn Khôn bảo vật, Cửu Đại Thần Văn bá đạo là vậy nhưng người sở hữu Hỗn Độn bản nguyên cũng có thể dễ dàng thao túng. Thậm chí không chỉ một mà là tất cả Thần Văn!

Chưa dừng lại ở đó, sau khi thu thập đủ Cửu Đại Thần Văn, người sở hữu Hỗn Độn bản nguyên còn có thể hợp nhất chúng lại, tạo thành Chí Cao Vô Thượng bảo vật…

Vô Cực Thần Văn!

Pháp Linh lục địa, từ thuở sơ khai đã là vùng đất của pháp thuật, mà nền tảng là chín hệ nguyên tố: Kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, phong, lôi, quang, ám. Từ cửu đại nguyên tố lại hình thành thêm những nguyên tố mới như băng hà, dung nham, cổ độc,…

Mỗi Thần Văn chính là nguồn gốc của một hệ nguyên tố. Dung hợp chúng lại sẽ đạt đến khởi nguyên của pháp thuật: Vô Cực Thần Văn, từ đó điều khiển vô tận pháp lực, nắm trong tay sức mạnh tuyệt đối!

Tiểu tử này vậy mà sở hữu Hỗn Độn bản nguyên sao?

Phong Thần vẻ mặt có chút khó tin, quan sát bản nguyên trước mặt. Nếu như những gì viết trong bí thư là thật, vậy tiểu tử này sở hữu tiềm năng trở thành kẻ mạnh nhất lục địa!

Mà đến khi Dị Tộc xâm lược, cậu ta sẽ là người có trách nhiệm đứng đầu Chư Tộc, lãnh đạo cuộc kháng chiến!

Phong Thần trở về với thực tại, nhìn thiếu niên đang ngồi xếp bằng, có chút căng thẳng chờ đợi. Bây giờ cậu vẫn còn quá non nớt, tiếp nhận quá nhiều thông tin không phải chuyện gì tốt, chỉ nên cho cậu biết phần nhỏ là được rồi. Giấu một tiếng thở dài, bà nói:

– Bản nguyên của ngươi có chút đặc biệt, không giống với mọi người. Cái mà ngươi sở hữu là Hỗn Độn bản nguyên. Nếu nói cứ ngàn người mới có một pháp sư thì cứ vạn pháp sư mới có một người sở hữu Hỗn Độn bản nguyên.

Trần Phong kinh ngạc. Không ngờ cậu lại là người may mắn đến vậy. Như thể đọc được suy nghĩ của cậu, Phong Thần nói:

– Nhưng Hỗn Độn bản nguyên này cũng không đơn giản, chính ngươi cũng đã trải qua rồi. Đặc điểm của nó là nếu như pháp sư sở hữu không tiếp nhận được Thần Văn thì sẽ không cách nào ngưng thực, đột phá hư cảnh trung kỳ!

– Những người không thể đột phá đó sẽ mạnh hơn một vài hư cảnh trung kỳ, thậm chí nếu tu luyện thân thể có thể sánh với hậu kỳ. Nhưng đó chính là cực hạn của họ, nếu như đem so với thực cảnh chẳng khác nào con sâu cái kiến!

Nghe đến đây, Trần Phong sợ hãi cùng cảm thán với vận số của mình, không chỉ sở hữu Hỗn Độn bản nguyên mà còn tìm được Thần Văn. So với những người cả đời bất lực, mười năm của cậu chả là gì.



– Tuy nhiên những cường giả sở hữu Hỗn Độn bản nguyên cũng có một lợi thế cực kỳ to lớn mà người đời thèm khát nhưng không bao giờ có được. Bọn họ có thể cùng lúc sử dụng nhiều Thần Văn.

Trần Phong kinh ngạc. Càn Khôn bảo vật chỉ cần sở hữu một thứ thôi đã đạt đến đỉnh tiêm, Chí Cao Vô Thượng. Hỗn Độn bản nguyên lại có thể giúp pháp sư cùng lúc sở hữu nhiều Thần Văn, vậy thì khủng bố đến mức độ nào?

– Với ngươi hiện giờ thì những chuyện đó đang quá xa vời, tạm gác qua một bên đã. Quan trọng là ngươi cần đề thăng thực lực một cách vững chắc. Trước giờ ngươi tu luyện như thế đã là rất tốt nhưng sắp tới, để đột phá thực cảnh, ngươi cần chuẩn bị một số thứ.

– Thứ gì vậy sư phụ?

– Trúc cơ đan!

Trần Phong chết lặng. Đan dược này cậu không hề có, mà trong Trần phủ cũng cực kỳ hiếm, không phải ai muốn dùng cũng được.

Phải biết rằng sau thảm hoạ viễn cổ, bí pháp tu luyện linh hồn gần như đã biến mất. Luyện dược sư hiếm như phượng mao lân giác, đan dược theo đó cũng đắt đỏ, quý giá vô cùng.

Nhìn biểu hiện của cậu, Phong Thần cũng đoán được phần nào. Bà trỏ vào mi tâm cậu, truyền cho thông tin nhận biết về một loại linh dược.

Trần Phong nhận ra, cậu đã đi qua nó không biết bao nhiêu lần khi đến luyện tập trong hang động.

– Sư phụ, chúng ta làm gì với linh dược này?

– Không có trúc cơ đan có thể dùng một cách để thay thế, tuy sẽ phức tạp hơn nhiều, nhưng vì lâu dài, nhất định ngươi phải thực hiện.

Theo lời sư phụ, Trần Phong đi tìm một lượng lớn linh dược kia, sau đó lại trở về phòng chuẩn bị bồn tắm.

– Huyết Chi thảo, một loại linh dược có khả năng củng cố căn cơ nhưng lại chứa độc tính nhất định. Nó sẽ gây đau đớn đến cùng cực. Nếu không chịu nổi có thể gây phản phệ nhưng nếu vượt qua thậm chí lại có thể làm thân thể rắn rỏi hơn.

– Bình thường sẽ không ai dám sử dựng trực tiếp Huyết Chi thảo, đặc biệt khi đang còn là hư cảnh. Huyết Chi đan ôn hoà, an toàn hơn nhưng lại khá khó bào chế, ở đây không có luyện dược sư, chúng ta chỉ có thể dùng trực tiếp.

Trần Phong nuốt nước miếng đánh ực, cậu không chắc mình có thể chịu nổi cơn đau kia không. Phong Thần thấy thế, cười:

– Đừng sợ, Thần Văn sẽ giúp ngươi loại bỏ độc tính, sẽ chỉ còn hơi đau một chút thôi. Bắt đầu luôn đi!

Trần Phong cười nhạt, đành tin vào lời sư phụ. Cậu muốn mạnh mẽ hơn, không thể chịu thua trước chút đau đớn này. Trần Phong cởi y phục, bước vào mộc bồn.

Phong Thần nghiền vụn Huyết Linh thảo rồi cho vào bồn nước. Mặt nước bỗng nhiên đổi thành màu đỏ như máu tươi.

– Đừng hấp thu pháp lực như thông thường, hãy cảm nhận nó bằng Thần Văn trước rồi theo kinh mạch truyền về bản nguyên.

Trần Phong vâng lời làm theo. Pháp lực thiên địa hùng hồn liên tục tuôn chảy, bao quanh cơ thể cậu. Tốc độ tu luyện trước kia hoàn toàn không thể so sánh.

Nhưng cùng với đó là cơn đau tưởng như đến ngất đi đột ngột xuất hiện. Tác dụng phụ của Huyết Chi thảo tuy đã được Thần Văn loại đi tác hại nhưng vẫn đủ để khiến Trần Phong khốn khổ. Cậu nghiến chặt răng, cố gắng không hét thành tiếng.

Cậu ngồi xếp bằng xuống, tay bắt ấn, điều chỉnh hơi thở. Mặt nước bắt đầu dao động, những gợn sóng lăn tăn cùng luồng pháp lực quán chú vào thân thể thiếu niên đang cởi trần.

Phong Linh khẽ gật đầu, vung tay tạo ra một toà pháp trận, hỗ trợ đệ tử tu luyện, đồng thời chú ý nồng độ Huyết Chi thảo trong mộc bồn, duy trì ở mức thích hợp với Trần Phong.

Hai người cứ như vậy một tuần thì rốt cuộc thời điểm cũng tới. Bản nguyên của Trần Phong đã thành hình, chuẩn bị đột phá.

Phong Thần ngưng trọng. Đây chính là thời khắc quan trọng nhất của Trần Phong, không thể lơ là. Huyết Chi thảo vẫn còn, hi vọng có thể đột phá vững chắc.

Những cơn gió cuồn cuộn nổi lên làm cho mặt nước trong bồn sóng sánh, dập dờn. Phong Thần phải liên tục cho Huyết Chi thảo vào để đảm bảo nồng độ trong khi pháp lực không ngừng được Trần Phong hấp thu.

Ánh sáng xanh ngọc bỗng nhiên loé lên mà nguồn phát chính là bàn tay phải của Trần Phong. Cậu cứ thế điên cuồng hấp thu pháp lực chung quanh.

Quá trình diễn ra khá lâu mới từ từ chậm lại. Phong Thần thở dài. Pháp lực của Trần Phong đã vững chắc tại thực cảnh sơ kỳ. Kế tiếp phải chỉnh sửa phương pháp tu luyện một chút.

Trần Phong chậm rãi mở mắt ra. Cảm nhận sức mạnh tuôn chảy trong cơ thể. Cậu cực kỳ hài lòng, mỉm cười nhìn sư phụ. Bà cũng gật đầu:

– Ngươi đã chân chính đạt thực cảnh. Vừa rồi cũng thật là may mắn. Huyết Chi thảo gần như hết sạch!

Trần Phong nhìn chậu nước gần như trong suốt thì gãi gãi đầu. Phong Linh cười:

– Được rồi, ngươi thu dọn một chút rồi nghỉ ngơi đi. Sắp tới không cần phải chịu đau thế này nữa nhưng bù lại sẽ cần rất nhiều thời gian. Ngươi cần phải thực sự kiên nhẫn. Do sở hữu Hỗn Độn bản nguyên nên thực cảnh của ngươi tu luyện cũng khó khăn hơn người bình thường rất rất nhiều.

Trần Phong thở dài. Cậu chưa biết lợi ích của bản nguyên này đến đâu nhưng phiền phức mà nó đem lại cho cậu khá là nhiều rồi. Nếu như không có sư phụ, không biết cậu sẽ sống thế nào đây!