Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 19: 19: Trở Lại Tu Luyện




Một tháng sau.

Dưới thác nước khổng lồ, Trần Phong ngồi xếp bằng tu luyện. Cơ thể điên cuồng hấp thu pháp lực thiên địa.

Sau nửa giờ như vậy, cậu chậm rãi mở mắt ra, nhảy lên bờ. Thực lực của cậu hiện tại đã là lục tinh pháp vũ đỉnh phong, có lẽ không lâu nữa sẽ đột phá lên thất tinh.

Sau khi thay y phục, cậu bắt đầu di chuyển. Nơi cậu đang hướng đến là trung tâm khu rừng. Ở đó có nhiều ma thú hùng mạnh hơn, rất thích hợp luyện tập.

Đột nhiên Trần Phong dừng lại, trèo lên cây ẩn nấp, nhanh nhẹn thuần thục như vượn. Không lâu sau, một đám người xuất hiện. Trên trán họ quấn khăn có thêu một đầu bạch lang.

Lại là bọn chúng!

Thiếu niên quan sát. Có năm tên tất cả, thực lực từ ngũ tinh đến thất tinh pháp vũ. Nhưng trông bọn chúng không có vẻ là đang tìm kiếm cái gì. Mặt khác, chúng chỉ cắm cúi mà đi.

Cậu lặng lẽ bám theo. Đám người kia di chuyển đến trưa thì dừng lại nghỉ ngơi. Một tên trong số chúng nhìn đồng bọn, hỏi:

– Đại ca, tin tức đó thực sự đúng chứ? Hay chỉ là lời đồn thổi?

– Không sai đâu, ta được nghe từ chính thất đội trưởng mà. Chúng ta không nhanh chân là không còn cơm thừa mà ăn đâu!

– Hồng Ma thụ kia thực sự kỳ diệu vậy sao? Chỉ dùng một quả của nó liền có thể đột phá pháp quan cảnh?

– Đâu có dễ như vậy! Hồng Ma quả đích thực trân quý nhưng không thể thần kỳ đến vậy. Ngươi hiện tại là ngũ tinh pháp vũ, vậy nếu dùng sẽ có thể đạt đến thất tinh như ta! Còn muốn trực tiếp tiến lên pháp quan, ngươi ít nhất phải là cửu tinh!

Đám người Bạch Lang đoàn trầm trồ. Lính tráng như bọn hắn, cơ duyên gần như không có. Cơ hội này nhất định không thể để vuột mất.

Trần Phong nhướn mày. Chuyện này có vẻ khá thú vị, cậu cũng muốn ngó qua một chút.

Theo chân bọn chúng nửa ngày, cuối cùng cậu cũng đến địa điểm nọ. Một cổ thụ đứng một mình giữa khu đất. Không có cây cối hay bụi rậm nào khác chung quanh.

Số lượng người đến đây không ít. Năm tên kia gần như đến muộn nhất. Bọn chúng tập trung phía sau thế lực Bạch Lang đoàn.

Đứng đầu bọn chúng là một trung niên nam tử pháp sư. Dựa theo cuộc nói chuyện ban nãy, có thể ông ta chính là thất đội trưởng.

Trần Phong quan sát toàn cảnh một lượt. Có tất cả bảy thế lực đang nhăm nhe Hồng Ma thụ này. Nhưng chưa một ai dám tiến đến.

– Hồng Ma thụ kia thực chất ngang hàng với ma thú cấp bốn sơ kỳ mạnh nhất. Ở đây không có ai một mình có thể chống lại nó đâu!

Phong Linh nói. Cậu than thầm, bảo sao mấy tên thủ lĩnh ở đây cũng phải nhìn nhau mà thương lượng. Bọn chúng cũng chỉ là nhất tinh pháp quan mà thôi.

Có vẻ như sau khi bàn bạc một hồi, các thế lực cũng đạt được thoả thuận nhất định. Thất thủ lĩnh cho người của mình lui lại rồi đích thân xuất chiến.

Bọn chúng phối hợp không tồi, chỉ sau nửa giờ giao thủ, Hồng Ma thụ liền bị đẩy xuống thế hạ phong.

Bất quá lúc này các thế lực cũng mới lộ ra bản chất của mình. Bọn chúng bắt đầu lao đến, tranh giành Hồng Ma quả. Đám người này quả nhiên tham lam, không ai chịu nhường ai.

Trần Phong mỉm cười. Cậu cũng nên xuất thủ cướp đoạt một chút vậy. Trò vui này không nên bỏ qua!

Cậu nhanh chóng gia nhập vào đám đông, hướng Ma thụ mà tới. Cậu không đến thân cây hái mà trực tiếp tham gia vào trận cướp bóc kia. Mục tiêu của cậu chính là Bạch Lang đoàn.

Mấy cái thế lực này, cậu nghĩ cũng chả có cái nào tốt đẹp gì. Nhưng cậu với đám người kia không thù không oán, cũng chẳng rảnh gì mà chọc vào bọn chúng.

Tranh đoạt mồi hồi, thiếu niên thấy Ma thụ gần bị đánh bại liền lập tức rút lui, tránh khỏi tầm mắt của mấy dong binh đoàn kia.

Cậu một mạch lẩn trốn, không để lại bất cứ dấu vết nào, đến khi tìm được một hang động ưng ý mới dừng lại.

Trần Phong đem Hồng Ma quả trong giới chỉ ra. Có chục quả tất cả, thu hoạch coi như không tồi.

Tay bắt ấn, đôi mắt khép hờ, cậu bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện. Cậu muốn nhân cơ hội này không chỉ đột phá về phương diện pháp lực mà cả quan trọng hơn, đó là pháp quyết.

Dù mới chỉ là lục tinh pháp vũ nhưng cậu đã mơ hồ cảm nhận được, pháp quyết của cậu hiện tại thực sự quá bất lợi khi giao chiến!



Sau khi luyện hoá quả Hồng Ma đầu tiên, Cơ thể Trần Phong điên cuồng cắn nuốt lượng pháp lực dồi dào trong nó.

Khai Tâm phong. Như tên gọi, ở tầng thứ này của Phong Thần cấm quyết, người tu luyện cần phải tạo ra Phong tâm trong thể nội.

Điều này đối với Trần Phong trước kia mà nói hoàn toàn là không thể. Nhưng giờ với Hồng Ma quả, hẳn là có thể làm được.

Cậu tập trung tinh thần, hướng toàn bộ pháp lực trong cơ thể về một điểm bên cạnh bản nguyên, cô đọng chúng lại.

Phong hệ pháp lực tập trung lại ngày càng nhiều hơn, tạo nên áp suất cực lớn, tạo ra cơn lốc pháp lực bên trong thể nội gây nên náo động đến bản nguyên cùng kinh mạch.

Thiếu niên ngưng trọng. Nếu như cậu mất tập trung dù chỉ một chút, cơn bão kia sẽ dễ dàng phá hủy kinh mạch của cậu. Đến lúc đó thì cho dù là sư phụ cũng vô phương cứu chữa.

Nửa ngày trôi qua, cậu vẫn ngồi xếp bằng như vậy. Thể nội như cũ vẫn là tồn tại một cơn lốc. Bất quá lúc này nó không còn tàn phá lung tung nữa mà hoàn toàn thu về thành một khối phong cầu.

Trần Phong thở hắt ra một hơi. Giờ là thời khắc quan trọng nhất. Cậu cần tạo ra lớp vỏ bao quanh phong cầu.

Trực tiếp dùng thêm ba quả Hồng Ma, thiếu niên điên cuồng luyện hoá, cẩn thận đưa nguồn pháp lực mạnh mẽ bao quanh phong cầu.

Hai ngày thấm thoát trôi qua. Cuối cùng Trần Phong cũng hoàn thành lớp vỏ bao bọc. Mà lúc này Tâm phong cũng là chân chính hình thành, pháp quyết đồng dạng là mạnh hơn rất nhiều.

Thở ra một hơi dài, cậu nhìn số lượng Hồng Ma quả chỉ còn một nửa không khỏi chép miệng.

Pháp quyết của cậu cực kỳ khác biệt. Tu luyện đương nhiên cũng tốn kém hơn bình thường rất nhiều. Nhưng đầu tư như vậy, cậu cũng chẳng phàn nàn cái gì. Bởi thành quả đạt được là không tưởng!

Thiếu niên tiếp tục luyện hoá số Ma quả còn lại. Nửa ngày trôi qua, cậu hấp thu hết lượng pháp lực trong đó.

– Vẫn thiếu một chút nhỉ!

Thực lực cậu hiện tại là bát tinh pháp vũ đỉnh, chỉ kém cửu tinh một chút. Bất quá không sao, tu luyện cần căn cơ vững chắc, đột phá quá nhiều một lúc có thể để lại hậu quả khôn lường!

Phong Linh từ trong Thần Văn hiện ra, quan sát cậu một hồi, nói:

– Với mỗi pháp sư, pháp lực đương nhiên quan trọng nhưng song song với nó, linh hồn lực cũng không kém cạnh. Trước kia vì hoàn cảnh nên mới đành phải hoãn lại, nhưng đã đến lúc ngươi cần tu luyện rồi!

Trần Phong gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. Cậu cũng biết tầm quan trọng của linh hồn lực nhưng chưa có dịp tìm hiểu qua. Phong Thần ngừng lại một chút rồi tiếp tục:

– Linh hồn được chia làm bốn cảnh giới: Phàm, Linh, Tiên, Thần. Phương pháp tu luyện được gọi là Linh quyết. Giống với Pháp quyết, mỗi người chỉ có thể tu luyện một bộ Linh quyết.

Bà trỏ vào mi tâm của Trần Phong. Thông tin về Linh quyết cậu tu luyện lập tức xuất hiện: Tứ Linh Thần quyết.

                                                                    Vô Cực sinh Thái Cực…

                                                                    … Thái Cực sinh Lưỡng Nghi…

                                                                    … Lưỡng Nghi sinh Tứ tượng…

                                                                    … Tứ Tượng sinh Bát Quái…

                                                                    … Bát Quái sinh vô lượng…

Phong Linh sau đó trở lại Thần Văn, để cho đệ tử có thời gian ngẫm nghĩ. Tu luyện linh hồn, cốt phải hiểu rõ tâm ý. Những gì bà có thể truyền đạt đều đã truyền lại rồi. Nếu như vẫn không thể ngộ ra coi như vô pháp!

Với điều này, bà đương nhiên không muốn. Truyền nhân Phong Thần, không nên bất tài vô dụng như vậy. Bất quá, thiên ý đã định, bà chỉ còn cách cầu nguyện một cái cơ duyên!

Trần Phong không ép bản thân mình suy nghĩ căng thẳng. Mặt khác, cậu loại bỏ mọi tạp niệm, để cho ý thức mình hoà vào cái kia tâm ý, chậm rãi, từ tốn.

Cậu không rõ từ bao giờ, chỉ biết mình đã rời khỏi hang động kia, cảm thấy mình như đang trôi đi giữa thiên địa vạn vật, sinh linh địa hải.

Trần Phong không thể chạm vào bất cứ thứ gì chung quanh nhưng đồng thời cậu lại chính là một trong số chúng.



– Thật là kỳ quái!

Cậu lẩm bẩm nhưng rồi nhận ra, không có thanh âm nào cả. Lời nói của cậu cứ thế hoà vào không gian.

Thời gian vô định, càn khôn thông tuệ thiếu niên liên tục tăng lên không biết bao nhiêu mà nói. Cứ như vậy cho tới cuối cùng, cậu chạm tới cực hạn:

Vô Tận Thời Không!

            Không gian rộng lớn, Hư Vô hỗn độn, bất tận, vô biên!

            Thời gian ngưng đọng, hư ảo ranh giới bất phân!

            Bất sinh bất tử, tĩnh lặng, tịnh mịch tuyệt đối!

Linh hồn cảm giác khẽ lay động, ý thức Trần Phong cũng từ tâm ý mà trở về với thực tại.

Cậu chậm rãi mở mắt ra. Không gian chung quanh có một chút xa lạ, khiến cậu ngỡ ngàng chốc lát.

Hang động nơi cậu đang ở, khác hẳn với những gì trong trí nhớ của cậu. Rêu phong phủ đầy đất đá chung quanh, nhiều đến mức không thể nhận ra. Tí tách từ trần hang những giọt nước chậm rãi dột xuống.

Nếu như cho thiếu niên một cái gương có lẽ cậu không nhận ra chính bản thân mình.

Mái tóc dài ra đến ngang lưng, cơ thể thanh thoát, mảnh mai, cảm giác mạnh mẽ không toát ra về thể chất, mà nằm ở linh hồn bên trong. Đôi mắt cậu thâm thúy, ánh lên vẻ tinh anh hơn hẳn so với trước kia.

– Sư phụ, người có ở đó không?

Trần Phong nhìn lòng bàn tay, khẽ gọi. Không biết từ lúc nào, ở đó đã mờ mờ xuất hiện một văn tự, toát ra khí tức cổ xưa vô cùng. Trước kia phải có sư phụ dẫn động nó mới có thể trở nên như vậy, nhưng giờ đây cậu đã có thể dễ dàng vận dụng nó. Thần Văn phát sáng, Phong Linh xuất hiện, khẽ mỉm cười:

– Ngươi đã có thể giác ngộ tâm ý Linh quyết. Từ nay, con đường tu luyện linh hồn lực đã chính thức mở ra.

– Cảm ơn sư phụ! Vừa rồi, con đã tu luyện mất bao lâu?

– Một năm.

Trần Phong kinh ngạc. Trong tâm ý, cậu hoàn toàn không có một khái niệm nào về thời gian. Thật không ngờ vậy mà đã một năm trôi qua!

Phong Thần thấy phản ứng của cậu, bật cười:

– Ngươi nghĩ một năm từ khởi điểm cho đến khi đạt tới đỉnh phong Phàm cảnh là lâu sao? Chuyện này mà để giới tu luyện linh hồn biết được, sẽ không ít lão bất tử uất ức mà chết đâu!

Cậu gãi gãi đầu. Cậu không rõ nhanh mau thế nào. Nhưng rõ ràng, tu luyện không bao giờ là dễ dàng cả!

Phong Thần lấy lại nghiêm túc, nói:

– Tu luyện linh hồn, tác dụng là vô cùng lớn. Không chỉ giúp ngươi rèn luyện thân thể dễ dàng hơn, mà điều khiển pháp lực cũng là thành thục hơn. Mặt khác, ngươi nay đã sở hữu một lượng không tệ linh hồn lực, tự giác, ngươi đã có thêm một lá bài trong chiến đấu. Linh hồn công kích là một phương thức cực kỳ hiệu quả trong giao tranh, giúp cho người sử dụng thành công có thể lập tức chiếm thế thượng phong. Mà thương tổn linh hồn đồng thời nguy hiểm gấp vạn lần những tổn thương ngoài nhục thể! Những chiêu thức sử dụng linh hồn lực để tấn công được gọi là linh kỹ. Sức mạnh của chúng không cần bàn cãi, trực tiếp có thể giúp người sử dụng dễ dàng vượt giai mà khiêu chiến!

Ngưng lại một chút, bà tiếp tục:

– Tinh Thần Vẫn Diệt của ngươi trước kia tu luyện là một loại pháp kỹ đặc biệt. Nó có thể tác động lên cả linh hồn của đối phương nhưng chỉ là một phần nhỏ. Bất quá, nay ngươi đã có linh hồn lực, sức mạnh của nó theo đó đã đạt đến một tầm cao mới, hoàn toàn có thể sánh ngang với linh kỹ!

Trần Phong than thầm. Nói vậy, giờ tuy cậu chỉ là bát tinh pháp vũ đỉnh nhưng nhờ có linh hồn lực thì nhiều khả năng dù là pháp quan cảnh thông thường cũng có thể chiến một trận!

Phong Thần trỏ vào mi tâm của cậu:

– Thời gian kế, ngươi hoàn thiện Thiên Nhận, tiếp đó tu luyện thêm linh kỹ này.

Thiên Tâm chưởng. Địa giai sơ cấp linh kỹ. Tu đến đại thành, linh hồn lực lượng toả ra lập tức có thể hủy hoại ý thức đối phương, vô phương cứu chữa, vạn kiếp bất phục!

Sau khi truyền thông tin chiêu thức, Phong Linh trở lại Thần Văn. Cậu khẽ mỉm cười, vâng lời.

Chậm rãi bước ra khỏi hang động, Trần Phong quan sát cảnh vật xung quanh. Thoắt một cái, thân ảnh người thiếu niên đã lẩn vào khu rừng, không để lại chút dấu vết.