Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 156: 156: Bước Tiếp






Trần Phong khi trở về thì ánh mắt đã điềm đạm hơn rất nhiều.

Y tập trung các cao tầng lại, đưa ra hướng đi kế tiếp của sư đoàn, việc mà ngay cả Gia Luật Khang, cựu sư đoàn trưởng vẫn còn hơi bối rối.

Đưa cho Thiên Lạc vài ba bản thiết kế, y nói:

- Cậu giao thứ này cho hai sư đoàn Dương Nhiên và Hoàng Sam.

Kế tiếp chúng ta sẽ dựa vào sức mạnh của họ để đối mặt với những khó khăn\, kể cả việc đó có đi ngược lại quan điểm trước giờ của chúng ta đi chăng nữa.

Chàng trai rồng xem qua mấy cuộn giấy da mà sư phụ đưa cho mình, sau đó từ biệt với tất cả rồi lập tức rời đi.

Nham Triết có hơi không bằng lòng, nói:

- Ngài thực sự định giải phóng khu vực phía trước sư đoàn Dương Nhiên giúp bọn chúng sao?

- Buộc phải thế\, nhưng dĩ nhiên\, chúng ta vẫn giữ lớp tường thành này.

Pháp sư tóc bạc nói về lớp tiếp giáp mà họ đã xây, ngăn cách giữa hai sư đoàn.

Ngay từ đầu ý định của y đã là mỗi khu vực thì sẽ có tường thành riêng biệt, đề phòng một nơi thất thủ thì những nơi khác vẫn không ảnh hưởng gì.

Tuy nhiên các tướng lĩnh của y thì có vẻ như cực kỳ bất mãn với hành động khoanh tay đứng nhìn suốt thời gian vừa qua của Mộc Hỏa Lân, theo đó thì không ai là muốn hợp tác cả.

Nhưng y thì mặc kệ mấy cái đó, mặt khác đưa cho Thiên Y một số tài liệu và bản vẽ rồi nói:

- Cậu hãy đi tìm giống của mấy loại thực vật này\, sau đó trồng chúng ở khu vực hang động mỏ pháp lực.

- Rõ!

Vị nhạc công trẻ tuổi nhận lấy bản vẽ rồi lập tức rời đi giống đại huynh của mình.

Không như mọi người, huynh đệ cậu đối với người đồng đội cũ thân thiết hơn rất nhiều, cũng rất khó chịu với sư đoàn Dương Nhiên, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, công tư nên phân minh.

Chưa kể lời của sư phụ cậu tuyệt đối không bao giờ sai, nhất định là người có những toan tính mà phần đông chưa ai hiểu được.

Nham Triết nhìn theo bóng lưng cậu có chút không thể tin được, nói:

- Giờ chúng ta lại không tập trung vào chính sự mà đi trồng cây luôn sao?

Phong Hiệp không hề khó chịu với hắn, vẫn giữ thái độ điềm đạm:

- Chúng ta khai phá Hỏa Ngục thành công nếu để không sẽ rất lãng phí.


Nếu hướng tới mở rộng lãnh thổ thì phải có sinh vật sống bên trong và hơn thế nữa.

Hiện nay quân số chúng ta có hạn\, tạm gác mấy chuyện xây thành sang một bên\, thay vào đó hãy tập trung cho các binh sĩ dưỡng thương.

Sau khi Thiên Y trở về tất cả cũng hãy học cách nuôi trồng các loại thực vật đó song song với rèn luyện kỹ thuật\, tư duy chiến đấu.

Các ngươi mỗi người một đầu việc\, rõ chưa?

- Rõ!

Khẽ gật đầu với các tướng lĩnh của mình, Trần Phong rời đi, hướng tới khu vực phía trước sư đoàn Dương Nhiên.

Dù có trì hoãn thì cái gì đến cũng sẽ đến, việc y giải phóng vùng đất này cho tên Mộc Hỏa Lân là điều mà giờ không thể thay đổi được.

Bằng sức mạnh mới phục hồi của mình, y dễ dàng giải quyết đám quái thú cản đường và phá nát viên hai pha lê hắc ám của khu vực.


Cường độ quái vật ở đây giống hệt lần y giải phóng vùng đất thứ hai, nhưng sau khi y phá hủy nguồn gốc năng lượng Hỏa Ngục ở đây thì không hề có đạo quân hùng hậu nào xuất hiện cả.

Các ngươi cạn binh rồi sao?

Đám người ở Hỏa Ngục thế giới, những kẻ mà pháp sư tóc bạc đánh giá là đám quỷ dữ thực sự có vẻ đã dồn quá nhiều tài nguyên hòng triệt hạ sư đoàn Hỏa Thung.

Kết quả là chúng đã thất bại thảm hại, khi mà không chỉ mất rất nhiều quân đoàn lại còn mất đến ba khu vực biên giới này.

Khẽ thở ra một hơi, Phong Hiệp rời đi, hướng đến sư đoàn Hoàng Sam.

Việc của y ở đây đã xong, còn đám người sư đoàn Dương Nhiên mất bao lâu mới xây xong thành là việc của chúng.

Nhưng dù thế nào thì sắp tới cánh trái của sư đoàn Hỏa Thung cũng không còn đáng lo như trước nữa.

Mức độ bảo hộ của khu vực tiếp giáp sư đoàn Hoàng Sam cũng ngang ngửa với cái y vừa giải phóng.

Theo đó, chỉ mất trọn một buổi chiều là Phong Hiệp đã giải phóng xong hai khu vực và trở về sư đoàn nghỉ ngơi.


Thiên Lạc về trước y một thời gian, đang ngồi đợi y trong tháp pháo trung tâm.

Thấy y bước vào, cậu nói:

- Sư phụ\, người đã về!

- Mọi chuyện ổn chứ?

Trần Phong khẽ gật đầu với cậu, mỉm cười hỏi.


Chàng trai rồng đáp:

- Vâng\, mọi thứ đều theo kế hoạch cả!

- Thái độ của những người đứng đầu thế nào?

Pháp sư tóc bạc ngồi xuống ghế, ánh mắt nghiêm túc hơn một chút.

Thiên Lạc nói, giọng ngưng trọng:

-Mộc Hỏa Lân hành động như thể chúng là bề trên đợi mãi cấp dưới mới chịu nhờ vả đến mình vậy.

Còn Khúc đoàn trưởng hết sức hòa nhã tiếp đón, cũng rất biết ơn việc chúng ta chia sẻ công nghệ.

- Ta hiểu! Cậu làm tốt lắm!

- Sư phụ thực muốn làm như vậy sao?

Chàng trai rồng hỏi, trong lòng hơi nhộn nhạo một chút.

Phong Hiệp mỉm cười:

- Cậu không đồng tình?

- Con không có ý đó\, chỉ là chúng ta không đủ người…

- Cậu tin ta chứ?

Trần Phong vẫn cười, nhìn đồ đệ mình.

Mặc cho không ở vị trí của y nhưng cậu ấy vẫn hiểu được y đang định làm gì, khả năng tư duy của thanh niên này đã tiến bộ rất nhiều.

Cậu ấy nghe y hỏi vậy thì cũng bật cười:

- Vậy con sẽ cố gắng hết sức!


Nói rồi chàng trai rồng rời đi, để pháp sư tóc bạc tiếp tục với những tính toán của mình.

Một lát sau, đến lượt Gia Luật Khang tới bàn bạc với y:

- Ngài dự tính sắp tới chúng ta sẽ thế nào?

Hằng năm, trong một tháng kể từ giờ, các sư đoàn trong tỉnh sẽ có những thay đổi hết sức to lớn.

Thứ nhất là những binh sĩ nào có nguyện vọng tiến cấp quân đoàn, nếu đủ điều kiện sẽ làm đơn đăng ký gửi đến các sư đoàn phó.

Chỉ trong trường hợp bọn họ đang thiếu người trầm trọng thì mới có thể trì hoãn việc tiến cấp của người lính đó, mọi trường hợp khác đều phải nhanh chóng cấp phép.

Với việc một năm qua sư đoàn Hỏa Thung đã đạt được bao nhiêu thành tựu, dù là những người có thành tích thấp nhất thì theo tiêu chí của quân ngũ vẫn đều đã đủ điều kiện tiến cấp hết.

Nói cách khác, hoàn toàn có khả năng chỉ sau một đêm quân số chỉ còn một phần mười.

Thứ hai đó là cũng trong thời gian này, bọn họ sẽ tiếp nhận một số lượng binh sĩ mới toanh từ các trại tập trung.

Các năm trước thì số lượng ấy là rất ít, nhưng năm nay thì đông hơn rất rất nhiều, khi mà theo cam kết, họ sẽ được nhận quân từ gần như tất cả các quận huyện trong tỉnh.

Phong Hiệp đương nhiên nắm rõ tất cả chuyện đó.

Nhưng thay vì trả lời vị sư đoàn phó ngay, y lại hỏi hắn:

- Ngươi có muốn đi không?

Gia Luật Khang khẽ cười với cách hành xử của y.

Từ ngày gặp, hắn đã biết y là một người không đơn giản, và càng tiếp xúc thì điều đó càng rõ ràng hơn.

Hắn cũng biết là y sẽ không trả lời ngay câu hỏi của hắn, và cũng như bao lần khác, hắn sẽ thật lòng với y khi y vẫn đang giúp cho Đại Viêm Đế Quốc hùng mạnh hơn.

Hắn nói:

- Chừng nào ngài còn ở đây\, ta vẫn sẽ ở lại!

- Vậy ta cũng sẽ không làm ngươi phải thất vọng!

Trần Phong cười nói.


Hai người bàn bạc kế hoạch về vấn đề nhân sự trong thời gian sắp tới rồi đưa ra một phương hướng cụ thể.

Thứ nhất là về các binh lính ở trại tập trung, mặc cho số lượng họ có thể nhận về là rất đông, nhưng sẽ chỉ lấy tối đa là năm nghìn người, còn đâu chia đều cho hai sư đoàn Dương Nhiên và Hoàng Sam.

Thứ hai, về những người có khả năng sẽ tiến cấp quân đoàn, hai người không thể rào trước gì, cũng không hề có ý định đó.

Và để giải quyết bài toán này, sư đoàn trưởng quyết định phương hướng sắp tới chính là làm càng ít càng tốt, thay vì cố gắng làm thật nhiều như giai đoạn trước.

Cùng bước khỏi khu vực làm việc, hai người nhìn ra toàn cảnh sư đoàn Hỏa Thung.

Mới gần một năm trôi qua nhưng đã có quá nhiều sự kiện diễn ra.

Cái sư đoàn vài phần yếu ớt, vô danh ngày nào nay đã trưởng thành, mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Dẫu vậy, họ vẫn còn rất nhiều thứ phải làm nếu muốn thực sự mở rộng lãnh thổ và đối đầu với thế giới Hỏa Ngục.

Nhưng điều khiến cả hai vừa ngạc nhiên vừa hài lòng chính là suốt một tháng sau đó không có bất cứ ai gửi đơn xin cấp phép.


Để giải thích cho thắc mắc của Gia Luật Khang, Nham Triết đã thay mặt toàn quân nói rằng:

- Sư đoàn trưởng đương nhiệm là một con người quá mức phi thường\, suốt bao nhiêu năm qua chưa từng xuất hiện\, nay lại làm chỉ huy của họ\, mang đến cho họ cả một thế giới mới.


Việc của y tại đây chưa hết\, những bất ngờ y còn có thể tạo ra vẫn còn rất nhiều\, được chứng kiến và là một phần của những câu chuyện như cổ tích ấy là vinh dự cả đời của họ\, chẳng có lý do gì họ lại rời đi vào thời điểm này cả.

Chút khó khăn gần đây gặp phải dĩ nhiên có một chút tiêu cực\, nhưng họ coi đó như thách thức mà họ cần vượt qua để có thể làm việc dưới trướng người thủ lĩnh đại tài.

Họ có thể hi sinh\, đúng\, nhưng họ đã ngã xuống vì một sự nghiệp vĩ đại\, dưới sự chỉ huy của một đại anh hùng\, một đấng hào kiệt đích thực.

Họ chẳng có gì phải nuối tiếc và luôn sẵn sàng cho mọi việc khả dĩ.

Đối với câu trả lời này, cựu sư đoàn trưởng cũng chẳng biết nói sao.

Hắn tự cảm thấy mình trình độ không kém, nhưng đặt cạnh cái con người bá đạo này hắn thua thiệt nhiều quá, đâm ra dù cố ý hay không thì lý do của mọi người khiến hắn hơi buồn một chút.

Tuy nhiên với một người đã dành cả tuổi trẻ để cống hiến cho non sông, không màng chút danh lợi nào thì hắn nhanh chóng chấp nhận điều đó rồi tập trung vào công việc.

Pháp sư tóc bạc thì thực sự cảm động khi nghe được chuyện này.

Nói vậy có nghĩa là y đã có cho mình một đội quân nho nhỏ tuyệt đối trung thành, khao khát được đi theo mình.

Đối với con đường mà y chọn, đây chính là bước lớn thứ hai thành công, coi như chút tiền vốn để y thực hiện các công đoạn tiếp theo.

Phong Hiệp dẫn huynh đệ song sinh tiếp đón những binh lính trẻ tuổi tại cổng sư đoàn, sau đó hướng dẫn họ một chút về cấp bậc cũng như những nhiệm vụ họ cần làm trong thời gian tới.

Xong xuôi đâu đó, y tìm người đứng đầu các binh sĩ từ trại tập trung xã Vực Diễm gia nhập sư đoàn đợt này, Khương Thắng.

Theo lời hắn, năm nay trại tập trung đi lính rất đông, chỉ trừ lại các tân sinh và các trại viên mới gia nhập được ba năm đổ lại.

Bọn họ muốn có người mang trong mình ngọn lửa nhiệt huyết được thổi bùng lên bởi y ở lại đó để tiếp tục truyền nó lại cho các thế hệ sau.

Còn những người đã có tuổi, thực lực và phẩm chất thì nên đi lính để hỗ trợ y thật sớm.

Công việc trại trưởng theo đó cũng được giao lại cho Trương Sinh, người được y khen thưởng bảo vật năm đó.

Trần Phong rất hài lòng với những quyết định của Khương Thắng, và quả thực là y có nhiệm vụ cho hắn cũng như các trại viên khác của xã Vực Diễm.

Sư đoàn đang quá thiếu người, việc bọn họ gia nhập đông thế này thực sự đỡ cho y rất nhiều.

Và cho dù là lính mới hay người cũ thì ai cũng phải học cách nuôi trồng các loại thực vật mà Thiên Y đem giống về.

Họ trồng chúng theo quy hoạch rõ ràng, tạo nên sức sống hoàn toàn mới trong khu vực Hỏa Ngục đã được khai phá.

Thời gian còn lại, bọn họ tập trận, rèn giũa các kỹ năng và làm quen với các thiết bị hỗ trợ được Thiên Lạc và Thiên Vũ nâng cấp.

Pháp sư tóc bạc mỉm cười với vẻ bận rộn nhưng tích cực của các binh lính, trong lòng cũng an yên đi vài phần việc xuống tay với Lý Hồng.

Y những tưởng mọi chuyện đã trở về với quỹ đạo mà y dày công xây dựng, nhưng để rồi hóa ra tai họa như một con rắn hiểm độc, vẫn đang ở đó đợi ngày cắn y thêm lần nữa..