Một tháng sau.
Sâu trong rừng, một thân ảnh cao gầy đang ngồi xếp bằng, luyện hoá tinh thạch thì một nhóm người xuất hiện. Nhưng họ không hề tấn công cậu mà ngược lại, đưa ra một đề nghị:
– Tiểu huynh đệ này không biết có hứng thú khai phá bảo tàng không?
Trần Phong liếc mắt nhìn họ, định từ chối nhưng sư phụ lại bảo cậu đi một chuyến nên nhẹ gật đầu. Vị đại hán thấy vậy thì đưa tay ra, giới thiệu một lượt:
– Ta là Hồ Gia. Đây là Đại Hùng, Tiểu Hùng và Nghiêm Khiếu. Chúng ta vốn là một nhóm mạo hiểm giả trong khu rừng này. Vừa rồi chúng ta có nhận được một thông báo tuyển người khai phá bảo tàng. Nghe nói thực lực yêu cầu chỉ là ngũ tinh pháp vũ thôi.
Thiếu niên nhếch miệng. Cậu vừa đủ đạt yêu cầu. Nhưng đó không phải vấn đề.
– Ta là Trần Phong. Hồ Gia huynh, tại sao huynh lại mời ta tham gia?
– Thứ lỗi cho ta, vừa rồi có quan sát Trần Phong huynh đệ hạ ma thú. Cảm giác rất tốt, với lại linh tính ta mách bảo đệ là người ta có thể làm ăn được.
Hồ Gia cười sảng khoái. Ba người kia cũng cười cười. Thiếu niên từ chối cho ý kiến. Hiện tại trông họ không giống người xấu nhưng cậu cũng chả có lý do gì tin họ cả.
Theo chân nhóm người nọ, Trần Phong đến một khu đất trống. Ở đây đang có khá đông người tụ tập. Sau khi năm người họ nhập bọn một lát, trên mỏm đá giữa khu đất, một thanh niên lên tiếng:
– Xin chào mọi người! Cảm ơn tất cả đã đến đây hôm nay. Có lẽ mọi người đều biết mục đích của chúng ta là gì rồi. Ta, Viên Lộ và thánh nữ Thanh Hương muốn tuyển người tham gia khai phá bảo tàng.
Viên Lộ cười nói rồi đứng tránh qua một bên, nhường chỗ cho nữ nhân đang bước lên.
Dung mạo nàng ta thực sự động lòng người. Dáng vẻ kiêu sa, lạnh lùng, cao ngạo của quyền quý. Khí chất vương giả nắm trong tay thiên địa vạn vật. Chỉ cần giơ nhấc tay là có thể chao đảo cả thế gian.
Vẻ đẹp ấy dễ dàng khiến các mạo hiểm giả ở đây hứng thú, đem mạng ra giúp đỡ. Theo Trần Phong quan sát, gần như chả mấy người ở đây là nữ nhân cả. Thật là chiêu trò xảo quyệt!
Nhưng bên cạnh vẻ ngoài tuyệt sắc đó, Thanh Hương còn có thân phận khiến bao người kính trọng.
Luyện dược sư.
Không chỉ Trần Phong mà thậm chí là cả Phong Thần cũng rất bất ngờ trước thông tin ấy. Thời đại này nghề nghiệp ấy vô cùng hiếm mà người trước mặt đây rõ ràng đang còn rất trẻ.
Nếu như đây là cung điện Thanh Phong Đế Quốc hay ít nhất là Huyền thành thì còn có thể. Đằng này lại là một Thiên Huyền lâm hoang sơ nơi các pháp sư thông thường trảm ma thú mà kiếm sống. Thanh Hương này thật khiến người ta vừa tò mò vừa ngưỡng mộ.
Viên Lộ rất hài lòng trước phản ứng của đám người. Quả nhiên sức hút của mỹ nhân là cực lớn. Hắn ta bắt đầu tuyển chọn.
Số người tham gia khá nhiều, lên đến hơn năm mươi người! Không tệ so với lần trước.
Trần Phong cũng trúng tuyển. Nhưng quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, Hồ Gia kia cùng một hội với Viên Lộ. Nói là cùng tham gia khai phá nhưng may ra cậu chỉ được hưởng cơm thừa canh cặn thôi.
Thấy sư phụ không cho ý kiến gì, thiếu niên tiếp tục quan sát tình hình. Nếu có gì bất thường, sẽ lập tức rời đi ngay.
– Chư vị huynh đệ mạo hiểm giả nghỉ ngơi một lát. Chiều nay chúng ta sẽ lên đường.
Mọi người hô lên hào hứng rồi cố gắng kiếm một vị trí thuận lợi mà trò chuyện với Thanh Hương. Nàng ta với việc này cũng không tỏ ra bất mãn, ngược lại còn đối đãi tử tế, khiến cho đám đông càng mê mẩn.
Trần Phong không quan tâm đến bọn họ, kiếm một chỗ vắng người rồi ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.
Vị trí bảo tàng cách nơi tập trung một đoạn khá xa. Trên đường đi, đoàn người gặp không ít ma thú nhưng về cơ bản không có bao nhiêu ảnh hưởng. Tốc độ giữ được ở mức cao nhất.
Thiếu niên bảo toàn vị trí của mình, để mặc cho đám người kia thể hiện với mỹ nhân, còn cậu gần như không lộ ra thực lực.
Đến tận tối muộn, đoàn thám hiểm mới đến nơi. Bảo tàng này ẩn sau một lớp dây leo. Xung quanh lại là vô số đại thụ khác. Khám phá ra nơi này quả không dễ dàng gì.
– Mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi cho mình. Sáng mai chúng ta sẽ khai phá bảo tàng này!
Viên Lộ ra lệnh. Các mạo hiểm giả lần lượt dựng trại, nấu nướng thức ăn. Lều của Thanh Hương hiển nhiên được mọi người quan tâm rất nhiều.
Trần Phong bắt đầu lẻn ra ngoài làm việc, tránh đi sự chú ý của người khác. Theo sư phụ cảm nhận, khu vực xung quanh có kha khá linh dược quý, không nên bỏ phí.
Sau một hồi thu hoạch không tệ thì Phong Thần đột nhiên lên tiếng, bảo cậu dừng tay, trốn đi.
Không lâu sau, một bóng người xuất hiện. Nhờ ánh trăng, thiếu niên nhận ra người trước mặt kia chính là Thanh Hương.
Trần Phong cau mày, mỹ nhân này tại sao lúc này lại một mình xuất hiện ở đây? Đám nam nhân lúc nào cũng bu lấy đâu cả rồi?
Nàng không nhận thấy cậu, chỉ một đường đi tới, thỉnh thoảng quay lại quan sát đề phòng.
Thiếu niên chậm rãi, cẩn thận bám theo. Cậu muốn biết rốt cuộc mỹ nhân kia là đang muốn làm gì. Và mục đích thực sự của đám người này ra sao.
Hai người di chuyển như vậy nửa giờ thì dừng lại. Một cái hồ nhỏ hiện ra trước mắt họ. Chính giữa hồ có một đóa lam sắc liên hoa đang nở.
Thanh Hương khẽ cởi y phục, để lộ làn da trắng nõn, trơn bóng. Dưới ánh trăng, dáng hình mỹ nữ dễ khiến người ta hung hăng mà ôm vào vào lòng.
Trần Phong vội vàng quay mặt đi. Cậu không hề muốn nhìn thấy mấy cái đó. Như vậy là đắc tội với người ta.
Tuy nhiên chuyện không theo ý của cậu. Thiếu niên vừa quay đi một lát thì một tiếng động lớn vang lên. Một con thủy ma thú xuất hiện khiến nước trong hồ từ trên cao đổ xuống như thác.
Dường như nó là thủ vệ của hồ hay chính xác hơn là đóa liên hoa kia. Thanh Hương mang linh dược trong tay, vội vàng rời khỏi.
Nhưng ma thú không để kẻ trộm thoát khỏi dễ dàng như vậy. Mấy cái xúc tu từ dưới nước trồi lên lần lượt trói chặt lấy cơ thể nàng.
Trần Phong không thể thấy chết không cứu, rời khỏi chỗ ẩn nấp, trực tiếp lao đến tấn công con thủy quái.
Song kiếm hiện ra, cậu lần lượt cắt đứt xúc tu ma thú, đỡ lấy Thanh Hương đang rơi xuống.
– Mau mặc y phục vào đi!
Thiếu niên nói, tập trung quan sát thủy quái trong lúc đáp xuống đất, chỉ cảm giác được mỹ nhân từ từ rời khỏi.
Mỹ nhân thấy vậy thì mỉm cười, không nói gì. Nhưng lại một đợt xúc tu khác đánh tới nàng ta, như muốn cướp lại đóa liên hoa.
Trần Phong vào thế, phòng thủ. Các xúc tu kia liên miên vô tận nhưng lần lượt bị song kiếm chém thành từng mảnh.
Thủy quái phẫn nộ gầm lên dữ dội. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn hai người. Sau một tiếng phụt quỷ dị, mặt hồ đang trong vắt chuyển sang đen kịt. Mà từ đó, một loạt sinh vật quỷ dị xuất hiện.
– Hắc Chương Ngư, cao giai cấp ba ma thú. Nếu một mình đối chiến, ngươi sẽ hơi miễn cưỡng.
Phong Linh nói. Thiếu niên nuốt nước miếng. Quả thực là như vậy. Đám sinh vật vừa xuất hiện kia không hiểu là thứ gì nhưng cứ xuất hiện liên miên vậy thì cậu không thể giải quyết hết được.
– Để ta cầm chân bọn chúng, ngươi tập trung hạ chương ngư đi.
Thanh Hương bước lên cạnh Trần Phong nói. Trong tay nàng ta hiện tại là hai hỏa cầu đỏ rực.
Cậu gật đầu, tiếp tục vào thế, ngưng tụ pháp lực lên lưỡi kiếm. Ánh sáng xanh ngọc từ kiếm toả ra.
– Ha!
Khẽ hô một tiếng, thiếu niên mạnh mẽ chém ra. Kiếm khí sắc bén bay tới, chém vào thân hình to lớn của chương ngư.
Những vết cắt bén ngọt xuất hiện cùng tiếng kêu phẫn nộ. Rõ ràng nó đã bị thương nhưng như thế là chưa đủ để hạ gục con ma thú.
Ở phía bên dưới, những sinh vật hắc ám kia liên tục bị luồng lửa kinh người của Thanh Hương thiêu rụi. Số lượng đã giảm đi đáng kể.
– Yểm trợ cho ta!
Trần Phong ngưng tụ pháp lực tại bàn chân rồi băng qua hồ, lao thẳng vào chương ngư. Pháp lực dồn vào hai tay, chuẩn bị cho đòn kết liễu.
Sinh vật hắc ám hai bên hay xúc tu chương ngư đánh tới đều bị Thanh Hương giải quyết.
Thiếu niên cứ thế gần như áp sát được thủy quái. Nhưng khi cậu vừa định tung chiêu thì chương ngư phụt ra làn khói quỷ dị, cậu không kịp né tránh, ăn trọn thứ đó vào mặt.
Trần Phong cảm nhận rõ ràng. Pháp lực trong cơ thể đang mất khống chế, như muốn bạo phát mà ra. Cậu gầm lên:
– Thiên Nhận!
Kiếm khí lập tức cắt phăng toàn bộ phần cơ thể bên trái chương ngư. Máu tươi xối xả chảy ra. Nhưng nó đã đạt được mục đích.
Thủy quái mở cái miệng ghê tởm của nó ra, định cắn lấy thiếu niên đang qùy một gối xuống mặt hồ. Pháp lực cậu vẫn đang nhộn nhạo, chưa thể lấy lại cân bằng.
Đúng lúc đó, một luồng lửa kinh hồn từ phía sau phóng tới, thiêu đốt phần miệng con chương ngư.
Trần Phong lập tức cố gắng nhảy lui lại. Các sinh vật xung quanh đã bị diệt sạch, không còn một mống.
Chương ngư lúc này cũng đã bị thương kha khá. Nó lặn xuống hồ trốn đi, bỏ lại hai người.
Thiếu niên thở hắt ra, điều chỉnh lại pháp lực bắt đầu ổn định lại. Nhưng Phong Thần đột nhiên gấp gáp:
– Chạy mau, dưới hồ không ổn!
Cậu lập tức làm theo, dùng hết tốc lực mà rời đi. Thanh Hương thấy vậy thì giật mình nhưng cũng tránh xa khỏi bờ hồ.
Trần Phong vừa rời khỏi thì nước hồ dao động cực kì mạnh. Ngay sau đó là Hắc Chương Ngư lần nữa xuất hiện cùng một bầy sinh vật kì dị còn đông hơn hẳn ban nãy.
Nhưng lần này chương ngư không ở trong phạm vi hồ nữa mà lao thẳng đến vị trí hai người.
Thanh Hương vận pháp lực lên cực hạn, bắn thẳng sóng lửa lên trời. Luồng lửa liên miên vô tận cháy sáng giữa đêm cứ thế lao thẳng vào thân hình đồ sộ chương ngư đang rơi xuống.
Thủy quái dính trọn đòn đó, bị thiêu đến chết. Nhưng mỹ nhân cũng không khá khẩm gì, dường như đã dùng toàn bộ pháp lực.
Trần Phong quan sát con chương ngư rồi nỗi bất an chợt dâng lên. Con thủy quái mà Thanh Hương giết toàn thân không có vết chém nào.
Không phải con ban nãy!
Cậu quay lại nhìn bờ hồ đang nhung nhúc đám sinh vật hắc ám kia. Giữa hồ lại đang có một con thủy quái khác đang trồi lên. Rốt cuộc ở đây có bao nhiêu chương ngư chứ?
Thiếu niên do dự. Thanh Hương đã kiệt sức, nếu cùng nàng ta rời đi chắc chắn không thể thoát. Nhưng cậu cũng không thể bỏ chạy một mình…
Cậu hít sâu một hơi, lao thẳng về phía hồ. Kiếm ảnh vô tận liên tục hạ sát hắc ám sinh vật, không hề dừng lại, một đường chém giết đến giữa hồ.
Lúc này trong hồ có hai con chương ngư, một đã bị thương nặng, mà cậu nhận ra là con ban nãy, con còn lại chưa hề hấn gì.
Trần Phong vận sức lên hai tay, lao thẳng đến. Hai con chương ngư phun ra khí độc phòng thủ nhưng thiếu niên đã có kinh nghiệm, lập tức dùng Phong Hành tránh đi.
Cậu cứ thế liên tục tránh né, thân thể biến ảo, lướt đi như cưỡi gió. Đến sát con thủy quái đã bị thương, cậu lập tức vào thế:
– Thiên Nhận!
Kiếm pháp mạnh mẽ ập tới như vũ bão chém vào cơ thể chương ngư. Nó chưa kịp gầm lên đau đớn thì đã bị cắt thành từng mảnh.
Thiếu niên không dừng lại, đem toàn bộ pháp lực trong cơ thể ra, không lưu lại một chút, chém tới con thủy quái còn lại:
– THIÊN NHẬN!
Gầm lên một tiếng, Trần Phong cật lực chém tới. Tuyệt kỹ được thi triển đến tận cùng, phô thiên cái địa đánh cho chương ngư không thể phản kích, chỉ đứng yên mà nhận đòn.
Tuy nhiên, cao giai cấp ba ma thú không hề bị đánh bại dễ như vậy. Tiếp toàn lực một chiêu vừa rồi của cậu nhưng nó chưa gục, xúc tu lao tới tấn công thiếu niên đã kiệt sức.
Thậm chí, phía sau con thủy quái còn tiếp tục trồi lên một con nữa y hệt như vậy.
Chúng cùng lúc gầm lên đinh tai nhức óc, sóng nước dập dờn làm Trần Phong mất thăng bằng, ngã xuống.
Cậu nghiến răng muốn né đòn nhưng cả người nặng nề không thể cử động, hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
Từ xa, Thanh Hương yếu ớt nhìn người thanh niên đang bất lực, bị lũ sinh vật hắc ám bao vây mà thở dài. Có lẽ hai người sẽ không thể vượt qua kiếp nạn hôm nay…
Luồng ánh sáng xanh ngọc cùng lượng pháp lực khổng lồ toả ra từ giữa hồ. Phong đao sắc bén diệt sạch mọi ma thú. Kể cả hai con chương ngư khủng bố là vậy cũng bị chém thành từng mảnh vụn.
Mặt hồ ngập tràn hắc ám sinh vật giờ đây vắng lặng như tờ, chỉ còn lại một thân ảnh.
Mái tóc đen dài, cùng với y phục tùy tiện tung bay theo gió, ung dung tiêu sái!
Khí chất thanh cao, nắm trong tay thiên địa tựa vương giả!
Đôi mắt chậm rãi mở ra, thâm thúy mà uy nghiêm, động càn khôn!
Tôn nghiêm bất diệt, trường tồn tựa Thánh Thần, vượt qua sinh tử, luân hồi!
Quang mang hủy diệt yếu dần, chậm rãi thu về bàn tay vị thân ảnh Thần Thánh.
Đôi mắt Thanh Hương nặng trĩu, khép lại dần. Chỉ kịp trông thấy người nọ như đang quay ra nhìn nàng…
Phong Thần điều khiển cơ thể thiếu niên mà lặn xuống hồ. Cùng với quang mang tỏa ra chung quanh, vô tận hắc ám sinh vật đều bị diệt sạch.
Một đường chém giết như vậy, cuối cùng cũng chạm đến đáy. Thân ảnh chậm rãi cúi xuống xem xét một đóa hắc sắc liên hoa.
– Quả nhiên!
Phong Linh mỉm cười, đưa tay hái lấy, mạnh mẽ đem pháp lực cùng Thần Văn thanh tẩy.
Lát sau, liên hoa hoàn toàn chuyển thành màu trắng, không còn chút tạp chất nào, tỏa ra hàn khí nhè nhẹ, khiến cho nước trong hồ trở nên se lạnh.
Phong Thần cất liên hoa vào giới chỉ rồi phất tay một cái. Toàn bộ chỗ ma hạch của hắc ám sinh vật cùng lúc tập trung lại một chỗ.
Thân ảnh nhẹ gật đầu rồi bắt đầu bơi lên.
Thanh Hương chớp chớp mắt, làm quen với ánh trăng dịu nhẹ. Nàng cảm nhận làn gió man mát lướt qua trên má trong khi ý thức dần dần khôi phục.
Mỹ nữ ngồi bật dậy quan sát. Mặt hồ trong veo không một dấu hiệu nào của ma thú, hiểm nguy. Những con sóng lăn tăn, rì rào xô vào bờ.
Nàng đang ngồi tựa vào một thân cổ thụ. Tán cây xào xạc, thảm cỏ êm ái đung đưa theo gió.
Bên trái nàng là đóa liên hoa lam thẫm, khởi nguồn của cuộc chiến đêm nay. Gần đó là vô số tinh thạch đủ màu.
Thanh Hương nhìn xung quanh, dùng cả linh hồn lực lượng mà cảm nhận. Không có ai khác, chỉ có nàng và thiếu niên cao gầy đang ngồi trên một tảng đá nhỏ cạnh bên.
Cậu ta ngồi xếp bằng, tay bắt ấn tu luyện. Đôi mắt khép hờ, hơi thở đều đặn. Trông cậu vẫn bình thường như trước, không có gì đặc biệt.
Nàng lắc lắc đầu. Có lẽ là tưởng tượng ra thôi. Lúc đó nàng đang nửa tỉnh nửa mê, không hề có thánh nhân nào cả!
Thanh Hương lấy một viên đan dược từ giới chỉ ra, cho vào miệng rồi điều tức cơ thể.
Một lúc sau, nàng mở mắt, thu liên hoa cùng mớ tinh thạch kia lại. Mỹ nữ nhìn Trần Phong. Cậu ta vẫn ngồi đó, không di chuyển chút nào.
Nàng thở dài rồi rời đi trước. Hai người về cùng lúc sẽ gây sự chú ý của người khác, chả phải chuyện gì hay ho.
Gió lốc bao quanh thân thể cao gầy. Pháp lực không ngừng được cơ thể cậu hấp thu.
Nửa giờ sau, Trần Phong chậm rãi mở mắt, thở ra một hơi. Đột phá lúc này khá liều lĩnh, có phần ngoài ý muốn của cậu. May mà Thanh Hương không phải người lấy oán báo ân.
– Nếu có thể hãy kết giao với nàng ta!
Phong Linh nói. Trần Phong nhìn sư phụ mỉm cười. Vừa rồi vào lúc nguy khốn nếu không phải nhờ có bà, cậu đã không còn cái mạng nhỏ này nữa.
– Vì Thanh Hương là một luyện dược sư sao?
– Đó chỉ là chuyện nhỏ. Ta dám chắc, nghề nghiệp đó hiện nay không còn như xưa nhưng vẫn còn vô số người tài giỏi hơn. Mặt khác, cô nương ấy có một bối cảnh không hề nhỏ đâu!
– Chỉ mới gặp qua một chút, sao sư phụ có thể biết được chuyện đó?
– Vì ngươi không có linh hồn lực lượng. Ta nhận ra Thanh Hương đó là người của Thiên Long Thần tộc. Thời viễn cổ, bọn họ được xem là Đế vương Chúng Yêu, chỉ có Hư Vô Phượng Hoàng tộc mới có thể so sánh.
Trần Phong sửng sốt. Làm thế nào một tộc nhân của chủng tộc cường hãn bậc này lại xuất hiện ở cái Thiên Huyền lâm nhỏ bé này?
– Hiện tại, cô nương đó đang dùng pháp cụ che giấu thân phận. Mà khu vực này cũng không ai có linh hồn lực lượng đủ mạnh, vậy nên chưa ai nhận ra đâu. Đám thổ phỉ kia có thể cũng chỉ là do nàng ta sai khiến.
Phong Thần nhìn cậu cười:
– Vừa rồi ngươi lao vào đám ma thú liều chết, có lẽ để lại ấn tượng không tồi trong mắt nàng ta. Tiếp theo cứ giữ mối giao hảo là được rồi. Mọi chuyện xảy ra tối nay, đừng nên nhắc lại thì hơn.