Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 137: 137: Công Việc




Sau khi trở về, Thiên Y dành một ngày để luyện tập chiến đấu với đại huynh của mình, sau đó đến tối thì thổi tiêu cho mọi người nghe, đồng thời luyện khả năng thao túng các loại lực lượng. Kết thúc buổi trình diễn, cậu đưa ra một thông báo khiến cho trại viên nào cũng phải tiếc nuối: Thời gian kế tiếp cậu lại một lần nữa bế quan tu luyện.

Và quyết định này thì chẳng liên quan gì đến lộ trình của Trần Phong đưa ra cả, vậy nên mà chả ai than phiền được gì y. Chưa kể, giờ đây các trại viên cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, không ai lỗ mãng làm cái việc vô ý tứ như trước nữa.

Tất cả mọi người đều luyện tập rất chăm chỉ, tu vi hay kinh nghiệm thực chiến đều là tinh tiến cực kỳ vững chắc. Đặc biệt, pháp sư tóc bạc trong thời gian này còn chọn ra một số nhân vật tiêu biểu, huấn luyện riêng cho họ sau khi xong công việc thường ngày của mình. Những người này thực lực đều rất khá, cộng với sự chỉ bảo của y thì càng tiến bộ nhiều hơn nữa, nhưng đó không phải là điều duy nhất mà y hướng đến.

Không lâu nữa thì Phong Hiệp và một số lượng lớn các pháp sư hiện đang quản lý tại trại tập trung sẽ gia nhập quân ngũ, theo đó mà các vị trí đầu lãnh ở đây sẽ bị bỏ trống hoàn toàn. Chính vì vậy, điều y làm chính là đào tạo ra một thế hệ mới những người có đủ khả năng và trách nhiệm đảm nhận những vị trí ấy.

Thiên Lạc và Lý Hồng cùng các thành viên kỳ cựu khác nhờ có trại trưởng gánh bớt cho việc này mà càng có nhiều thời gian hơn cho việc luyện tập. Với việc điều kiện gia nhập quân đội chỉ là ngũ tinh pháp vũ, tu vi của họ đã vượt quá xa rồi. Tuy nhiên chiến trường không phải nơi dành cho những tay mơ, vì vậy mà họ vẫn vâng lệnh Trần Phong, chăm chỉ tu luyện, không lơi là dù chỉ một chút.

Ba tháng tiếp theo cứ như vậy nhanh chóng trôi qua. Chẳng ai có thể tin được đã một năm kể từ khi pháp sư tóc bạc làm đảo lộn cả cái trại tập trung này lên. Vậy là cũng tới lúc một lứa tân binh mới sẽ được tuyển vào trại.

Công việc tuyển sinh về cơ bản không có gì khó, đặc biệt là khi nền nếp của trại đã được quán triệt trở lại. Và việc ai nhận nhiệm vụ ấy cũng là do một tay Phong Hiệp sắp xếp, tính ra có chút cẩn thận thái quá. Mặt khác thì thái độ cùng thời gian đến tuyển cũng là hợp lý hơn so với các năm trước, khi mà bọn họ hết sức nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ, không tỏ ra thái độ gì khinh thường người mới cả.

Tuy nhiên, vị trại trưởng cũng không chỉ quan tâm đến mỗi hoạt động này. Song song với đó, y còn tổ chức hai giải đấu sức mạnh nho nhỏ trong nội bộ trại tập trung. Sau khi đón toàn bộ tân sinh vào sân trước, Trần Phong đọc một bài diễn văn ngắn gọn để khích lệ tinh thần họ, đồng thời giới thiệu và giải thích cho họ một chút về luật lệ của giải đấu.

Hoàn tất những bước đó, các tân sinh được dẫn về chỗ ngồi, quan sát những trận đấu và chiêm ngưỡng thực lực của những pháp sư tiền nhiệm trước. Còn giải đấu của họ sẽ diễn ra ngay khi trận chung kết của các trại viên cũ kết thúc. Tuy nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều tham gia vào các trận đấu. Thực chất trước khi sắp xếp mọi thứ, pháp sư tóc bạc đã cho kiểm tra tu vi của mọi người.

Đối với các tân binh, y dùng ngay danh sách vừa có để chọn lựa. Y chỉ lấy mười sáu người mạnh nhất, bốc thăm chia nhánh rồi dùng phương thức đấu loại trực tiếp để chọn ra nhà vô địch, người duy nhất sẽ nhận được phần thưởng từ y.

Còn với các trại viên cũ, Phong Hiệp chọn ra sáu mươi tư cá nhân mạnh nhất, chia làm hai nhánh, cũng là đấu loại trực tiếp, tuy nhiên những người vào đến bán kết của mỗi nhánh đều nhận được thưởng. Và để cho các trận đấu đảm bảo công bằng, y chia các đội trưởng các khu huấn luyện ra cân đối mỗi nhánh, đương nhiên Thiên Lạc và Lý Hồng mỗi người một nhánh.

Hai nhánh diễn ra xen kẽ nhau liên tục từ sáng tới tận trưa mới tạm nghỉ. Chính vì thế mà chất lượng các trận đấu luôn được đảm bảo và tăng dần độ bá đạo theo thời gian, giúp cho mọi người luôn giữ được độ hào hứng và nhiệt huyết.

Đầu giờ chiều, giải đấu lại được tiếp tục và kéo dài tới tận tối. Trại trưởng mặc cho sự tiếc nuối của mọi người, cho hoãn các trận đấu tiếp theo lại và bắt mọi người nghỉ ngơi đầy đủ. Hôm nay cả hai nhánh đều đã vào được đến tứ kết, tính ra những cặp đấu kế tiếp đều là của các đội trưởng với nhau. Độ gay cấn của chúng là khỏi phải bàn, và tinh thần của các tân binh có thể nói là được đẩy lên cao nhất.

Rõ ràng là Trần Phong đã thành công trong một việc hai năm liên tục, đó chính là đảm bảo khí thế của các tân binh. Mặc cho tình trạng hiện tại của trại tập trung có thế nào, thì những người mới đến vẫn luôn bị những ảnh hưởng nhất định bởi họ. Y không muốn những mầm non ấy phải chịu bất cứ tác động tiêu cực nào bởi các lứa đi trước.



Mặc dù trại tập trung hiện tại đã xứng đáng với cái tên của nó, nhưng không có nghĩa những gì mà pháp sư tóc bạc làm là hoàn hảo. Ngược lại, y tự thấy mình có khá nhiều sai lầm đã phạm phải, và y hi vọng người lãnh đạo tiếp theo có thể giúp y hoàn thiện lại những việc đó.

Quay sang nhìn Thiên Y, Phong Hiệp khẽ nở ra một nụ cười. Chàng trai này đã thực sự quyết chí tu luyện, Pháp Mệnh không chỉ hoàn thiện hơn mà còn gặp thêm được một người vừa có thể hiểu cậu, vừa thực sự trân trọng cậu. Vị trại trưởng chưa biết quá nhiều về Triệu cô nương, nhưng y có thể khẳng định cô ấy nhất định đóng một vai trò không nhỏ trong tương lai không chỉ đối với cuộc đời đệ tử y, mà có thể là cả dung nham thế giới này.

Đem những suy nghĩ phức tạp ấy tạm thời lắng lại, Trần Phong nhắm mắt dưỡng thần, đợi đến ngày hôm sau. Cùng với những diễn biến cuối cùng của giải đấu sức mạnh, y sẽ tạo cho không chỉ những người này mà còn tất cả các trại viên một bất ngờ cực lớn.

Sáng hôm sau, những trận đấu quyết định được tiến hành với sự cổ vũ hết sức nhiệt tình của khán giả. Và đáp lại sự mong đợi của họ, các vị đội trưởng giao thủ cũng cực kỳ quyết liệt, tạo ra những trận thư hùng đẹp mắt, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng các pháp sư trẻ tuổi.

Mặc cho từ khi vào đến bán kết, các đấu thủ đã nhận được phần thưởng từ pháp sư tóc bạc, họ vẫn cạnh tranh rất nhiệt. Cái họ muốn không chỉ là giải thưởng từ vị thủ lĩnh, thứ chắc chắn sẽ rất quý giá với họ, mà quan trọng hơn chính là lòng tin của các trại viên khác, sự công nhận của trại trưởng, và của chính bản thân họ.

Ánh mắt hừng hực khí thế của họ cuốn hút người xem đến quên hết mọi thứ. Không khí trong trại có thể nói là nhiệt huyết nhất trong suốt chiều dài lịch sử của nó. Mặc dù vậy, trong lòng mọi người cũng có vài phần nắm chắc, hai cá nhân chiến thắng ở mỗi nhánh chẳng ai khác ngoài Thiên Lạc và Lý Hồng.

Các vị đội trưởng đều rất mạnh, đó là điều mà ai cũng phải thừa nhận. Tuy nhiên tu vi của họ dù rất cố gắng nhưng cũng chỉ là ngũ hoặc lục tinh, trong khi cựu trại trưởng lại đã đạt đến bát tinh, còn chàng trai rồng thậm chí còn đột phá đến đỉnh phong pháp quan một cách vững chắc rồi.

Tất cả mọi người đều mong đợi có một bất ngờ nào đó xảy đến, tuy nhiên mọi chuyện không phải cứ muốn là được, khi mà kết quả các trận đấu đều đúng như dự tính ban đầu. Đối với Phong Hiệp, y khá bất ngờ trước tốc độ tinh tiến kinh người ấy của các đội trưởng, bởi họ đã chỉ trong một năm, đột phá từ nhị tinh hoặc tam tinh lên đến tận ngũ tinh hoặc lục tinh. Cái này tốc độ thực không phải là có thể xem thường.

Vẫn biết là y nghiêm khắc với họ, đồng thời tạo điều kiện cũng như động lực tu luyện hết sức có thể. Nhưng nên rõ ràng là tài nguyên ở trại tập trung rất hạn chế, có thể làm được điều này, chứng tỏ thiên phú của họ không hề tồi chút nào. Trong tương lai gần, y hoàn toàn có thể dựa vào sức mạnh của họ để đối đầu với các khó khăn.

Trận chung kết thì quả thực khỏi phải bàn. Các trận đấu trước, tuy nói dư lực là cực mạnh, nhưng sàn đấu vẫn chẳng gặp phải bất cứ vấn đề gì. Tuy nhiên trận chiến giữa Thiên Lạc và Lý Hồng không chỉ là màn so tài giữa hai bộ kỹ năng mạnh bậc nhất trại tập trung, mà tu vi cũng đồng dạng là như thế.

Hai cá nhân này tính ra mà nói chẳng khác nào đối thủ cạnh tranh trực tiếp suốt từ ấy đến giờ. Họ đã giao thủ rất nhiều trận, đấu đủ thứ võ thuật, chiêu thức nhưng kết cục vẫn là ngang ngửa nhau, không ai vượt trội được người còn lại. Và bây giờ kết quả ấy cũng thể hiện trực tiếp ngay trên đấu trường.

Hai người trao đổi chiêu thức cực kỳ ác liệt, khiến cho không gian liên tục chịu những dao động pháp lực hùng hồn. Sân đấu thì vốn được chuẩn bị chắc chắn là vậy nhưng chỉ chưa đến một phút thời gian liền đã bị đánh cho nứt thành từng mảng. Đám đông gần như nín thở theo dõi diễn biến, không muốn bỏ lỡ dù là bất cứ khoảnh khắc nào.

Tuy nói tu vi của chàng trai rồng là nhỉnh hơn cựu trại trưởng một chút, nhưng về kinh nghiệm chiến đấu thì người trước lại thua kém quá nhiều. Tuy nói cậu càng đánh càng mạnh nhưng Lý Hồng cũng chẳng phải người đơn giản, không phải ngẫu nhiên mà hắn lại có thể nắm giữ vị trí đứng đầu trại trong mười năm mà không gì lay chuyển được.

Trận đấu của hai người bắt đầu từ khoảng nửa chiều, nhưng đến khi mặt trời bắt đầu nhường chỗ cho mặt trăng thì mới bắt đầu có dấu hiệu của kết thúc. Mặc cho lợi thế về lực lượng, Thiên Lạc vẫn đánh hết sức công bằng, không dựa vào chiến thuật kéo dài đợi đối thủ thấm mệt để dứt điểm. Tuy thế, Lý Hồng vẫn có thể chống chịu được tuyệt đối những công kích của đối phương rồi phản công ác liệt. Thế giằng co từ đó mà hình thành, không rõ ràng được bên nào thượng bên nào hạ.



Bất quá chính vì không thể dứt điểm từ sớm như vậy, nên khi thời gian trận đấu kéo dài đến cả giờ đồng hồ thì tự khắc cựu trại trưởng sẽ mất dần thế trận vào tay đối phương. Và trước sự tiếc nuối của rất nhiều con người, hắn bị chàng trai rồng tung chiêu đả bại, kết thúc trận thư hùng mãn nhãn.

Thiên Lạc bước tới, kéo hắn dậy trong sự vỗ tay của mọi người. Hai người họ dù cho cạnh tranh nhau rất khốc liệt nhưng vẫn coi nhau là bằng hữu thân thiết. Bên ngoài sân đấu, họ luôn luôn hỗ trợ nhau trong mọi việc, tôn trọng nhau rất nhiều. Bây giờ như vậy, ngày sau vẫn thế, một ngày là bạn, cả đời là bạn.

Trần Phong đương nhiên hài lòng với biểu hiện của tất cả bọn họ, cho triệu tập toàn bộ những người vào đến bán kết của hai nhánh lại. Sau khi đọc một bài diễn văn chúc mừng giải đấu thứ nhất diễn ra tốt đẹp, lễ trao thưởng được tổ chức.

Đích thân pháp sư tóc bạc vinh danh bọn họ trước cả trại tập trung. Sau đó đối với mỗi người, y đưa ra một phần thưởng mà cho dù là ai ở đây lúc này cũng đều phải trợn mắt há mồm: Tương ứng với loại vũ khí mà mỗi người được giải hiện đang sử dụng, y lấy ra một món bảo vật cùng loại, nhưng ở cấp độ cao hơn tặng cho họ.

Một loạt pháp bảo được lấy ra liên tục, dao động từ hoàng giai trung cấp tới huyền giai sơ cấp dễ dàng gây chấn động toàn trường. Họ vẫn biết trại trưởng của mình bá đạo, nhưng cái này mức độ thực khiến cho họ tuyệt đối nể phục. Trong lòng họ không hẹn mà cùng thề tuyệt đối trung thành với y, một người thực sự đã giúp họ rất rất nhiều sau một năm đổi đời.

Đối với nhà vô địch, trước giờ lối đánh của cậu vẫn luôn chủ yếu là song quyền và song cước. Vị trí trong trại cậu đảm nhận cũng đồng dạng như vậy, không chỉ luyện tập cho mọi người quyền pháp mà còn cả cước pháp. Vì thế mà trước sự sững sờ của toàn trường, Phong Hiệp lấy ra cùng lúc hai món huyền giai trung cấp tặng cho Thiên Lạc, pháp bảo dạng găng tay và pháp bảo dạng giày.

– Cảm ơn sư phụ!

Chàng trai rồng miệng cười rất tươi, nói. Cậu thực không nghĩ tới có ngày lại có diễm phúc nhận được bảo vật chất lượng đến như vậy, đã thế còn là một lúc hai món.

Trần Phong khẽ cười, gật đầu. Thực ra y vẫn có thể lấy ra những loại pháp bảo mạnh hơn nữa, tuy nhiên không chỉ các đội trưởng khác, mà kể cả chính Thiên Lạc cũng là chưa sẵn sàng cho việc đó, mọi việc chỉ nên được tiến hành từ từ.

Sau khi kết thúc việc trao giải, pháp sư tóc bạc lệnh cho mọi người thu dọn, sửa sang lại sân đấu, đồng thời nghỉ ngơi, chuẩn bị cho giải đấu của các tân sinh. Tuy nói họ là người mới nhưng khí thế vượt trội hơn hẳn các trại viên cũ hồi mới vào rất nhiều, chưa kể mọi người tinh thần đang hưng phấn vô cùng nữa, chẳng ai nghĩ ra vị trại trưởng sẽ còn đem ra phần thưởng gì.

Giải đấu thứ hai thì diễn ra nhanh hơn cái trước, phần vì số trận ít hơn, phần cũng vì chất lượng các trận đấu không bằng. Mặc dù vậy, chúng vẫn mang ý nghĩa thúc đẩy rất tốt, giúp cho các pháp sư trẻ tuổi tiến xa trong tương lai.

Nhà vô địch của nó là một thanh niên tên Trương Sinh, một ma pháp sư cực kỳ ấn tượng. Mười tám tuổi nhưng tu vi cậu ta đã là ngũ tinh pháp vũ, mà phong cách chiến đấu cũng rất không tồi. Cậu ấy chuyên môn là gây sát thương tầm xa, kẻ địch gần như không thể tiếp cận khi mà thân pháp được rèn giũa rất cẩn thận.

Phong Hiệp khẽ mỉm cười, chúc mừng cậu ấy. Một pháp sư mạnh mẽ như vậy nhưng lại không có trượng phép hỗ trợ quả là một thiếu sót đáng tiếc. Chính vì thế mà phần thưởng của chàng trai trẻ chính là một cây trượng cấp độ huyền giai sơ cấp, khiến cho cậu ta không thể nào tin được vào mắt mình, cứ ngỡ rằng đó chỉ là mơ.

Cùng với sự khép lại của hai giải đấu sức mạnh, công cuộc tuyển sinh cứ như vậy đi đến hồi kết, đem đến làn gió mới, thổi vào hoang mạc trại tập trung cằn cỗi. Trong lòng các pháp sư ở đây lúc này chỉ có hai mục tiêu duy nhất: Một là tu luyện để mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, hai là bằng cách nào đó trong tương lai có thể làm việc dưới trướng vị trại trưởng đáng kính.