Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 132: 132: Trại Huấn Luyện






Ngay ngày hôm đó, Thiên Lạc cho những người đi theo mình hỗ trợ Lý Hồng tu sửa các khu luyện tập còn lại, trong khi bản thân thì tập thực chiến với đệ đệ một chút.

Thiên Y hiện tại đã gần đạt đến thực cảnh, lại ở trong môi trường quân đội, việc biết võ là rất cần thiết, bởi trên chiến trường không phải lúc nào cũng dùng linh hồn lực hay ý niệm lực được.

Vị trại trưởng nghiêm khắc thì chỉ ra ngoài mỗi khi xử lý công việc hoặc tới nhà ăn, còn đâu đều ở trong phòng riêng.

Không ai thấy y nói gì, cũng không ai dám bắt chuyện, khi mà đến cả đệ tử của y hay cựu trại trưởng vốn thân cận với y là vậy nhưng vẫn giữ một chút khoảng cách.

Một tuần nặng nề cứ như vậy trôi qua, mọi khu vực luyện tập đều được hoàn thiện tu sửa, việc huấn luyện của các trại viên đến lúc này coi như chính thức bắt đầu.

Và cũng đến bây giờ, mọi người mới thấy Trần Phong xuất hiện giữa chốn đông người như vậy.

Y đưa cho Lý Hồng một số quyển trục, nói:

– Việc đề thăng tu vi của mọi người ta không có biện pháp nào, các ngươi hãy tự lo lấy, nhưng các kỹ năng có thể sử dụng thì hãy chọn ra mỗi hệ chiến đấu một thủ lĩnh, sau đó đưa cho họ những thứ này.

Tiếp theo, hẳn các ngươi cũng hiểu là cần làm gì?

– Vâng!

Cựu trại trưởng cúi đầu nhận lấy, sau đó nhanh chóng chọn người phù hợp.

Pháp sư tóc bạc rời đi, hướng đến vị trí của huynh đệ song sinh.

Trông thấy mức độ tập trung của họ, y khẽ gật đầu, quan sát thêm một chút.

Cả hai luyện tập hết sức nghiêm túc.

Thiên Y tuy nói mới bắt đầu chưa lâu nhưng biểu hiện không tệ chút nào, cậu di chuyển hết sức cẩn thận và bản lĩnh, không hề tỏ ra mình là tay mơ.

Mà ở phía đối diện, Thiên Lạc khả năng thao túng lực lượng thực không thể xem thường.

Cậu ta vốn đã là lục tinh pháp quan, nhưng khi giao thủ với một pháp sư hư cảnh thì vẫn có thể căn được lực thế nào cho vừa đủ, không gây tổn thương đến bạn tập.

Theo như kinh nghiệm của Phong Hiệp, trình độ cả hai đệ tử của mình hiện tại đã khá ổn ở cái xã Vực Diễm này, và tạm thời nên chỉ dừng ở đây để chuyển sang lĩnh vực khác.

Đợi hai bên tạo khoảng cách với nhau một chút, Trần Phong mới lên tiếng:

– Tạm dừng ở đây đi! Tiếp theo Thiên Y sẽ luyện tập với ta, còn Thiên Lạc hãy đấu thêm một trận với Lý Hồng.

Lần trước hắn có một chút chủ quan, cộng với việc hai bên chưa biết gì về bộ kỹ năng cũng như lối đánh của nhau nên mới có kết quả như vậy.

Giờ đây khi cả hai đã hiểu về nhau hơn mấy phần, thực lực thời gian qua cũng đã thay đổi không ít, kết quả không đảm bảo sẽ giữ nguyên được đâu.

– Vâng, con xin ghi nhận lời dạy của sư phụ, nhưng con đoán sư phụ còn mục đích khác nữa?

Chàng trai rồng cười hỏi.

Pháp sư tóc bạc nhướn mày:

– Ý cậu là?

– Từ trước đến giờ, những gì người làm luôn hàm chứa rất nhiều tầng ý nghĩa.

Việc luyện tập của bọn con trông qua thì có vẻ đơn giản nhưng khi hoàn thành thì những thành tựu đạt được lại không đơn giản như vậy.

Con nghĩ lần này sư phụ cũng là có dụng ý nào đó nên mới bảo bọn con luyện tập theo cách này.

Phong Hiệp không đáp ngay, tiến lại gần đệ tử, ghé sát vào tai cậu ta rồi nói:

– Có những chuyện không cần biết thực hư thế nào nhưng tốt nhất là đừng nói ra!

Thiên Lạc đứng nguyên tại chỗ, tự thấy mình chưa đủ chín chắn, không hề có cảm giác muốn oán trách gì sư phụ.

Cậu cứ há miệng ra rồi ngậm lại, không sao nói nên lời.

Trần Phong vỗ vỗ vai cậu ta sau đó quay lại nhìn nhị đệ tử của mình:

– Đi thôi!


– Vâng!

Thiên Y đáp, cùng với sư phụ rời đi, không quên vỗ lưng đại huynh mình một cái:

– Đừng lo quá, từ nay tinh tế hơn là được!

Hai thầy trò ra khỏi phạm vi khu huấn luyện, thậm chí đi ra hẳn trại tập trung, leo lên đỉnh một ngọn đồi nho nhỏ gần đó rồi mới dừng lại.

Suốt quãng đường, chàng trai rồng không thắc mắc nửa lời, chỉ yên lặng đi theo sư phụ.

Pháp sư tóc bạc hỏi:

– Cậu nghĩ tại sao chúng ta phải tới tận đây?

– Vì kỹ năng của con đặc thù hơn mọi người phải không ạ?

Thiên Y cẩn trọng đáp, ngữ điệu ôn hòa, không tỏ ra cái gì lỗ mãng, kiêu ngạo.

Phong Hiệp khẽ gật đầu:

– Quả là có ý này.

Cậu hiện tại cần luyện gấp khả năng thực chiến, đối với võ nghệ đã được Thiên Lạc luyện qua một chút, tuy nói so ra không quá mạnh nhưng coi như đủ dùng.

Kế tiếp chính là luyện phối hợp làm sao võ nghệ với cây tiêu cậu luôn mang bên mình.


Chàng trai rồng nghe vậy thì không phản đối.

Điểm mạnh của cậu là linh hồn lực và ý niệm lực, nhưng không phải lúc nào cũng vận dụng được hai sức mạnh đó ở tầm xa, việc tăng cường khả năng cận chiến không bao giờ là thừa thãi, khi mà bản thân nhục thể cậu không hề tầm thường.

Nhưng nghĩ ngợi một chút, Thiên Y đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Cậu không có nhiều kinh nghiệm đối với pháp lực, nhưng sự thông minh, nhanh nhạy thì lại rất cao khi có thể tự học lấy tất cả kiến thức về thảo dược.

Chính vì thế, trí tưởng tượng của cậu rất phong phú, không mất quá lâu để nghĩ đến một việc mà nhiều người nghĩ là không tưởng.


Nhưng cũng chính vì vậy, cậu do dự không dám nói.

Trần Phong nhận ra ý tứ ấy, điềm đạm nói:

– Cứ tự nhiên, ta vẫn nghe!

Được sự khích lệ của sư phụ, chàng trai rồng cân nhắc từ ngữ một hồi rồi mới hỏi:

– Sư phụ, liệu có thể hay không kết hợp các loại lực lượng lại với nhau?

– Hoàn toàn có thể!

Pháp sư tóc bạc cười, quả nhiên tố chất của các đệ tử mình đều rất tốt, đối với người trước mặt chính là trí tưởng tượng phong phú và khả năng tiếp nhận kiến thích mới dễ dàng.

Thiên Y có chút mừng rỡ, nói:

– Làm ơn hãy chỉ cho con về thứ này!

– Ngồi xuống đi!

Phong Hiệp nói.

Cả hai ngồi xuống mặt đất thô cứng, đối diện với nhau.

Thực vật ở dung nham thế giới này vẫn tồn tại, nhưng gần như tất cả đều là những họ cây giống như xương rồng.

Các thảm cỏ êm mượt như ở trên Đông Thần Vực không tồn tại, ở đây hình dạng vẫn có chút tương đồng nhưng tạo cảm giác thô cứng hơn khá nhiều.

Trần Phong bắt đầu giảng:

– Như cậu đã biết, thế giới phép thuật này tồn tại khá nhiều lực lượng, không chỉ đơn giản dừng lại ở pháp lực và linh hồn lực.

Đến nay cậu đã được biết thêm và nắm vững ý niệm lực, nhưng cần rõ ràng một điều chính là số lượng các lực chắc chắn không chỉ dừng lại ở đó.

Có những loại sức mạnh mà cậu, thậm chí đến cả ta cũng là chưa gặp, chúng cường hãn hẳn không yếu hơn ba cái trước quá nhiều, vì thế luôn phải đề phòng cẩn thận.


Lý do cho việc này, chính là mọi loại lực lượng đều có những tương tác nhất định, chúng ta không thể chắc được, những lực kỳ lạ kia liệu có thể gây ra hậu quả gì đến những lực đã biết.

Dừng lại một chút, pháp sư tóc bạc tiếp tục:

– Đối với ý niệm lực, cậu đã nhận ra được nó chính là một nhánh của linh hồn lực, vì thế mà tương tác của nó vừa tổn thương được linh hồn kẻ địch vừa không gây hại gì đến chúng.

Còn đối với pháp lực lẫn linh hồn lực, cả hai đều có thể gây ra những sức phá hoại cực lớn thông qua pháp kỹ, linh kỹ, pháp trận, và vô số những ma thuật khác.

Những pháp sư cổ đại hiểu rõ điều đó, và họ đi trước chúng ta rất nhiều trên con đường nghiên cứu, từ đó nhận ra được có thể kết hợp hai loại sức mạnh này với nhau, tạo nên một lực lượng hoàn toàn mới: Linh pháp lực!

– Linh pháp lực sao?

Chàng trai rồng cảm thán, trong đầu mơ hồ tưởng tượng ra uy lực khủng khiếp của loại sức mạnh này.

Gật đầu đồng ý với cậu, Phong Hiệp nói:

– Không sai! Loại lực lượng này có thể cùng lúc gây ra thương tổn linh hồn lẫn nhục thể của đối phương, mức độ cổ quái và hùng mạnh là không phải bàn cãi.

Mà muốn hoàn toàn phòng thủ được nó theo ta biết cũng cần thông thạo được nó, nếu không vẫn phải nhận thương tổn khi tiếp xúc, mặc cho đã tạo đồng thời lớp phòng thủ linh hồn lực lẫn pháp lực.

Thực tế thì không có quá nhiều kỹ năng vận dụng loại lực lượng này, nhưng cái nào cũng là rất mạnh, ở một đẳng cấp mà hiện tại cậu chưa dùng được.

Tuy nhiên kể cả chỉ khi dùng được nó ở trại thái cơ bản nhất cũng không thành vấn đề, khi mà lối đánh của cậu vốn không giống đại đa số pháp sư!

– Sư phụ muốn con truyền nó qua tiếng tiêu của mình sao?

Thiên Y hỏi, trong lòng bắt đầu cảm thấy hứng thú rất nhiều với các loại lực lượng.

Trần Phong đứng dậy, tiến lại truyền vào đại não đệ tử một cỗ thông tin rồi nói:

– Từ nay trở đi, ban ngày cậu tới đây cùng ta hoặc Thiên Lạc luyện tập linh pháp lực.

Đêm xuống trở lại trại tập trung tập ý niệm lực.

Ta biết điều sau cậu đã khá quen thuộc nhưng hãy cứ làm, đừng bỏ qua!

– Đệ tử ghi nhớ!

Chàng trai rồng nói, bắt đầu luyện tập thông qua những gì sư phụ cung cấp.

Đây là những gì tinh diệu nhất mà pháp sư tóc bạc chắt lọc được từ kinh nghiệm của mình có, không phải tự mày mò từ đầu hay chỉ đơn thuần từ những thông tin Vương Thanh truyền lại.

Có thể nói, con đường mà Thiên Y cần đi dễ dàng hơn Phong Hiệp trước kia rất nhiều ở điểm này, nhưng với việc pháp lực cậu quá yếu, bất công của cậu gặp phải là không thể đong đếm.

Trần Phong không định nuông chiều nhưng cũng không muốn quá nghiêm khắc với hai đệ tử của mình.


Y không biết mình là một người thầy thế nào, nhưng y muốn cố hết sức để hỗ trợ họ tốt nhất có thể.

Cả hai tuy nói đều đã mười tám tuổi nhưng suy nghĩ vẫn còn rất đơn giản, chưa thể đối mặt với thế giới khắc nghiệt.

Y muốn họ có một sự chuẩn bị chỉn chu nhất, dĩ nhiên không thể nào hoàn hảo, nhưng ít nhất y không muốn mình phải hối tiếc.

Pháp sư tóc bạc ngồi xuống cạnh bên chàng trai rồng.

Cảm nhận quá trình luyện tập của cậu ấy vẫn tiến triển ổn định, y cũng là nhắm mắt tu luyện.

Hai người ngồi như vậy đến hết buổi sáng mới trở về dùng bữa trưa.

Hiện nay trại tập trung có thể nói là đã trở thành một trại huấn luyện đúng nghĩa, khi mà gần như toàn bộ các trại viên đều đã tham gia công cuộc luyện tập để trở nên hùng mạnh hơn.

Việc bếp núc dọn dẹp vì thế do những người muốn an yên, vẫn chưa có ý định đi nghĩa vụ quân sự đảm nhiệm.

Được cái là những việc này họ vẫn đảm bảo ổn định nên không ai phản ánh gì tiêu cực.

Dùng bữa xong, huynh đệ song sinh rời trại, lên đồi tập luyện trong khi sư phụ họ trở lại với các công việc hành chính.


Thiên Y thì vẫn tiếp tục bài tập buổi sáng còn Thiên Lạc luyện tập pháp kỹ.

Phong Hiệp nói quả nhiên chẳng sai nửa lời, khi mà lần tỷ thí thứ hai với Lý Hồng kết quả ngược lại hoàn toàn lần đầu.

Thế trận chẳng có chỗ nào giằng co, mà chàng trai rồng cũng chẳng có khoảnh khắc xoay chuyển nào như trước, hoàn toàn bị áp chế.

Huynh đệ họ tập luyện hết sức chăm chỉ, có thể nói là không biết mệt là gì, mãi đến khi mặt trời lặn mới trở về trại tập trung.


Một ngày của Thiên Lạc bình thường gần như là kết thúc ở đây, khi mà buổi tối của cậu sẽ chỉ đơn giản là ngồi xếp bằng tu luyện pháp lực.

Tuy nhiên với Thiên Y, công việc của cậu lại mới chỉ xong được chừng hai phần ba.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, chàng trai rồng ra sân trước, tìm một vị trí phù hợp, sau đó đem tiêu ra thổi.

Thanh âm nhẹ nhàng, sâu lắng, thánh tha thánh thót rót vào tai các trại viên một giai điệu êm dịu, khơi gợi cảm xúc.

Trại tập trung từ ngày thành lập đã chỉ là một nơi khô khan, chỉ có thanh âm của binh khí và chưởng pháp, chưa bao giờ biết đến âm nhạc là gì.

Vì vậy mà đột nhiên lại có tiếng tiêu trầm lắng văng vẳng vang lên, mọi người đều là hiếu kỳ mà đi tìm người nghệ sĩ.

Đến nơi, các trại viên có chút ngạc nhiên trước vẻ ngoài của người thổi tiêu.

Tuy nói họ đã biết Thiên Lạc có một người huynh đệ song sinh nhưng lại chưa có dịp giao lưu quá nhiều, nay biết được cậu ấy chơi tiêu hay như vậy, dù là ai cũng có cảm giác thú vị trong lòng.

Bọn họ tập trung thành vòng tròn ngồi quanh Thiên Y nghe cậu chơi nhạc.

Từ bé đến giờ, mỗi khi có thời gian, chàng trai rồng đều đem tiêu ra thổi, cộng với tư chất thông minh vốn có, cậu tự sáng tác được một số bản nhạc nhất định.

Cậu viết nhạc không nhiều, nhưng dù là giai điệu nào cũng rất lắng đọng, da diết.

Từng nốt nhạc, từng thanh âm đều là vô cùng thiết tha, chạm vào trái tim mọi người.

Họ không phải người học sâu hiểu rộng, vì vậy mà chẳng thể nào cảm thụ được hết cái hay, cái tinh túy trong âm nhạc của Thiên Y.

Tuy nhiên điều khiến cho những giai điệu của cậu tuyệt đẹp đến vậy chính là cảm giác thân thuộc, gần gũi.

Những nốt nhạc của cậu không phải điều gì quá phức tạp, cao sang, ngược lại vô cùng bị dị, chân chất.

Từng khúc nhạc vang lên đều chứa đựng những nỗi lòng, những tâm tình hết sức mộc mạc, giản đơn, dễ dàng chiếm lấy cảm xúc người nghe.

Càng nghe tiếng tiêu của chàng trai rồng, các trại viên càng cảm giác lòng mình được tĩnh lại, lần đầu tiên thực sự cảm nhận được sự bình yên trong suốt bao nhiêu năm cuộc đời.

Họ có cảm giác như những giai điệu thiết tha ấy đang chữa lành con tim vốn tổn thương đã không ít của mình.

Bản thân họ lúc này, dù là thể chất hay tinh thần, linh hồn họ, con tim họ, tất cả đều như được chở che, bảo vệ bởi một bàn tay bao la rộng lớn.

Cuộc đời gian truân, khắc nghiệt của họ cảm giác như được gặp một tấm lòng vị tha vô bờ, thực sự cảm thông, thấu hiểu họ đến tận tâm can, thứ tha cho những lỗi lầm trong quá khứ, đồng thời cùng họ vững bước trong tương lai.

Những thanh âm trầm lắng ấy đương nhiên cũng vang tới phòng làm việc của vị trải trưởng, một người mà khả năng cảm nhận vượt rất rất xa mọi người trong trại.

Y đứng trước cửa sổ, mắt nhìn ra mặt trăng nơi xa xăm, trong lòng ngược lại với các trại viên, không hề bình yên mà cực kỳ dậy sóng.

Tâm tình của y rất khác biệt so với tất cả mọi người nơi đây, nó bi thảm, phẫn uất, nặng nề hơn vô số lần.

Không ai hiểu được, không có ai để tâm sự, chỉ có thể một mình chịu đựng, chỉ có thể một mình nghiến răng bước về phía trước, hướng đến một tương lai mịt mù chưa tìm được ánh sáng.

Tất cả những gì y có chỉ là một niềm tin mong manh và những hi vọng nho nhỏ về hai người đệ tử tài năng.

Tiếng tiêu của Thiên Y không thể giảm bớt nỗi phiền muộn của Trần Phong nhưng nó phần nào đồng cảm; không thể giúp y vượt qua được những cơn ác mộng hành hạ y mỗi đêm nhưng phần nào giúp y bình tâm trở lại mỗi khi tỉnh dậy.

Người đệ tử ấy học được từ y nhiều thứ mới mẻ nhưng những lúc thế này, chàng trai rồng đối với pháp sư tóc bạc như thể tia nắng yếu ớt dù cố gắng nhưng không thể nào xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông khắc nghiệt vậy.

Nén nước mắt chỉ chực trào ra, Phong Hiệp thở hắt ra một hơi, tay trái ôm chặt lấy vai phải, gắng giữ mình lại không hét lên thành tiếng giữa trời đêm..