Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 114: 114: Tết




Buổi tối.

Linh Nhi muốn trò chuyện với Tuyết Nguyệt nhiều hơn nên bảo Trần Phong sắp xếp cho ngủ cùng phòng với cô bé. Cửu Vĩ Thiên Hồ đây là gọi theo người thương, chứ thực chất nàng chỉ lớn hơn có một tuổi, nhưng mặt khác thì tiểu hồ ly cũng hoàn toàn thoải mái với việc đó, không tỏ ra cái gì khó chịu.

Hai người nhanh chóng tắt đèn lên giường. Khi cả hai vừa đặt lưng xuống, Linh Nhi đã quay sang bắt chuyện. Ban đầu còn chưa quen nên hơi ngại một chút nhưng vẻ thân thiện của Cửu Vĩ Thiên Hồ giúp Tuyết Nguyệt thoải mái, cởi mở hơn. Một lúc sau, Linh Nhi hỏi, giọng trầm trầm:

– Muội không thắc mắc về thân phận của mình sao?

– Ban đầu thì có nhưng bây giờ không còn nữa.

– Bởi vì Trần phủ đột nhiên quan tâm tới muội hay vì muội đã tìm ra sự thật rồi?

– Muội không hiểu ý của tỷ?

– Đừng cố ngây thơ với ta. Ma thuật trên cơ thể muội, ta không thể nhìn ra toàn bộ nhưng cũng không phải là không cảm nhận được.

Linh Nhi nói, có phần dè chừng. Nàng không biết rốt cuộc hồ ly bên cạnh mình có suy tính gì, nhưng nếu nó gây khả năng gây hại đến Trần Phong, nàng nhất quyết không bỏ qua. Cho dù tình cảm mà tiểu hồ ly dành cho đại huynh của mình là thật, nhưng Cửu Vĩ Thiên Hồ có thể nhận ra Trần phủ nói chung và Tuyết Nguyệt nói riêng đang có vấn đề rất lớn.

Tiểu hồ ly có chút chột dạ. Pháp lực hùng hồn tỏa ra, uy áp Pháp Hoàng lộ rõ khiến Linh Nhi khó thở. Tuyết Nguyệt nói rõ từng từ:

– Muội không biết tỷ đã nhận ra những gì, nhưng tốt nhất đừng xen vào chuyện này. Phong huynh sớm thôi sẽ trở thành một phần quan trọng của nó, và huynh ấy sẽ phải gánh vác một trọng trách rất lớn. Tuy nhiên đây là chuyện của Trần phủ, người ngoài thì không nên làm chuyện thừa thãi.

– Nếu như Trần Phong gặp nguy hiểm thì đừng hòng ta để yên!

Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng là vận sức cố gắng chống lại. Pháp Hoàng đương nhiên rất mạnh, hơn nàng tận một giai thực lực, nhưng chỉ bằng như vậy thì xa xa vẫn là chưa đủ để trấn áp nàng. Tiểu hồ ly đối với biểu hiện của Linh Nhi thì có chút bất ngờ. Tuy nhiên trong phút chốc, nàng nhanh chóng ổn định lại. Uy áp bỏ đi hoàn toàn, nàng hỏi, giọng có vài phần run rẩy:

– Có thể hay không hứa với muội một chuyện?

– Muội nói đi!

– Sau này, bằng mọi giá phải bảo toàn tính mạng cho huynh ấy!

Cửu Vĩ Thiên Hồ bật cười, nói:

– Đừng có bắt ta phải hứa một điều thừa thãi vậy. Khi yêu một người, muội không cần lý do để bảo vệ người ấy đâu! Nhưng mà không, ta chưa từng có ý định xen vào chuyện của Trần phủ, cái ta đang nói là thân phận của muội kìa!

Tuyết Nguyệt chậm rãi nhìn lên. Ánh mắt Linh Nhi không còn vui tươi, thân thiện mà giờ đây nghiêm túc vô cùng. Lý do là bởi, từ khi bắt đầu câu chuyện, mọi thứ đều là đi theo đúng những gì nàng dự tính. Nỗi lo của Cửu Vĩ Thiên Hồ càng lúc càng lớn hơn, mà nguyên nhân của nó, tuy không phải xuất phát từ Trần phủ, nhưng lại đến từ chính muội muội của người yêu nàng.

– Ý tỷ là gì chứ? Thân phận của muội?

– Đừng chối, linh hồn của muội xuất hiện dao động của một ma pháp hàm chứa thông tin đặc thù. Cùng với tinh tiến thực lực, lượng thông tin mà muội nhận được từ người tạo phép càng nhiều hơn. Và ta dám chắc, người thực hiện ma pháp này không bỏ qua cội nguồn của muội.

Tiểu hồ ly lần này thực sự nghiêm túc nhìn Linh Nhi, nàng không nghĩ tới ở đâu Trần Phong có thể tìm được một người vừa thông minh vừa sắc bén đến vậy. Nội tâm nàng đấu tranh dữ dội, không thể nào đưa ra cho mình được một quyết định cuối cùng. Trầm mặc hồi lâu, Tuyết Nguyệt chậm rãi nói:

– Đừng nói với muội, tỷ là con gái của Băng Thiên Hỏa Thánh?

– Hi vọng sau này muội đừng làm gì dại dột!

Linh Nhi ngưng trọng nói, trong lòng dậy sóng. Câu hỏi của tiểu hồ ly trước mặt đã khiến cho nỗi lo của nàng trở thành sự thật, điều mà Trần Phong nếu biết, sẽ là người đau khổ nhất. Khẽ thở ra một hơi thật dài, nàng lắc đầu rồi nằm xuống, lưng quay về phía Tuyết Nguyệt, nói:

– Buổi tâm sự này, dừng lại được rồi!

Thiết Mộc thôn mặc dù ở vị trí trọng yếu nhưng vẫn đón năm mới theo cách của họ. Hằng năm, cứ đến dịp này, nam nhân trong nhà tiếp tục canh phòng còn phụ nữ cùng trẻ em sẽ lo trang trí, nấu nướng, chuẩn bị cho đêm giao thừa.



Có thể nói Tết chính là khoảng thời gian mà thôn làng nhộn nhịp nhất. Giữa nền tuyết trắng, đó đây những đứa trẻ tung tăng chạy nhảy, phụ mẹ xách đồ đi chợ về. Chúng cười đùa, trêu chọc hay khoe nhau về những gì đã làm được trong năm,…

Những chiếc đèn lồng đỏ được treo lên khắp làng, tạo cho ta cảm giác đầm ấm, vui tươi. Những ngôi nhà được trang trí bởi nhiều loại pháp thuật khác nhau. Kim, thổ, mộc ba hệ được kết hợp hoàn hảo với quang hệ tạo nên hình những bức tượng với đủ hình thù, lấp lánh rất đẹp.

Trước cổng Trần phủ được trang trí bởi vô số đèn lồng, ngoài ra hai bên cửa còn có tượng hai đầu sư tử trông rất uy nghiêm. Những cây đào, cây mai được gia đình chăm sóc nhiều năm trong sân đang chuẩn bị ra hoa. Trên cành, nụ hoa lấp ló như đang chơi trốn tìm. Trần Tuấn và Trương Bích dẫn người đi kiểm tra các chốt canh phòng lần cuối trước khi đón Tết. Là đại tướng quân, họ có nghĩa vụ phải bảo vệ sự an toàn của mọi người. Linh Nhi phụ gia đình Trần Phong làm cỗ, trang trí nhà cửa.

Đêm giao thừa.

Cả Thiết Mộc thôn vang lên tiếng cười nói vui vẻ. Ánh sáng từ đèn lồng và quang hệ ma pháp lung linh huyền ảo, tô điểm sắc màu chào xuân ấm áp trong màn đêm băng giá! Sau khi xem pháo hoa ma pháp, mọi người đến ngôi đền trong làng tham dự lễ cầu may.

Bầu không khí linh thiêng làm cho tâm hồn chúng ta thanh tịnh. Mỗi người đến đây có những mong muốn khác nhau nhưng phần lớn đều cầu sức khỏe và bình an. Tục lệ này đã có từ rất lâu. Dù mới tham gia lần đầu nhưng Linh Nhi vẫn vô cùng trân trọng điều này và cầu nguyện rất nghiêm túc.

Sau khi cầu may, dân làng sẽ tham gia những hoạt động khác nhau. Đêm nay có một số nhà mở hàng quán phục vụ dân làng, kinh doanh chỉ là phụ, cái họ mong muốn chính là đem đến niềm vui cho mọi người trong làng.

Những quán phở, bánh bao, bánh cuốn,… tấp nập kẻ ra người vào. Những cửa hàng đồ chơi thì đầy ắp trẻ con. Chúng chạy đi chạy lại, vui vẻ chơi đùa, hò hét gọi nhau trong những bộ quần áo mới; những đôi tình nhân trẻ tình tứ nắm tay nhau; những cặp vợ chồng già hiền từ nhìn con cháu. Tất cả mang đến cho ta cảm giác bình yên, đón chờ một năm mới an khang, thịnh vượng.

Trần Phong ngược lại, có chút suy tư. Cậu không phải người quá tinh tế, nhưng bầu không khí Trần phủ từ hồi cậu về tới giờ chẳng bình thường chút nào. Nhất định có chuyện gì đó đã diễn ra trong thời gian cậu đi vắng và nó vẫn kéo dài cho tới hiện tại. Cậu không biết chuyện này có ảnh hưởng thế nào, nhưng hi vọng gia đình cậu sẽ bình an.

Linh Nhi dễ dàng nhìn ra tâm trạng của cậu, nhưng nàng chỉ đi cạnh như vậy, không cố gắng bắt chuyện với cậu. Tuy nhiên thanh niên cao lớn cũng có thể nhận ra nàng có điều bất thường. Mặc dù về nhà nhưng cậu vẫn luôn chú ý đến người mình yêu, kể từ đêm nàng chung phòng với Tuyết Nguyệt, biểu hiện của nàng đã thay đổi một chút, không hoàn toàn vui tươi như lúc đầu. Sau một chút trầm mặc, cậu hỏi:

– Muội, có chuyện gì sao?

Cậu không muốn vòng vo làm gì, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Cửu Vĩ Thiên Hồ, mỉm cười, lắc đầu:

– Không có gì, chỉ là suy nghĩ vẩn vơ một chút thôi!

Nàng trả lời như vậy, đương nhiên Trần Phong không tin, nhưng cậu cũng không có ý định gặng hỏi. Nhẹ nhàng nắm tay Linh Nhi, cậu nói:

– Đừng lo gì cả, mọi chuyện sẽ ổn thôi!

– Vâng!

Thiếu nữ khẽ đáp. Nàng không muốn làm cậu lo lắng, nhất là khi đã lâu cậu mới được trở về nhà như vậy. Nếu như có chuyện xảy ra, nàng sẽ ở cạnh, làm một hậu phương vững chắc cho cậu.

– Đi, ta giới thiệu với muội một trong những đặc sản của Thiết Mộc thôn.

Thanh niên cao lớn vừa nói vừa đưa nàng đi. Cậu dẫn nàng về nhà không phải để nàng thêm u sầu, nhất định phải làm nàng vui lên. Hàng quán mà cậu hướng tới là tiệm bánh cuốn nhà hàng xóm của cậu. Bước vào trong, cậu cười:

– Lê thúc, đã lâu không gặp!

Chủ quán nghe tiếng cậu chào, giọng run run:

– Cậu… là Trần Phong phải không?

– Thúc vẫn khỏe chứ?

– Khỏe, khỏe lắm, dẫn thê tử về thăm lão già này sao?

Ông cười đáp. Hồi còn nhỏ, Trần Phong vẫn luôn ghé thăm quán của ông mỗi dịp lễ hội. Sau này mặc dù nhiều chuyện đã xảy ra nhưng ông vẫn tin đứa trẻ ngày ấy là người tốt, mọi thứ chỉ là thiên hạ đồn bậy mà thôi.

Thanh niên cao lớn mỉm cười. Đối với con người chân chất trước mặt thiện cảm vẫn luôn nhiều như vậy. Cậu và Linh Nhi ngồi xuống bàn, gọi hai suất đặc biệt. Trong lúc đợi, cậu giới thiệu:



– Hồi bé ta và Tuyết Nguyệt rất hay tới hàng bánh của Lê thúc, ngon lắm đó! Tuy nhiên từ khi ta mang danh phế vật, ta không còn quay lại đây nữa. Thật không ngờ thúc ấy vẫn nhận ra!

– Đoán là huynh không thay đổi quá nhiều. Mong đợi thật, ta chưa ăn món bánh này bao giờ cả đâu!

– Muội sẽ thích nó cho mà xem!

Trần Phong cười nói. Cũng lúc ấy, chủ quán mang bánh bày ra bàn:

– Chúc quý khách ngon miệng!

– Cảm ơn thúc!

Thanh niên cao lớn đáp. Cậu ăn làm mẫu cho Linh Nhi, cảm nhận hương vị thân thuộc thời thơ ấu. Cửu Vĩ Thiên Hồ làm theo, thử một miếng bánh cuốn cùng chả nướng.

– Ngon quá!

Nàng thốt lên, cảm nhận độ mềm, nóng vừa phải của vỏ bánh, nhân bánh tròn vị phối với sự đậm đà của nước chấm, thực sự là một sự bùng nổ hương vị tuyệt vời. Thấy nàng ăn ngon lành như vậy, Trần Phong và Lê thúc miệng bất giác nở ra một nụ cười. Linh Nhi hỏi chủ quán:

– Thúc có thể chỉ con làm món này được không?

– Được, ai chứ thê tử Trần Phong thì ta không ngại đâu, nhưng nói trước là khó lắm đấy nhé!

– Thúc không cần nương tay đâu, trình độ của muội ấy cũng rất cao siêu đấy!

– Chà, mắt nhìn của cháu cũng rất là tinh tế đấy chứ!

Lê thúc hàn huyên một hồi rồi đi tiếp các thực khách khác. Trần Phong hai người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, tận hưởng bầu không khí đầm ấm của năm mới. Tất cả đều hướng đến một năm hạnh phúc, an khang, thịnh vượng.

Tách biệt hoàn toàn với không gian Thiết Mộc thôn rộng lớn vui tươi, háo hức, tòa nhà Trần phủ tuy đông người nhưng lại hết sức u ám, trầm mặc. Vẻ mặt của ai cũng trái ngược với tất cả cư dân bên ngoài, cực độ lo lắng, nghiêm trọng.

Ở vị trí trung tâm sảnh lớn, tâm trạng của Trần Tuấn có thể nói là căng thẳng đến tột độ, nhưng được giấu đi khỏi khuôn mặt già nua. Lúc này nếu đến cả ông cũng sụp đổ, Trần phủ sẽ không thể nào cứu vãn được nữa.

Các thành viên cao tầng Trần phủ ngồi tại bàn nghị sự lo lắng bàn luận:

– Bây giờ chúng ta phải làm sao?

– Cần phải tiến hành việc đó sớm hơn thôi, chẳng còn cách nào cả!

– Nhưng với ai chứ? Vân Chi?

– Không, nên là Trần Phong, cậu ta hiện mới là đệ nhất thiên tài!

– Ta nghĩ Trần Tuấn tướng quân mới là người tốt nhất!



Bàn luận một hồi, kể ra bao nhiêu cái tên, cuối cùng bọn họ cũng chỉ còn cân nhắc giữa hai người. Một bên là người đứng đầu toàn phủ, kinh nghiệm đầy mình, tinh thần vững vàng, có thể lãnh đạo cuộc cách mạng. Một bên cần cù nhẫn nại, tiềm lực vô tận, nhưng vẫn còn non nớt trước chông gai cường giả phải đón nhận. Rốt cuộc, vẫn là không thể nào chọn được!

Trần Tuấn mắt nhìn bọn họ, ý như đã quyết, chậm rãi đứng dậy, nói với mọi người:

– Triệu tập trên dưới Trần phủ, tất cả cùng đến mật thất!

Các cao tầng gật đầu, nhìn theo bóng lưng vị lão tướng. Không biết ý định của ông là gì, nhưng nhất định cuộc chiến sắp tới, người được chọn sẽ là người có trách nhiệm gánh vác sự tồn vong của cả gia tộc.