Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 99




Hơn nửa tháng tới Không Thanh hết sức chuyên chú giết tang thi, thu thập tinh hạch.

Dần dần, tang thi nơi kho hàng bỏ hoang này đều bị Không Thanh giết sạch gần hết, đồng thời, Không Thanh cũng đã tích tiểu thành đại, thu thập được một đống tinh hạch cấp một.

Lợi dụng những tinh hạch cấp một kia, Không Thanh rất thuận lợi tăng dị năng hệ thủy của bản thân lên tới cấp ba, nếu muốn tiếp tục tăng tiến, trở thành dị năng giả hệ thủy trung cấp sẽ không dễ dàng như vậy, cần nhiều tinh hạch hơn nữa mới được.

Không Thanh cũng biết, chuyện như thăng cấp dị năng không thể nóng vội, trước mắt, cậu còn có chuyện khác gấp hơn cần phải giải quyết.

Tang thi trong kho hàng đã giết gần hết, Không Thanh xem như tạm thời loại bò được uy hiếp đến từ tang thi, nhưng về phương diện khác, những món đồ có thể cho vào miệng được trong kho hàng đã bị Không Thanh tìm hết, nếu cứ không nghĩ cách thoát khỏi nơi này, chỉ sợ rằng cũng sẽ bước lên vết xe đổ của nguyên chủ Cố Không Thanh, đói chết tại cái kho hàng cũ nát bỏ hoang này đây.

Tuy vết thương trên đùi vẫn chưa khỏi hẳn như cũ, nhưng Không Thanh biết, nên rời đi.

Hiện tại dị năng hệ thủy của Không Thanh đã lên tới cấp ba, xem như có năng lực tự bảo vệ bản thân, dù là so với phần lớn người thường hay là so với dị năng giả số lượng không nhiều lắm đều không được xem như kẻ yếu.

Trước khi đi Không Thanh còn nghiêm túc tẩy rửa bản thân sạch sẽ từ đầu đến chân, cần phải làm bản thân mình thoạt nhìn sạch sẽ ngăn nắp, gọn gang thoải mái.

Sau khi tẩy rửa đơn giản xong xuôi Không Thanh kéo cái chân phải vẫn chưa khỏi hẳn, không nhanh không chậm tiến tới cửa sắt lớn từng bị Tạ Tinh Lan khóa lại.

Trước đó Không Thanh đã từng thử qua, chỉ bằng tay chân nhỏ gầy của cậu, có bỏ ra sức bú sữa mẹ cũng không thể nào mở cánh cửa sắt hơi mỏng này ra, nhưng tình huống hiện tại thì khác, Không Thanh trở thành dị năng giả hệ thủy, chuyện nguyên chủ Cố Không Thanh làm không được, dị năng giả hệ thủy cấp ba Không Thanh đây dùng cái đầu hẳn sẽ có thể làm được.

Nếu là dị năng giả hệ hỏa hoặc là dị năng giả hệ kim những dị năng giả linh tinh có tính công kích ở đây, căn bản không cần dùng tới não, trực tiếp đơn giản thô bạo sử dụng dị năng đã có thể nhờ sức trâu phá hỏng cánh cửa sắt to tổ bố kia chạy ra ngoài.

Đáng tiếc Không Thanh không phải dị năng giả hệ công kích, cậu chỉ là một dị năng giả hệ thủy lực sát thương nhỏ, muốn phá cánh cửa sắt này phải tìm lối tắt.

Không Thanh lập tức nghĩ đến, nước là một trong những loại vật chất dễ gây rỉ sắt nhất, nếu sắt ngâm lâu trong nước, trong nước có lẫn khí, oxy tại đó phản ứng với sắt, sắt bị oxy hóa tạo ra kết tủa đọng bên ngoài bề mặt, cũng là hiện tượng được gọi là "Rỉ sắt", mà rỉ sắt sẽ làm giảm độ cứng của sắt.

Cứ như vậy, cho dù Không Thanh có còn là phú nhị đại yếu ớt tay trói gà không chặt nguyên chủ Cố Không Thanh kia cũng có thể nhẹ nhàng phá hỏng cánh cửa sắt này.


Không Thanh sử dụng dị năng hệ thủy, bao một lớp nước lên mặt ngoài cửa sắt, mô phỏng trạng thái ngâm sắt trong nước, lúc này, ưu thế của một dị năng giả hệ thủy cấp ba như Không Thanh được thể hiện.

Nếu là những dị năng giả hệ thủy cấp một hoặc cấp hai khác căn bản không thể tùy tiện khống chế nước như Không Thanh, càng đừng nói tới làm cho lớp nước mỏng này nhanh chóng phản ứng với sắt, để cho lớp nước này không bị lực hút của trái đất ảnh hưởng mà rơi xuống đất, thậm chí, để tăng tốc độ phản ứng oxy hoá cửa sắt, Không Thanh còn thường xuyên tăng mạnh lượng dị năng phát ra, khiến cho các phân tử oxy trong nước oxy hóa ăn mòn cửa sắt nhanh hơn.

Có thể thao tác nước tinh chuẩn như vậy, có thể thấy được Không Thanh đã luyện dị năng của bản thân tới cực hạn.

Khoảng nửa ngày sau đó cửa sắt vốn đen bóng xuất hiện không ít chỗ rỉ sét màu nâu thẫm, đặc biệt là ở ổ khóa bị oxy hoá nghiêm trọng nhất, Không Thanh dùng gậy sắt trong tay tùy tiện gõ gõ cũng có thể nhìn thấy vụn sắt rỉ rào rạt rơi xuống.

Lúc này đây Không Thanh lại thử mở cửa sắt, không phí bao nhiêu sức đã thành công.

Tuy rằng đã là chạng vạng, nhưng khi vừa nước ra khỏi kho hàng đã nhốt cậu hơn nửa tháng này cậu vẫn hơi híp lại hai mắt, ngẩng đầu nhìn lên đối mặt với ánh nắng chiều rực đỏ, hít sâu một hơi.

Cuối cùng cũng thoát.

Nếu không phải đã sớm biết mạt thế đã đến, nhìn thấy quang cảnh đồng ruộng mỹ lệ như vậy Không Thanh nhất định sẽ tạm dừng bước chân, vừa thưởng thức cảnh đẹp vừa thả lỏng tâm tình.

【 Ký chủ, tuy cậu giờ đã là dị năng giả hệ thủy cấp ba, nhìn cấp bậc dị năng có lẽ có thể xem như là người xuất sắc trong đám dị năng giả, nhưng cậu cũng biết mà, dị năng hệ thủy so với những dị năng khác, lực sát thương cũng không lớn, cho nên cậu vẫn phải nghĩ cách mau chóng tăng cấp dị năng mới được, như vậy thì khi đụng trúng gặp gỡ dị năng giả khác không có ý tốt cậu mới có đủ lực chiến một trận. 】

666 thật sự là rầu thúi ruột dùm ký chủ nhà mình, nơi này chính là mạt thế, Không Thanh thân là một người sống trong đó nhưng chút lo lắng căng thẳng cũng không có, vẫn mang bộ dáng không nhanh không chậm, vui vẻ thoải mái này, 666 thấy thế cũng nhịn không được sốt ruột thay cậu.

【 Chuyện thăng cấp dị năng không cần phải vội, trước đó tôi phải tìm một chỗ bổ sung chút vật tư sinh hoạt đã, đã hơn nửa tháng chưa ăn được một miếng nào cho ra dáng đồ ăn, giờ tôi muốn ăn chút đồ ăn bình thường của con người, không có lẩu hay lẩu cay gì thì mì ăn liền bình thường cũng được. 】

Mới vừa chạy ra ngoài đã nhớ thương bổ sung vật tư sinh hoạt, có thể thấy oán niệm của Không Thanh đối với việc bản thân cậu đã hơn nửa tháng không thể ăn được một bữa ngon sau nhường nào.

Trong trí nhớ của nguyên chủ Cố Không Thanh, Không Thanh tìm được một địa điểm bổ sung vật tư đã từng đi qua, dường như cách nơi này cũng không quá xa, Không Thanh quyết định đi thử vận may trước.

Vết thương ở chân Không Thanh còn chưa khỏi hẳn, đi đường có chút không tiện, nhưng điều nhỏ nhặt này không ảnh hưởng đến hành động của cậu.


Dọc theo đường đi Không Thanh không gặp được một người sống nào, chỉ bắt gặp được vài con tang thi linh tinh, tất cả đều bị Không Thanh đập cho mỗi con một gậy, gõ nát đầu toàn bộ moi tinh hạch.

【666, mi nhìn xem, căn bản không cần tôi cố đi săn giết tang thi, mấy con tang thi sẽ tự dâng đến cửa. 】

666:...

OK, ký chủ vui là được.

Ngày mới vừa chớm đen Không Thanh cuối cùng cũng tới được điểm đích.

Đây là một tiệm tạp hóa chỉ vỏn vẹn mười mấy hai mươi mét vuông, diện tích cũng không lớn, vị trí cũng rất hẻo lánh, có lẽ là kiếm sống nhờ vào bà con láng giềng xung quanh.

Lần trước khi đoàn người của nguyên chủ Cố Không Thanh tới đây sưu tầm vật tư, nơi này cũng đã bị người ta vơ vét một lần, hiện tại Không Thanh lại đến, có lẽ cũng chỉ có thể tìm xem có vật tư nào không cẩn thận bị đánh rơi hay không.

Không Thanh tỉ mỉ kiểm tra tiệm tạp hóa nhỏ này vài lần, chỉ thiếu mỗi đào ba thước đất, cuối cùng vẫn chỉ tìm được vài ổ bánh mì quá hạn như cũ.

Không Thanh đã sắp nhịn không nổi mấy câu chửi người.

Những mà chửi thì chửi, ăn thì vẫn phải ăn.

【666, giờ tôi cũng nhịn không được tự bội phục mình, nếu mà là mấy thế giới nhỏ trước đừng nói ngày nào cũng phải ăn đồ ăn quá hạn hơn nửa tháng, chỉ bỗng nhiên ăn trúng một lần tôi chắc chắn đã bị ngộ độc thức ăn, thậm chí là đi đời nhà ma, giờ thì mi nhìn xem, giờ tôi thế mà còn có thể tung tăng nhảy nhót, thật là một cái kỳ tích. 】

666 nghe vậy, dùng giọng điệu nghiêm túc giải thích với Không Thanh: 【 Là do dị năng hệ thủy cải thiện thể chất của ký chủ. 】

【 Ai hiếm lạ cái loại cải thiện này chứ. 】 Không Thanh nhịn không được trợn mắt trắng, hạ quyết tâm: 【 Tôi muốn ăn đồ ăn bình thường cho người ăn, vì mục tiêu này tôi phải nhanh chóng tăng thực lực cá nhân, đến lúc đó, mỗi ngày tôi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, nếu ai dám giành đồ ăn với tôi, tôi cho nó biết sao nước biển lại mặn. 】


Gặm xong bánh mì, Không Thanh không hề lười biếng, lấy tinh hạch thu thập được trên đường đến đây khỏi túi, bắt đầu nghiêm túc tu luyện.

Qua nửa đêm Không Thanh đã hấp thu sạch toàn bộ tinh hạch cấp một vừa thu được trong tay, hơn nữa thành công tăng dị năng hệ thủy bản thân mình lên đến cấp bốn.

Từ giờ trở đi, Không Thanh chính là dị năng giả hệ thủy trung cấp.

Mạt thế, thực lực vi tôn, trong hoàn cảnh dị năng phổ biến đều chỉ là cấp một hoặc hai, thực lực của Không Thanh không nói có thể đi thẳng muôn nơi nhưng ít nhất cũng là tồn tại không mấy người dám tùy tiện trêu chọc.

【 Chúc mừng ký chủ đã trở thành dị năng giả hệ thủy cấp bốn. 】

666 chúc mừng Không Thanh trước hết, nó thật sự vui thay Không Thanh, vốn dĩ nó còn lo lắng ký chủ không thể sinh tồn nơi mạt thế đạo đức bị chôn vùi, cá lớn nuốt cá bé này đây, hiện tại mắt thấy thực lực Không Thanh từng chút một trở nên mạnh mẽ, 666 rốt cuộc có thể yên tâm.

Không Thanh cũng rất vui, đang muốn thử xem thực lực dị năng giả hệ thủy cấp bốn ra sao, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân vài người từ bên ngoài truyền đến.

Lại có người tìm tới?

Nghe tiếng, có vẻ tới người không ít.

Cũng không biết những người này rốt cuộc là địch hay là bạn?

Nếu dị năng hệ thủy của Không Thanh chưa lên tới cấp bốn, Không Thanh còn sẽ lo bản thân thế đơn lực mỏng, nguy hiểm tính mạng, nhưng hiện tại Không Thanh tin chắc chỉ cần cậu cẩn thận một chút, chỉ vài người như vậy căn bản không uy hiếp được mình, nếu không Không Thanh cũng tin mình có thể toàn thân rút lui.

Không Thanh không đứng lên, chỉ điều chỉnh tốt dáng ngồi, đề phòng đoàn người tiến đến từ bên ngoài.

Tiệm tạp hóa nhỏ vốn đã không lớn, Không Thanh lại không cố tình che giấu bản thân, cho nên khi đoàn người này mới vừa đi tới cửa đã lập tức nhận ra sự tồn tại của Không Thanh.

Người trẻ tuổi tóc vàng cầm đầu lại hoảng sợ, sợ bóng sợ gió thì thầm: "Ểy, cái chỗ ma toi chim không thèm ẻ này thế mà còn có người sống?"

Không Thanh sở dĩ không tránh không né cũng là để quan sát tình huống của nhóm người này trước tiên, sau đó đưa ra phản ứng thích hợp.


Nghe được người trẻ tuổi tóc vàng nói như vậy, Không Thanh nhịn không được cười, nhẹ giọng nói: "Mấy người không phải cũng đến cái chỗ ma toi chim không thèm ẻ này hay sao?"

"Đừng nói nữa, còn không phải do bị cái con tang thi cấp hai xui xẻo kia đuổi à, một đường chạy trốn hoảng không chọn đường, cũng tách khỏi đội lớn, chả biết khi nào mới tìm được đội lớn kia nữa." Thanh niên trẻ đầu vàng không vội tiến vào, mà lại đứng ở cửa, vừa đơn giản giải thích một chút tình huống vừa cười hì hì nói với Không Thanh: "Bạn học à, gặp nhau là có duyên, sắc trời đã tối, lắc lư bên ngoài cũng không an toàn, vùng hoang vu dã ngoại này lại không có nơi nào tốt để nghỉ chân, bạn học có thể nào châm chước, tiện đây có thể nào để mấy người tụi tôi vào nghỉ chân xíu được không."

Cả đám thanh niên tóc vàng tổng cộng có năm người, bốn nam một nữ, ngoài một người đàn ông mặt đầy dữ tợn nhìn qua đã rất không dễ chọc trong đó ra, những người khác thật ra đều rất hiền lành, hơn nữa, Không Thanh còn chú ý tới, trong năm người này ít nhất có ba người đều là dị năng giả.

Nói tóm lại, đây là một đội ngũ nhân số tuy không nhiều lắm nhưng thực lực lại cũng không tệ lắm.

Nghe được thanh niên tóc vàng khách khí nói chuyện cùng Không Thanh như vậy, người đàn ông mặt dữ tợn kia khá khó chịu, nhịn không được nói thầm: "Anh Siêu, vô nghĩa với thằng mặt trắng này làm gì, đây cũng chả phải nhà nó, mắc gì không cho chúng ta vào? Tôi đề nghị......"

"Câm miệng!"

Không đợi người đàn ông mặt dữ tợn kia nói cho hết lời, thanh niên tóc vàng đã lạnh giọng ngắt lời gã ta, quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm gã, ánh mắt lạnh băng, tràn ngập uy hiếp không tiếng động.

Phía sau thanh niên tóc vàng, nữ sinh duy nhất trong đội ngũ liếc người đàn ông mặt dữ kia, nhịn không được mở miệng trào phúng: "Ngu xuẩn."

Mặt người đàn ông dữ tợn đỏ cả lên, nhưng một chữ cũng không dám phản bác.

Thanh niên tóc vàng cảnh cáo xong đồng đội của mình, sau đó mới quay đầu, khách khí xin lỗi Không Thanh: "Ngại quá, thủ hạ không hiểu chuyện, hy vọng bạn học đây bỏ qua, không so đo với hắn ta."

"Không sao." Không Thanh thích nói chuyện với người thông minh, mà thanh niên tóc vàng này, không thể nghi ngờ chính một người thông minh. "Chính như lời thủ hạ cậu, nơi này cũng không phải nhà tôi, tôi chẳng qua cũng chỉ là một khách tới đây ở nhờ mà thôi, sao lại không biết xấu hổ ngăn mọi người vào chứ? Mọi người muốn tiến vào nghỉ chân, tôi không có ý kiến gì."

Thanh niên tóc vàng nghe vậy, nở một nụ cười mỉm, miệng vẫn khách khí như cũ: "Tuy bạn học và chúng tôi đều là khách ở nhờ, nhưng mọi việc cũng chú trọng thứ tự trước sau, cậu tới trước, chúng tôi tới sau, trưng cầu ý kiến của cậu cũng điều đương nhiên."

"Xin cứ tùy ý." Vừa nói, Không Thanh vừa vươn tay, làm một thủ thế.

Thanh niên tóc vàng lúc này mới dẫn các đồng đội của mình tiến đến, nhưng anh ta hiển nhiên cũng mang phòng bị đối với Không Thanh, không chủ động tiếp cận Không Thanh, mà lựa chọn vị trí chéo Không Thanh, bốn nam thêm một nữ tụ lại thành một cục, căn bản không dám vượt quá giới hạn.

Không Thanh:...

Làm cái quần què gì vậy? Mình đáng sợ đến vậy hả?