Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 85




Chỗ dựa lớn nhất của Tống Ngọc Thư chính là việc hắn ta là một người xuyên thư, đã đọc qua tiểu thuyết nguyên tác 《 Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo》, tuy chỉ đọc được khoảng trên dưới một phần ba, vẫn chưa xem xong toàn bộ, nhưng những nhân vật quan trọng trong cốt truyện hắn vẫn biết một ít, đặc biệt là công chính chính quy trong tiểu thuyết nguyên tác Trương Thái Sơ, Tống Ngọc Thư biết rất nhiều sở thích và thói quen nhỏ không ai biết của hắn ta.

Ví dụ như, Trương Thái Sơ nhìn qua không sợ trời không sợ đất, dường như chỉ cần đụng đến vảy ngược là máu nóng sẽ dồn lên não, như một con chó điên đứt xích, bắt được người nào cắn người nấy, nhưng thật ra hắn vì ngày nhỏ từng bị bắt cóc, có chứng sợ không gian hẹp rất nghiêm trọng, căn bản không dám một mình đơn độc đứng trong phòng kín tối tăm.

Lại tỷ như, Trương Thái Sơ tuy nhìn qua thành thục ổn trọng, thậm chí có chút như ông cụ non, nhưng thật ra hắn mới chỉ 24-25 tuổi, cũng chỉ lớn hơn Tống Ngọc Thư hai ba tuổi, về cơ bản thì hai người là bạn cùng lứa, chỉ là Tống Ngọc Thư lớn lên trắng trẻo nhỏ con, đứng chung một chỗ cùng Trương Thái Sơ mới trông có vẻ chênh lệch tuổi tác lớn. Mà khác với vẻ ngoài thành thục ổn trọng của Trương Thái Sơ, tính cách Trương Thái Sơ có chút trẻ con, tuy Trương Thái Sơ che giấu rất khá, nhưng điểm này bạn bè anh em hay trưởng bối có quan hệ không tồi với hắn ta đều biết.

Tổng hợp những chuyện này lại, Tống Ngọc Thư đưa ra kết luận, muốn công lược Trương Thái Sơ, chỉ có thể vuốt theo chiều lông mọc, không thể vuốt ngược lông, nếu không sẽ thành làm nhiều công ít, thậm chí là kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Kết hợp với tình huống thực tế, Tống Ngọc Thư lên một kế hoạch công lược tự cho là rất hoàn mỹ, chờ Trương Thái Sơ cắn câu, chủ động nhảy vào chén mình.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, Tống Ngọc Thư ngàn lần vạn lần không ngờ tới, ngay lúc hắn hắn chuẩn bị động thủ công lược Trương Thái Sơ, có người đã quyết đoán ra tay trước hắn.

Tin tức này là Chu Gia Thụ phái người trộm nói cho Tống Ngọc Thư biết, nếu không Tống Ngọc Thư vẫn sẽ luôn chẳng hay biết gì, đến cả việc Trương Thái Sơ chuẩn bị kết hôn cũng không biết.

Lại nói, vụ này còn ít nhiều liên quan tới Thiệu Tông.

Từ khi Không Thanh tỏ thái độ rõ ràng với Thiệu Tông rằng cậu không thích Trương Thái Sơ, Thiệu Tông đã quyết định chậm rãi phủi sạch quan hệ với nhà họ Trương.

Thế gia đại tộc như Trương gia, con cháu ưu tú trong tộc đông đảo, kết quả lại chọn Trương Thái Sơ làm người thừa kế, không phải nói Trương Thái Sơ không hợp, chỉ là trong mắt Thiệu Tông, Trương Thái Sơ không đủ tư cách.

Một người thừa kế gia tộc ưu tú cần phải khắc chế tư dục bản thân, nỗ lực dẫn dắt xí nghiệp gia tộc ngày càng lớn mạnh, tựa như chính bản nhân Thiệu Tông, trước khi gặp được Không Thanh y căn bản là một cái máy kiếm tiền không hề có tình cảm, đây mới là người lãnh đạo đủ tư cách.


Mà Trương Thái Sơ thì sao? Có chút tài hoa đã cậy tài khinh người, có chút quyền thế đã ỷ thế hiếp người, có chút năng lực và tư bản đã không coi ai ra gì, người như vậy không phải là một người lãnh đạo đủ tư cách, càng không phải là một người thừa kế đủ tư cách.

Nếu Trương Thái Sơ không thay đổi tính tình của hắn, nhà họ Trương dưới sự dẫn dắt của hắn mỗi bước đi đều lao xuống dốc cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.

Bởi vì đã từng có chút giao tình với Trương lão gia tử, đầu tiên là xem tình cảm với Trương lão gia tử, thứ hai cũng là tìm chút chuyện cho Trương Thái Sơ, Thiệu Tông sắp xếp thời gian để đặc biệt đi gặp Trương lão gia tử nhà họ một lần, nói về chuyện của Trương Thái Sơ.

Đương nhiên, Thiệu Tông không phải đang nói hươu nói vượn, càng không phải rảnh rỗi không có việc gì làm nên cố tình nói xấu Trương Thái Sơ, chỉ hơi đá động chút tới vấn đề cá nhân của Trương Thái Sơ, hy vọng lão gia tử nhà họ Trương có thể quản giáo vãn bối không nên thân trong nhà một chút.

Trương lão gia tử đã một đống tuổi, lại bị Thiệu Tông nói đến không có chỗ dung thân, lập tức tỏ vẻ nhất định sẽ quản giáo Trương Thái Sơ cho tốt, bảo đảm sẽ không tiếp tục để thằng nhãi này làm thêm chuyện thương thiên hại lí nào khác ở bên ngoài.

Chờ sau khi Thiệu Tông rời đi, Trương lão gia tử tức giận không thôi lập tức gọi điện thoại, réo Trương Thái Sơ về nhà, chỉ mũi hắn chửi mắng hắn thoá mạ một trận, buộc hắn liên hôn cùng một thiên kim của thế gia đại tộc, kết hôn sinh con, hãm cái tính tình kia lại.

Trương Thái Sơ lúc này tuy rất phiền, không muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng ngại Trương lão gia tử gây áp lực, Trương Thái Sơ vẫn phải thỏa hiệp.

Đối tượng liên hôn của Trương Thái Sơ là Lâm Tri Vi, là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lâm, chỉ nhỏ hơn Trương Thái Sơ một tuổi, năm nay mới vừa tốt nghiệp từ nước ngoài, chuẩn bị về nước phát triển.

Nhà họ Lâm sớm đã có ý liên hôn cùng nhà họ Trương, Lâm Tri Vi cũng rất có hảo cảm với anh trai nhà bên từng gặp qua vài lần khi nhỏ Trương Thái Sơ này, cho nên khi trưởng bối trong nhà đề cập đến chuyện liên hôn với cô, cô đã đồng ý rất vui vẻ.

Hai người này, Trương Thái Sơ là do không lay chuyển được trưởng bối trong nhà, có thể có cũng có thể không mà chạy tới liên hôn cùng Lâm Tri Vi, mà người còn lại là Lâm Tri Vi, vốn dĩ đã có hảo cảm đối với Trương Thái Sơ, cho nên rất nỗ lực thúc đẩy mối liên hôn này.

Khi đã gặp mặt một lần, Trương Thái Sơ và Lâm Tri Vi đã chính thức xác định quan hệ nam nữ, trưởng bối hai nhà cũng đã thương lượng xong xuôi, chuẩn bị sang năm sẽ thành hôn.


Trương Thái Sơ và Lâm Tri Vi, một người anh tuấn tiêu sái, một người ôn nhu tri thức, nhìn qua trai tài gái sắc, huống chi hai người còn môn đăng hộ đối, thấy thế nào cũng là là một cuộc hôn nhân có lời.

Vì là chuyện hôn nhân, nhà họ Trương và nhà họ Lâm đều không cố tình che giấu, trưởng bối hai nhà sau khi thương lượng tốt hôn sự, việc Trương Thái Sơ và Lâm Tri Vi đính hôn đã một truyền mười mười truyền trăm mà truyền ra ngoài.

Khi Chu Gia Thụ biết được tin này đã nhịn không được bắt đầu lo lắng thay Tống Ngọc Thư, không phải là lo Trương Thái Sơ sau khi có vị hôn thê, Tống Ngọc Thư sẽ thất sủng, đàn ông ấy à, có rất nhiều người sau khi kết hôn còn lén lút nuôi kẻ thứ ba bên ngoài, càng đừng nói tới Trương Thái Sơ hiện tại chỉ là nhiều thêm một vị hôn thê mà thôi, vẫn chưa đăng ký kết hôn.

Điều Chu Gia Thụ thật sự lo lắng chính là, nếu vị hôn thê của Trương Thái Sơ biết gã từng tặng người lên giường Trương Thái Sơ, gã chắc chắn sẽ ăn không hết gói đem về.

Tuy trước kia chưa từng gặp mặt, nhưng Chu Gia Thụ cũng từng nghe qua tên Lâm Tri Vi, vị thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lâm này cũng chẳng phải là cái loại hoa trắng ngây thơ trong sáng nũng nịu nhu nhược gì, mà là đóa hoa bá vương ăn thịt có văn có võ, nếu đã thật sự bị vị thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lâm ghi thù, vậy gã sẽ thật sự cách cái chết không xa.

Chu Gia Thụ không dám đắc tội Trương Thái Sơ, cũng không dám đắc tội vị thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lâm này, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ cách tìm một cơ hội thuyết minh tình huống cho Tống Ngọc Thư, nhắc hắn cẩn thận một chút.

Nhận được tin tức Chu Gia Thụ trộm phái người tới truyền lại, cả người Tống Ngọc Thư như bị sét đánh trúng, ngốc lăng tại chỗ, hơn nửa ngày vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.

Tại sao lại như vậy?

Tống Ngọc Thư nghĩ sao cũng nghĩ không rõ, vốn dĩ là một thế cục rất tốt, tình huống sao lại đột nhiên chuyển biến bất ngờ?

Trong tiểu thuyết nguyên tác《 Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo 》, tuy cũng từng nhắc tới thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lâm Lâm Tri Vi này, nhưng cô ta nhiều nhất chỉ là một nữ phụ ác độc mà thôi, căn bản chẳng gây ra bất kì lực uy hiếp nào lên thụ chính, thậm chí, vì sự xuất hiện của cô ta hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp xúc tiến quá trình phát triển tình cảm giữa công chính và thụ chính.


Có thể nói, nếu không có các loại hành động vừa nghĩ là làm của Lâm Tri Vi, hành trình theo đuổi vợ của công chính chỉ càng thảm thiết, công chính và thụ chính cũng không thể xua tan hiềm khích lúc trước, chân chính đến với nhau nhanh đến vậy.

Người xuyên thư tuy không đọc hoàn chỉnh tiểu thuyết gốc, nhưng có một chuyện hắn rất chắc chắn, Lâm Tri Vi ngay từ khi bắt đầu là tự mình đa tình, cô ta thật ra muốn kết hôn cùng Trương Thái Sơ, nhưng Trương Thái Sơ chướng mắt cô ta.

Trong tiểu thuyết gốc, hai người cũng chỉ gặp mặt một lần dưới sự thu xếp của trưởng bối, không tính là thân thiết, cũng không chính thức xác định quan hệ gái trai, càng không xảy ra chuyện đính hôn.

Giờ rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao Trương Thái Sơ bỗng nhiên đính hôn cùng Lâm Tri Vi?

Cốt truyện phát triển quá nhanh, lại hoàn toàn thoát ly khỏi cốt truyện nguyên tác mà Tống Ngọc Thư biết, Tống Ngọc Thư tức khắc trở nên luống cuống, hắn thật ra muốn lập tức đi tìm Trương Thái Sơ hỏi cho rõ, nhưng hiện thực lại khác, ngày thường đều là Trương Thái Sơ chủ động tới căn chung cư này tìm hắn, hắn thậm chí đến cả số liên hệ Trương Thái Sơ cũng không có, càng đừng nói tới rời khỏi căn chung cư này đi tìm Trương Thái Sơ, rời khỏi nơi này, Tống Ngọc Thư sợ là đến cả đi đâu tìm Trương Thái Sơ cũng không biết.

Cứ như vậy lo lắng đề phòng vài ngày, Tống Ngọc Thư mới chờ được Trương Thái Sơ lại lần nữa tới tìm mình.

Hiện tại Trương Thái Sơ căn bản không có tình cảm gì với Tống Ngọc Thư, tới tìm Tống Ngọc Thư cũng chỉ để mình sảng khoái, Tống Ngọc Thư nếu biểu hiện ngoan một chút thì hắn còn có thể cho Tống Ngọc Thư một sắc mặt tốt, nhưng nếu Tống Ngọc Thư không biết tốt xấu, cho rằng mình có thể cậy sủng mà kiêu, chơi trò cứng đầu với hắn, vậy thì Trương Thái Sơ cũng không cần hắn.

"Tống Ngọc Thư, cậu hôm nay rốt cuộc là làm sao?"

Khi hắn đến gần lại xụ mặt, làm như hắn đã làm chuyện gì rất có lỗi vậy, làm sao, chờ hắn tới dỗ à? Thật sự cho rằng mình đang diễn phim thần tượng máu chó lúc 8 giờ sao?

Tống Ngọc Thư vốn dĩ đang nổi nóng, bị Trương Thái Sơ nói một cậu như vậy, lập tức đã buột miệng thốt ra: "Trương Thái Sơ, anh không bận đi liên hôn với người khác à?"

Trương Thái Sơ rất không thích Tống Ngọc Thư dùng cái giọng chất vấn này nói chuyện với hắn, nhịn không được hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Tống Ngọc Thư, cậu không cảm thấy cậu quản quá nhiều rồi sao? Tôi liên hôn với ai, có quan hệ gì tới cậu? Cậu chẳng qua chỉ là một món đồ chơi tôi nuôi giải buồn mà thôi, tâm tình tôi tốt thì cậu còn có thể cậy sủng mà kiêu lúc thích hợp, nhưng hầu hết thời điểm, cậu chỉ cần hầu hạ tôi cho tốt là được, không nên quản chuyện cậu không cần phải quản."

Tuy đã sớm biết Trương Thái Sơ chó không chịu được, nhưng khi là thật sự nghe được lời nói không biết xấu hổ như vậy của Trương Thái Sơ, Tống Ngọc Thư vẫn là bị chọc tức không nhẹ.


"Trương Thái Sơ, tôi đúng thật là đồ ngu mới còn ôm hy vọng với anh, anh là cái đồ tồi rõ đầu rõ đuôi......"

Lời Tống Ngọc Thư còn chưa nói xong, Trương Thái Sơ đã bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, đột nhiên nổi giận, một tay đẩy Tống Ngọc Thư xuống sô pha, bóp cổ hắn, nhìn xuống từ trên cao, câu nói tràn đầy ác ý: "Tống Ngọc Thư, có phải tôi trước đây cho cậu quá nhiều mặt mũi hay không? Cậu thế mà dám nói chuyện với tôi như vậy? Cậu có phải quên rồi không, cậu chẳng qua chỉ là một món đồ tôi bao nuôi mà thôi, có cái tư cách gì để khoa tay múa chân trên việc tư của tôi?"

Tống Ngọc Thư bị áp chế không thể động đậy, lại nhìn sự tức giận lan tràn trên khuôn mặt Trương Thái Sơ, càng làm hắn cảm nhận được sự sợ hãi tự đáy lòng.

"Thật xin lỗi......" Tống Ngọc Thư bị dọa xé gan, sợ hãi trong nháy mắt, dùng giọng nói run rẩy, nghẹn ngào xin lỗi: "Sau này, dù là nói chuyện hay là làm việc, tôi cũng sẽ không tiếp tục không đúng mực như vậy nữa."

Trương Thái Sơ nghe vậy, ánh mắt vẫn hung ác như cũ nhìn chằm chằm Tống Ngọc Thư.

Tống Ngọc Thư căng da đầu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Trương Thái Sơ, còn vươn tay lấy lòng sờ thằng em Trương Thái Sơ.

Nhìn thấy Tống Ngọc Thư yếu thế, sắc mặt Trương Thái Sơ mới hơi hòa hoãn đi một ít, buông tay đang bóp cổ Tống Ngọc Thư ra, ngược lại không nhẹ không nặng mà vỗ mặt Tống Ngọc Thư, nhắc nhở một cách trào phúng: "Tống Ngọc Thư, nhắc nhở cậu lần cuối, làm cho rõ lập trường bản thân, câu này tôi chỉ sẽ nói với cậu một lần duy nhất ngay lúc này đây, mong cậu có thể ghi tạc trong lòng, nếu lần sau còn tái phạm thì đừng trách tôi xuống tay không lưu tình."

Tống Ngọc Thư ngoan ngoãn gật đầu, căn bản không dám phản bác.

Hôm nay, hắn xem như ăn phải trái đắng, Trương Thái Sơ chính là một con chó điên, nói trở mặt là trở mặt, có thể xuống tay nặng như vậy với người bên gối mình, căn bản không giữ một chút tình cảm nào, quá không ra gì.

Trong nháy mắt vừa rồi Tống Ngọc Thư thật sự lo lắng rằng hắn sẽ bị Trương Thái Sơ bóp ch3t tại chỗ.

Cho dù là hiện tại Trương Thái Sơ đã buông lỏng bàn tay kiềm chế Tống Ngọc Thư, Tống Ngọc Thư vẫn có thể cảm nhận được đau đớn nóng rát nơi yết hầu như cũ, có thể thấy được vừa rồi đồ chó Trương Thái Sơ này xuống tay nặng cỡ nào.

Lần này, Tống Ngọc Thư chẳng qua chỉ muốn thử xem thái độ của Trương Thái Sơ với mình rốt cuộc là gì, kết quả lại ăn phải quả đắng lớn như vậy, phỏng chừng một đoạn thời gian rất dài sau này Tống Ngọc Thư cũng không dám khiêu khích Trương Thái Sơ dù chỉ một chút.