Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 103: Mạt thế cầu sinh (10)




"Bạn học Cố Không Thanh, dựa theo quy định của căn cứ Thần Hi Cơ, làm nhiều được nhiều, khi ra nhiệm vụ, giết càng nhiều tang thi, vật tư được phân cũng sẽ càng nhiều, tuy rằng bạn học Cố Không Thanh hiện tại vẫn chưa phải là người của căn cứ Thần Hi Cơ chúng tôi, nhưng sự kiện này cậu là người xuất lực, lúc phân phối vật tư theo lý nên có phần cậu."

Không Thanh biết, Địch Phi Bạch nói như vậy cũng có ý tốt, nhưng nếu cậu thật sự cầm lấy phần vật tư này, vật tư bọn Hạo Tử có được sẽ ít đi, tuy rằng đám Hạo Tử chắc chắn không dám có lấy một câu oán hận, càng không dám chạy đến trước mặt mình lải nha lải nhải, nhưng chính bản thân Không Thanh không chịu được.

Kiếm ăn ở mạt thế, không ai dễ dàng, Không Thanh ấm no đủ ăn đủ mặc, không cần nuôi gia đình, tự cậu có bản lĩnh cũng sẽ sống rất tốt, thật sự không cần phải tranh đoạt vật tư sinh tồn cùng những người sống tạm bợ cần kiếm cơm nuôi gia đình này.

"Không cần, không cần vật tư của mọi người, để đám tinh hạch kia lại cho tôi là được."

"Những con tang thi vốn là do các cậu giết, dựa theo quy tắc ngầm hậu mạt thế mọi người đều ngầm thừa nhận, ai giết tang thi, tinh hạch sẽ thuộc về người đó, dù bạn học Cố Không Thanh không đề cập tới, những viên tinh hạch đó chúng tôi cũng sẽ không tranh với cậu."

Lời này nói ra thật dễ nghe, nếu vừa rồi Hạo Tử hỏi cũng không hỏi đã nhảy ra chỉ trích Lữ Siêu bọn họ, thậm chí không nói hai lời đã ra tay với Lữ Siêu, Không Thanh có lẽ còn sẽ tin lời này của Địch Phi Bạch.

"Nhưng mà, đội trưởng Địch, phần vật tư kia của tôi tuy không cần, nhưng năm người bọn Lữ Siêu nên được một phần kia, còn xin đội trưởng Địch không quá bủn xỉn."

Không Thanh trước nay đều không phải là một thánh mẫu thánh thiện, chỉ biết của người phúc ta gì cả, tuy phần lớn tang thi đều bị cậu một chiêu giết chết, nhưng không thể phủ nhận, năm người Lữ Siêu bọn họ cũng xuất lực, nếu Địch Phi Bạch muốn chia vật tư, năm người Lữ Siêu bọn họ cũng nên có phần.

Đám Lữ Siêu không ngờ còn có thể gặp được loại chuyện tốt này, chờ đến bọn họ nhận được phần vật tư được phân phối cho bọn họ kia, năm người đều vui muốn hỏng luôn.

Khó trách người khác đều nói lưng dựa đại thụ không lo thiếu bóng mát, bọn họ chẳng qua chỉ tiện đường dẫn theo bạn học Cố, không ngỡ không không nhặt được một đại lão, được nhiều chỗ tốt như vậy.

Lúc đó, năm người Lữ Siêu đều cực kì cảm kích Không Thanh.

Không chỉ là bọn Lữ Siêu, đám Hạo Tử khi biết được Không Thanh chủ động từ chối phần lớn vật tư mình nên nhận được, trầm mặc một lát, sau đó mỗi một người đều bắt đầu sinh lòng cảm kích Không Thanh.

Nói thật lòng, nếu là bọn họ, tuyệt đối không nỡ từ chối phần lớn vật tư như vậy, tựa như trước mạt thế không ai chê tiền nhiều vậy.

Cố Không Thanh lại không giống vậy, thực lực mạnh mẽ đến thế, nhưng lại không ỷ thế hiếp người, càng không muốn tranh lợi đám gà còi yếu nhớt bọn họ đây, đây là khí chất của đại lão à? Bọn họ vui lòng phục tùng.

Trước khi đám tang thi đang đuổi theo phía xa một lần nữa tụ tập lại đây, mọi người đồng tâm hiệp lực, dọn từng thùng từng thùng vật tư đã thu thập xong xuôi lên xe, ngay cả đội trưởng như Địch Phi Bạch cũng không nhàn rỗi, mà xắn tay áo, cùng các đội viên của mình làm việc.

Trong đám người chỉ có mình Không Thanh là ngoại lệ, cậu không làm việc mà yên lặng ngồi ven đường xem náo nhiệt.

Năm người đám Lữ Siêu cũng vậy, đội viên tiểu đội Địch Phi Bạch cũng thế, dù làm việc mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc, cũng không gọi Không Thanh tới phụ dù chỉ một chút.

Rốt cuộc thì trong mắt đám người này, Không Thanh chính là đại lão hàng thật giá thật, nguyên cả đám bọn họ đều hận không thể có thể đội Không Thanh lên đầu, ai dám sai đại lão làm việc nặng? Ngại sống quá lâu à?

Khi đã sắp xếp xong xuôi toàn bộ lên xe, Địch Phi Bạch giơ tay xoa trán, đi tới tiếp đón Không Thanh: "Bạn học Cố Không Thanh, ngại quá, để cậu đợi lâu như vậy, có thể xuất phát rồi, cậu muốn ngồi xe của tôi không?"

Nghe Địch Phi Bạch nói như vậy, Hạo Tử vốn đã cực kì bội phục Không Thanh, chả hiểu ra sao bị đồng đội xúi giục, là người đầu tiên lớn tiếng: "Đại lão, tới chỗ tôi này, trên xe tôi còn chỗ trống, nếu cậu tới ngồi xe tôi thì tôi sẽ nhường ghế phụ lái thoải mái nhất cho cậu."

Đồng bạn Hạo Tử vừa nghe xong đều nhịn không được nở nụ cười, trêu ghẹo Hạo Tử: "Uầy! Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? Hạo Tử mày thế mà chịu bỏ bảo tọa nhường cho người ta cơ đấy, hồi trước đội trưởng muốn ngồi ghế phụ, không phải mày cũng không chịu à? Hôm nay sao mà hướng ngoại thế, mày coi chừng, chờ tới lúc mày về đến căn cứ xem xem đội trưởng xử mày như nào."

Hạo Tử bị bạn bè cười đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không thay đổi chủ ý.

Không Thanh nghe vậy, nhịn không được cười.

"Cảm ơn vì ý tốt, nhưng không cần đâu, tôi đi cùng đồng đội lâm thời của tôi."

Không Thanh đã sớm chú ý tới biểu cảm lo sợ bất an của đám bọn Lữ Siêu, có lẽ là mãi cho đến hiện tại còn chưa hồi được thần, Không Thanh lo lắng, nếu cậu không đi cùng bọn Lữ Siêu, những người này còn không biết sẽ miên man suy nghĩ cái gì.

"Cũng đúng." Địch Phi Bạch cũng không dám làm chủ thay Không Thanh, Không Thanh nói cái gì, hắn đáp lời cái đó. "Lát nữa xe tôi sẽ mở đường ở trước, bạn học Cố cậu trực tiếp nói các đồng đội lâm thời của cậu lái xe đi theo tiểu đội chúng tôi là được."

Không Thanh gật đầu, vẫy tay gọi Lữ Siêu.

Địch Phi Bạch lại nói chuyện cùng Lữ Siêu vài câu, chào hỏi Không Thanh qua xong xuôi, lúc này mới xoay người đi sắp xếp các đội viên khác.

Không Thanh chú ý tới, Hạo Tử sau khi chủ động mời cậu đi cùng xe, lại bị cậu từ chối không chút khách khí, cả người trở nên cực kì uể oải, đồng bạn của hắn ta có lẽ cũng chú ý tới điểm này, còn đang nửa đùa nửa thật an ủi hắn.

"Hạo Tử, mày bị đại lão ngược ra hội chứng Stockholm (*) luôn đấy à? Đừng buồn em ơi, đại lão cũng sẽ về căn cứ với tụi mình mà, nếu mày muốn ăn đánh nữa thì cũng có thể chạy đi tìm đại lão, bảo đại lão giúp mày giãn tí gân tí cốt."

(*) Hội chứng Stockholm là một phản ứng tâm lý. Nó xảy ra khi một người bị giam giữ gắn bó với kẻ bắt giữ họ. Kết nối tâm lý này phát triển trong nhiều ngày, tuần, tháng hoặc thậm chí nhiều năm bị giam cầm hoặc lạm dụng.

"Cút đi, mày mới muốn ăn đánh, bảo đại lão qua giãn gân cho mày đi, tao là đang cảm kích đại lão khoan hồng độ lượng, không cùng so đo với tao, tiện cũng muốn lôi kéo làm quen với đại lão, nghe đội trưởng nói, đại lão là anh em song sinh với dị năng giả hệ hỏa cấp ba hồi trước từng đến căn cứ mình, mày nói thử coi, nếu tao có quan hệ tốt với đại lão, chờ cái người dị năng giả hệ hỏa cấp ba kia lại đến căn cứ chúng ta, tao có phải có cơ hội lĩnh giáo hắn không."

"Sao, mày còn nhớ thương chuyện này à? Quả nhiên là nhớ ăn không nhớ đánh."

"Ê! Mày có ý gì? Cái thằng mày không có mục tiêu sống, cả ngày chỉ biết ăn no chờ chết, căn bản là không thể hiểu được cảm giác thấy cường giả là gấp không chờ nổi muốn lĩnh giáo người ta của tao."

Đều là dị năng giả hệ hỏa như nhao, tâm tình hâm mộ ghen ghét xen lẫn với sùng bái tôn kính của Lữ Siêu khi gặp Hạo Tử, giống như khi Hạo Tử chạm mặt Cố Phi Bồng.

"Lần trước khi vị dị năng giả hệ hỏa cấp ba kia đến căn cứ chúng ta, tao vừa lúc đang ra ngoài chấp hành nhiệm vụ với đồng đội, mặt người ta cũng chưa nhìn thấy, thật là quá tiếc nuối, trong khoảng thời gian này, chỉ cần tao nhớ tới việc này tao lại thấy hối hận, hận người lúc trước ra ngoài làm nhiệm vụ không thể không phải là tao."

"Ầy, lố rồi đó ba, đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ, ai không biết đội bọn mày lần trước ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đứa nào cũng kiếm được đầy bồn đầy bát, mày cứ flex như này, nói trước mặt tao thì thôi, về căn cứ rối nếu mà mày còn nói như vậy, mày có ăn đánh cũng đừng mong tao ra tay cứu giúp."

Hạo Tử cười hê hê, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lôi kéo bạn mình, thần bí nói: "Tao nói cho mày nghe, lần trước tiểu đội tụi tao ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, thu hoạch không tồi là chuyện sau đó, mày có biết không? Hồi tụi tao đang thu thập vật tư, tụi tao gặp được một tiểu đội rất đặc biệt, rõ ràng là nhân số rất ít, nhưng bọn họ lại dọn phải cỡ nửa cái khu vực đó, lúc tao với mấy đứa đội viên đi vào, nhìn thấy cái khu thương mại như kiểu bị châu chấu quét vậy á, sạch bách, tụi tao đều sợ ngây cả người."

"Phó đội trưởng tiểu đội kia còn cười an ủi tụi tao, nói đấy là thành quả bọn họ dọn vài chục lần trước đó, nói nhìn thấy tụi tao tới nên bọn họ chừa lại phần dư, để lại cho chúng ta toàn bộ, xem như kết thiện duyên."

"Tao nhổ vào! Thứ tốt đều bị bọn họ cướp hết, dư lại chút cơm thừa canh cặn cho chúng ta, thuận nước đẩy thuyền cũng không phải làm như vậy, nếu không phải đội trưởng bọn họ là dị năng giả hệ lôi cấp ba, cả đám tụi tao cộng vào cũng đánh không lại, bên kia nói chuyện kiêu ngạo vậy, tụi tao đã sớm ra tay giáo huấn dạy dỗ bọn kia một trận ra trò."

"Người ta mạnh hơn mình, tuy có bị nhục nhã chút nhưng tụi tao cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người tiểu đội kia rời đi. Sau đó, tụi tao không cam lòng nên ở lại, lại tìm thấy kho hàng dưới tầng hầm ngầm khu thương mại, bên trong đều là hàng hóa dự trữ của cả khu thương mại, do vị trí hẻo lánh, không bị tiểu đội kia phát hiện, tụi tao mới xem như may mắn nhặt được tiện nghi lớn."

"Sau khi về căn cứ tao nói việc này cho đội trưởng, đội trưởng mới nói, phó đội trưởng kia nói tiểu đội bọn họ rà quét mấy chục lần mới dọn gần hết khu trung tâm thương mại đó tám phần là gạt người, nếu thật sự là có nhiều thứ như vậy, sao mà không phát hiện được kho hàng dưới tầng hầm ngầm, ngược lại để đám người đến sau tụi này nhặt tiện nghi. Đội trưởng đoán, tiểu đội kia hẳn có người là dị năng giả không gian, nhìn tụi này đến, không muốn bại lộ, nên lúc ấy mới tùy tiện kiếm cớ vội vàng rời đi."

Bạn Hạo Tử nghe vậy, cũng kinh ngạc không thôi.

"Thì ra thực sự có người là dị năng giả không gian à? Nói như vậy, có được dị năng không gian, chẳng phải là chẳng khác nào có thêm một kho hàng tùy thân, có thể cất giữ hay lấy dùng bất cứ lúc nào, đây cũng tiện quá đi chứ."

"Ngu vãi! Mày chỉ nghĩ tới tiện thôi à, sao không nghĩ, dị năng giả không gian là một kho hàng di động, tiền tài động lòng người, huống chi thân là người mang dị bảo, nếu ngày nào đó không cẩn thận bại lộ, chẳng phải sẽ chết không có chỗ chôn sao?"

"Hình như vậy á, Hạo Tử, mày cũng thông minh ra phết đó, ha ha ha ~"

Hạo Tử nghe vậy, thẹn quá hóa giận bắt đầu đùa giỡn với đồng bạn hắn.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng Địch Phi Bạch ra lệnh đội viên nhanh chóng lên xe, chuẩn bị xuất phát về căn cứ.

Hạo Tử và đồng bạn hắn thấy thế, không tiếp tục đùa giỡn, xoay người lên xe.

"Bạn học Cố, chúng ta cũng lên xe đi."

Lữ Siêu lên xe trước, cũng không quên nhắc nhở Không Thanh.

Hiện tại Không Thanh chính là định hải thần châm của năm người bọn họ.

Lúc này,Không Thanh ngồi ghế điều khiển phụ, bốn người khác tất cả đều chen chúc ở hàng ghế sau, bọn họ cũng vui vẻ chịu đựng, không có nửa câu oán hận.

Đại lão có thể ngồi xe bọn họ đã là vinh hạnh của bọn họ, đừng nói là bảo bốn người chen chỗ ngồi hàng sau, có bắt bốn người bọn họ tất cả leo lên nóc xe ngồi bọn họ cũng đồng ý.

Không Thanh gật đầu, ngồi trên ghế phụ lái, trong đầu còn đang tự hỏi câu nói vừa rồi của Hạo Tử.

Không nghi ngờ gì nữa, tiểu đội đặc thù Hạo Tử nhắc tới kia, hẳn là chỉ bọn Ngụy Tuấn Hào và Tạ Tinh Lan, thật không ngờ Tạ Tinh Lan nhanh như vậy đã khiến cho ngọc bội nhận chủ, thành công mở không gian, không hổ là con cưng Thiên Đạo có được hào quang vai chính.