Lạc Hằng lại mở mắt lần nữa, đã không biết giờ là lúc nào, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân giống như bị người nghiền nát, sau lưng không có ôm ấp quen thuộc, nhớ tới dáng vẻ cuối cùng phát cuồng của Bạch Tà, Lạc Hằng chợt giật mình, vừa muốn đứng dậy, eo giống như bị mắc kẹt, Lạc Hằng ăn đau khẽ rên một tiếng, mới vừa bò dậy lại sắp phải ngã xuống, cuối cùng được một đôi bàn tay to rộng tiếp được.
Lúc này Lạc Hằng mới thấy rõ, Bạch Tà chính là ngồi xếp bằng ở một bên, vừa rồi hẳn là đang đả tọa, dán vào trong lồng ngực y có chút phát lạnh, Lạc Hằng liền biết y đã ngồi một hồi lâu.
"Ngươi làm sao vẫn luôn ngồi như vậy?"
Bạch Tà trầm mặc một hồi nói: "Ta sợ sư tôn lại biến mất, cho nên vẫn luôn canh chừng."
"Rất khó chịu?" Bạch Tà đem hắn hướng vào trong lòng ngực mình ôm lấy, đôi tay đáp trên eo hắn, nhẹ nhàng xoa bóp, xúc cảm tinh tế cùng bóng loáng từ lòng bàn tay truyền đến, trái tim nhảy loạn kia của Bạch Tà cũng an ổn xuống.
Lạc Hằng cũng không làm bộ, gật gật đầu, "Ừm, có hơi khó chịu một chút."
Dường như nhớ tới điều gì, Lạc Hằng nắm lấy một bàn tay y, đưa linh lực thâm nhập vào trong thăm dò tình huống thân thể y.
Bạch Tà không có ngăn lại hắn, sắc mặt bình tĩnh, một bàn tay khác tiết ra linh lực, tiếp tục giúp hắn xoa bóp. Eo sư tôn rất nhỏ, mới vừa rồi một đôi tay của y thôi cơ hồ đã nắm hết eo của hắn, Bạch Tà không khỏi nhẹ tay một chút.
Khi cảm nhận được linh lực trong thân thể y, Lạc Hằng vui vẻ, một khắc cuối cùng ngày hôm qua kia, Bạch Tà lấy tay làm đệm lót dưới thân thể hắn, Lạc Hằng liền biết khả năng lớn là y không bị mất lý trí. Nhưng tại một khắc sau, sắc mặt Lạc Hằng biến đổi, bởi vì hắn cảm nhận được ma khí không ngừng cuồn cuộn trong thân thể y.
"Ngươi đây là có chuyện gì?" Lạc Hằng quay đầu lại lo lắng nhìn y.
Bạch Tà thu tay lại, một lần nữa đặt trên eo hắn xoa bóp, gục đầu xuống, dùng mặt nhẹ nhàng cọ cọ mặt hắn, "Sư tôn không cần lo lắng, nhập ma, nhưng không có sa đọa."
Thấy người khó hiểu, Bạch Tà tiếp tục nói: "Hồi mấy ngày trước cùng sư tôn song tu, thời điểm đó tâm ma ta đã được giải không sai biệt lắm, tuy rằng bị Yến Hàn Mặc kích thích, lại mất tâm trí, nhưng khi nhìn đến Nhược Hư kiếm ngươi lưu lại, ta liền đã tỉnh hơn phân nửa, sau lại tâm ma muốn cắn nuốt ta, ta liền đem tâm ma luyện hóa."
"Luyện hóa?"
"Đúng vậy, cho nên hiện tại ta là nửa người nửa ma," Bạch Tà tạm dừng một chút, nhắm lại hai mắt, khi mở mắt ra lần nữa, mắt phải đã biến thành màu đỏ như máu, Bạch Tà nhìn chằm hai tròng mắt đen nhánh của hắn, nhẹ giọng nói: "Về sau đều không thành thần được, hiện tại cốt truyện nguyên tác đã không còn quan hệ gì với ta."
Lạc Hằng kinh ngạc nhìn y, nhất thời không biết nên nói gì, linh lực cùng ma khí trước giờ đều ăn mòn lẫn nhau, như nước với lửa, bằng không cũng sẽ không vì tranh đoạt địa bàn, tranh đấu trăm ngàn năm.
Sau khi nhập ma sẽ bị dục vọng chi phối, sẽ vẫn luôn bị thống khổ tra tấn, nhưng chỉ cần có thể bảo vệ tâm trí, vẫn còn một đường sinh cơ, mà hiện giờ Bạch Tà làm như vậy, quả thực là đem một quả bom đặt trên người mình, hơi có vô ý, ma khí cùng linh lực trong cơ thể mất cân bằng, thể xác cùng tinh thần đều diệt, Lạc Hằng thở dài.
Nhưng đồ đệ của mình đã đưa ra lựa chọn rồi, Lạc Hằng cũng không thể nói gì, điều duy nhất hắn có thể làm đó là bồi y, giúp y tìm ra cách giải quyết, hơn nữa Bạch Tà sớm đã trưởng thành, từng trải qua mưa gió, y đều có quyết đoán của y, Lạc Hằng cuối cùng chỉ phải nhẹ nhàng thấp giọng oán trách một câu, "Ngươi đây quả thực đang hồ nháo."
Nghe thấy hắn dung túng mà thở dài, Bạch Tà vẫn luôn căng chặt khẽ cười lên, sư tôn luôn dung túng y như vậy. Nếu thật có một ngày y nhập ma quên mất sư tôn, khiến sư tôn bị thương, vậy y tình nguyện giống như hiện tại. Mười mấy năm trước cũng bởi vì quên, khiến sư tôn bị thương một lần, tuyệt không có khả năng cho phép bản thân lại tổn thương hắn thêm một lần nào nữa.
Bạch Tà rũ mắt, nhìn về phía môi hắn, bởi vì bị y cắn nên vẫn luôn có màu đỏ thắm, Bạch Tà cúi người, thật cẩn thận mà ngậm lấy đôi môi hắn.
Lạc Hằng không có cự tuyệt, dựa vào trên ngực y, mặc y đòi lấy, lúc này ngực của y đã có độ ấm, ấm áp từ trên lưng truyền đến, đáy lòng Lạc Hằng cũng ấm áp, thư thái khó tả.
Nhưng mà một lát sau, sắc mặt Lạc Hằng hơi đổi, đẩy y ra.
Ánh mắt Bạch Tà tối đi vài phần, "Làm sao vậy?"
Lạc Hằng gục đầu xuống, châm chước nói: "Ngươi trước hết đừng như vậy, tu vi của ta còn xa không bằng ngươi, thể lực cũng không bằng ngươi, ngươi quá hung, chịu không nổi ngươi lại tiếp lần thứ hai."
Đây mới là lần thứ hai hắn song tu, cảm giác đồ đệ mình một lần so với một lần càng hung, xem tiểu thoại bản không có gì, nhưng hiện tại hắn vẫn là nhịn không được lùi bước.
Bạch Tà hơi giật mình, nhìn con ngươi thanh minh của hắn, dáng vẻ vô tội lại nghiêm túc, Bạch Tà thập phần bất đắc dĩ, thanh âm hắn mang theo một chút khàn khàn, ở hắn nghe được chính là một câu làm nũng, hơn nữa trong lời nói còn có nghĩa khác, ngược lại khiến dục vọng y bốc cháy.
Bạch Tà theo sau nói: "Vậy liền chờ tu vi sư tôn đuổi kịp, ta lại đem sư tôn thiếu ta đòi hết trở về."
Lạc Hằng gật nhẹ đầu, nhưng cảm giác giống như những lời này có chỗ không đúng lắm, trong giây lát, hắn mới phản ứng lại là chỗ nào không đúng.
Lạc Hằng: "..."
Nghịch đồ này lại đang đùa giỡn hắn.
Bạch Tà thấy hắn như thế, trên mặt hiện lên một vẻ giảo hoạt, nếu thời gian có thể dừng vào thời khắc này thì tốt biết mấy, đáng tiếc ông trời luôn muốn tìm phiền toái cho bọn hắn.
Bạch Tà lấy ra quần áo từ không gian trữ vật, làm hắn mặc vào, quần áo hôm qua của hai người bọn họ đã sớm bị xé nát rơi lả tả đầy đất.
Nhưng ở khi giúp hắn vấn tóc, ánh mắt chạm đến một cái dấu vết trên cổ hắn, ánh mắt Bạch Tà hiện lên một tia âm trầm, rót chút linh lực vào lòng bàn tay ấn nhẹ lên dấu cắn kia, nhưng dấu vết này là do ma khí khắc lên, lại đưa nhiều linh lực vào cũng vô dụng, chỉ có thể chờ nó chậm rãi khép lại.
Lạc Hằng giống như cũng nhớ tới điều gì, nghiêng người nói: "Yến Hàn Mặc lại làm gì với ngươi?"
Ngày ấy Yến Hàn Mặc cắn lên cổ hắn một cái liền rời đi, không ngoài dự đoán chính là lợi dụng việc Bạch Tà thích mình để kích thích đồ đệ của mình.
Bạch Tà trầm mặc một hồi, đôi tay vòng ôm lấy hắn, "Không có gì, ta biết người kia không phải ngươi, hắn cũng không chạm vào sư tôn." Hắn không muốn sư tôn biết những chuyện ghê tởm đó.
Tại lúc Nhược Hư kiếm xuất hiện, y nhất thời khôi phục lại tâm trí, liền nhanh chóng hồi tưởng lại những chi tiết trong hình ảnh đó mà lúc trước Yến Hàn Mặc cho y xem, hình ảnh thứ nhất mặc quần áo xác thật là sư tôn, hình ảnh thứ hai thì không phải.
Yến Hàn Mặc biết tâm ma của y, cho nên vẫn luôn tới tới lui lui nói y và sư tôn là túc địch, lấy sư tôn phải rời khỏi y để kích thích y, nhưng Yến Hàn Mặc biết, sư tôn càng rõ ràng tâm ma của y hơn, một người tình nguyện làm tổn thương bản thân mình, lại thế nào sẽ rời y đi, thương tâm y, càng miễn bàn sẽ đột nhiên tự nguyện song tu cùng Yến Hàn Mặc. Tuy rằng y cố tình dùng tâm ma của mình trói buộc sư tôn, nhưng y chính là người ích kỷ như vậy.
Nhớ tới mới vừa rồi Bạch Tà để ý dấu vết trên cổ của mình như vậy, rẹt rẹt lóe ra tia lửa điện, Lạc Hằng liền đoán được chân tướng, "Là Cốt yêu cùng Yến Hàn Mặc?"
Đầu ngón tay Bạch Tà hơi dừng một chút, sau đó gật gật đầu, cái gì cũng đều không giấu được sư tôn.
Ánh mắt Lạc Hằng hơi lạnh xuống, "Tình huống trong tiểu bí cảnh thế nào?"
Bạch Tà nói: "Yến Hàn Mặc mở ra tiểu bí cảnh, ma thần đều trốn thoát, trong những yêu ma đó có vài con đã tới cấp tông sư, hiện tại xuất hiện tại nhân gian, chỉ sợ nhân gian sẽ không tốt hơn so với mười năm trước là bao."
Bạch Tà dừng một chút, làm như nhớ tới cái gì, lại nói: "Trừ bỏ những người tự mình tới cửa tìm chết ra, mặt khác ta cũng không có giết người vô tội lung tung, cuối cùng là A Nô Bỉ ngăn lại ta."
Lạc Hằng hơi hơi ngạc nhiên, thần sắc có chút phức tạp, nói: "Vất vả ngươi."
Bạch Tà lắc đầu, "Chuyện sư tôn không thích, ta sẽ không làm, chỉ cần sư tôn đừng rời ta đi là được."
"Sư tôn muốn làm thế nào giờ?" Bạch Tà biết sư tôn dễ mềm lòng, không buông bỏ được thế gian này, dĩ nhiên cũng sẽ không trơ mắt nhìn ma thần trở nên cường đại, cắn nuốt nhân gian, trở thành ma thần thực sự.
Lạc Hằng cẩn thận suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Trước mắt quét sạch ma thần đi."
Tùy rằng Yến Hàn Mặc tự lộ thân phận, nhưng những người khác đều không rõ, khẳng định sẽ ngăn cản bọn họ giết hắn, hơn nữa cũng không thể mặc kệ ma thần tàn sát bừa bãi nhân gian.
"Được." Bạch Tà nhẹ giọng đáp.
Bạch Tà giúp hắn mặc xong quần áo, buộc lên tóc, liền vùi đầu vào hõm vai hắn, nhẹ giọng nói: "Thật muốn khóa sư tôn lại bên người, đi đâu cũng không được, việc gì cũng không cần phải xen vào."
Lạc Hằng hơi nghiêng nghiêng thân nhìn y, "Khóa người vào phòng tối là phạm pháp."
"Trộm."
...
Khi Bạch Tà triệu tập Linh Tôn phái đệ tử lại đây, đã là ba ngày sau.
Bạch Tà duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa eo hắn, thấp giọng nói: "Thân thể sư tôn còn chỗ nào không thoải mái không?"
Lực độ bên hông vừa vặn, một tia ấm áp bao lấy phần eo của hắn, rất thoải mái, Lạc Hằng nghĩ nghĩ nói: "Tạm được."
Bạch Tà dắt tay hắn, nói: "Thực xin lỗi, là hôm đó ta quá kích động."
Lạc Hằng nghiêng thân nhìn y, nhẹ giọng nói: "Ngươi có lần nào không kích động?"
Bạch Tà cười khẽ một tiếng, vòng tay ôm lấy hắn, "Chúng ta đi thôi, đệ tử Linh Tôn phái hẳn là đều đã đến chân núi."
"Ừm." Lạc Hằng gật đầu, cùng y xuống núi, tập họp ở trấn nhỏ Huyền Thiên phái.
Nhìn những gương mặt thanh tú xếp từng hàng trước mắt, trong đó có không ít là hắn nhìn lớn lên, cũng hoặc là hắn thân thủ dạy công pháp, Lạc Hằng cũng không khỏi cảm khái đôi phần, mười năm a.
Bạch Tà không nói, chỉ là lẳng lặng nhìn thần sắc hắn biến hóa.
Đệ tử Linh Tôn phái nhìn Lạc Hằng đứng bên cạnh tông chủ nhà mình, cũng nhất thời khó hiểu, có chút hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian này bọn họ không phải đang tu luyện trong môn phái, thì cũng là lịch luyện ngoài nhân gian, không có trải qua một đống chuyện phức tạp ở Đọa Lạc Chi Uyên, chỉ là nghe tương truyền từ miệng người khác, cũng nghe được nội dung đại khái.
Đó thật sự là tông chủ tiền nhiệm đã chết mà sống lại còn trở về kia của bọn họ, tông chủ còn đón hắn trở lại, mà quan trọng nhất chính là, tông chủ thích tông chủ tiền nhiệm.
Tông chủ cư nhiên thích nam, còn là sư tôn của tông chủ...
Bọn họ vẫn luôn cho rằng chẳng qua là tam nhân thành hổ* thôi, vô luận là tông chủ hay tiền tông chủ, thời gian bọn họ ở cùng hai người này không nói vài chục năm thì ít nhất cũng có mười năm, bọn họ cũng chưa từng gặp qua hai người từng có hứng thú với nam sắc, càng miễn bàn đề cập giữa hai người bọn hắn.
*Tam nhân thành hổ (三人成虎) là câu tục ngữ đề cập đến việc người ta dần dần sẽ chấp nhận thông tin vô lý nào đó nếu nó được nhiều người lặp lại.
Nhưng nhìn phương thức ở chung vừa rồi cùng ánh mắt giữa hai người, đặc biệt là tông chủ bọn họ, không giống nhìn luyến sủng, càng giống như giao lưu giữa đạo lữ.
Nhưng như thế này càng không có khả năng.
Đoạn thời gian ở môn phái kia, Lạc Hằng đều chưa từng cho Bạch Tà sắc mặt tốt, lại động một chút là đánh chửi, mỗi ngày đều bị ức hiếp, Bạch Tà sao có thể lại thích Lạc Hằng, huống chi, sau lưng Bạch Tà còn có mối thù diệt tộc, nghĩ thế nào cũng đều không có khả năng.
Người trước mắt này hẳn là không phải tiền tông chủ của bọn họ đi, đúng, nhất định là như thế.
"Tông chủ, người bên cạnh ngài là?"
"Là tông chủ tiền nhiệm của các ngươi, đạo lữ của ta." Bạch Tà không chút e dè nói ra.