Khúc Kỳ cả người căng cứng, nằm nhoài lên vai Thịnh Tây Chúc, ý đồ giả chết.
Thịnh Tây Chúc ấn đường nhảy dựng, đưa tay đè con cá mặn giả chết kia: "Mau dậy đi, lười quá!"
Khúc Kỳ rầu rĩ nói: "Tu luyện với ta không thể nào tu luyện, đời này cũng không thể tu luyện."
Nàng từ trước khi xuyên thư đến bây giờ, đã có châm ngôn sống cuộc đời cá mặn yên bình hưởng thụ, không tranh không đoạt, không nhúng tay vào cốt truyện, làm sao nàng có thể vi phạm sơ tâm ban đầu được!
Thịnh Tây Chúc bắt được trọng điểm: "Ngươi không tu luyện, sau như thế nào bảo hộ ta."
Khúc Kỳ sửng sốt, rơi vào trầm tư. Nửa ngày, nàng hít sâu một cái khí, ánh mắt kiên nghị:
"Có gì đâu, ta cùng người đi điền viên quy ẩn, không màng thế sự!"
Thịnh Tây Chúc: "... Tha thứ, ta không bồi ngươi."
Nàng có chuyện ắt phải làm.
Khúc Kỳ nghe thái độ nàng lạnh lùng với ghét bỏ, lập tức ỉu xìu đáp đáp cúi đầu: "Ô, ngươi sao lại tuyệt tình như vậy?"
Nữ hài lúc nói chuyện, bờ môi rất gần nàng, hơi thở ấm áp thỉnh thoảng phả bên tai, tự dưng cảm giác kích thích nhột nhột. Thịnh Tây Chúc mấp máy môi, có phần không được tự nhiên ánh mắt dời đi.
Trăm năm trước về sau, Khúc Kỳ là người duy nhất cùng nàng khoảng cách gần như vậy mà vẫn bình an vô sự. Đổi lại những người khác dám xích lại gần một bước, khéo khi đã sớm thành vong hồn.
Nàng không rõ, hiếm khi bản thân nhiệt tình đốc thúc, cô bé này không chỉ làm mình làm mẩy, ngược lại thiếu điều muốn ngồi lên đầu người ta rồi.
"Nói tóm lại, ngươi không thể tiếp tục xem mấy loại thoại bản..." Thịnh Tây Chúc nhìn quyển trong tay, tùy ý vứt sang một bên, "Đây mấy cái nội dung rác rưởi, không sạch sẽ"
Khúc Kỳ nhìn xem thoại bản bị ném ra ngoài cửa sổ, chậm rãi khấu ra một cái dấu hỏi: "?"
Ai nhờ, nàng đường đường người trưởng thành! Cứ coi thân thể này còn vị thành niên, nhưng tư tưởng vượt trội. Người trưởng thành trẻ khỏe mạnh mẽ xem chút truyện ngôn tình thì có ảnh hưởng gì đến ngươi! Còn không cho người ta thỏa mãn một chút nhu cầu tinh thần sao?
Thịnh Tây Chúc nắm Khúc Kỳ cái cằm, kéo gần đến:
"Hảo, mau dậy tu luyện."
Không được xem truyện ngôn tình, Khúc Kỳ nổi giận quá độ, lập tức muốn chống đối phản nghịch cự tuyệt: "Ta không muốn!"
Nàng làm bộ không dậy nổi, còn vòng tay ôm eo nhỏ Thịnh Tây Chúc. Làm nhiễu loạn y phục, lộ ra làn da trắng tuyết, Thịnh Tây Chúc cả người cứng đờ.
Nàng cắn răng khẽ nói: "... Dậy đi!"
Khúc Kỳ: "Ta không dậy nổi, trừ phi ngươi không ép ta tu luyện."
- - "Không được."
"Ngươi không đáp ứng, ta không thèm dậy."
Khúc Kỳ chăm chú quấn lấy nàng, thậm chí được nước lấn tới tranh thủ vùi mặt vào bên gáy Thịnh Tây Chúc, hai tay ôm chặt lấy eo nhỏ, hai người gần như từ đầu đến chân đều cọ xát với nhau.
Cổ thì bị mái tóc ma sát, thân eo bị ôm chặt, Thịnh Tây Chúc tựa như trên con mồi trong lưới nhện, càng giãy dụa càng vô dụng.
Hô hấp nữ hài ấm áp huyên náo bên tai, thân ở trong ngực nàng mềm mãi, khuôn mặt nàng bình thường trắng nhợt giờ ửng đỏ bao phủ, hẳn là thẹn quá hóa giận.
Thịnh Tây Chúc cúi xuống thở dài: "... Gỗ mục không điêu khắc được."
Trăm năm trước, nàng là đệ tử thiên phú dị bẩm trong nội môn nhất, dù cho tài hoa vượt xa những người khác, mỗi ngày vẫn khắc khổ tu luyện mất ăn mất ngủ, khao khát chứng tỏ bản thân, gần như mỗi công khóa, mỗi lần nàng so tài đều đứng nhất.
Mà cô bé này thiên tư ngu ngơ, còn không chịu cố gắng, cam tâm tình nguyện làm cá mặn, thực tế làm đối phương không biết làm sao.
Thịnh Tây Chúc hỏi: "Ngươi có thật sự hứng thú đối với tu luyện sao?"
Khúc Kỳ nhỏ giọng nói: "Có chút hứng thú, nhưng không nhiều."
Thịnh Tây Chúc nhíu mày: "Nếu ta nói, ta có thể giúp ngươi thành tiên đâu?"
Nàng đốc thúc Khúc Kỳ tu luyện, cũng không hoàn toàn muốn tốt cho đối phương, là vì thúc đẩy kế hoạch báo thù.
Kia bốn người phi thăng lên Tiên môn, thực lực vượt xa Độ Kiếp kỳ, không phải là nàng một mình không thể đối phó. Nhưng Khúc Kỳ góp phần công sức, như thế vẫn tốt hơn.
Yểm tu luyện cùng tu tiên giả khác biệt.
Tu tiên giả sắp đến Độ Kiếp kỳ liền muốn độ Thiên Lôi kiếp, nhưng trăm năm qua, đạt đến lôi kiếp lác đác được mấy người đâu? Độ kiếp thành công, thường thường là mấy tu tiên giả phượng mao lân giác[1], thiên tư trác tuyệt. Lôi kiếp qua đi, Tiên môn mở rộng, tu tiên giả liền có thể phù diêu, phi thăng thành tiên.
phượng mao lân giác[1] = long lân quy phụng (thành ngữ VN: ví với người hiền tài)
Dù Yểm sau trùng sinh chính là Độ Kiếp kỳ, nếu có tham vọng lên cao phải đánh đổi lấy hấp thụ phần lớn tâm tình tiêu cực. Nhưng thực tế, hiếm người biết sau khi độ kiếp, Yểm biến thành bộ dáng gì.
Chốt lại, trong thời gian ngắn, bản thân cùng bốn người kia khả năng tiếp xúc cực kỳ bé nhỏ. Nhưng nếu Khúc Kỳ độ kiếp thành tiên, các nàng có thể bồi bạn cùng nhau đi Tiên giới, cùng bốn người giao chiến.
Cũng là đồng nghĩa với, nàng có thể báo thù thành công hay không, trông nhờ vào tốc độ tu luyện Khúc Kỳ, tu luyện càng nhanh, cơ hội càng cao.
Khúc Kỳ nghe thấy giọng điệu nghiêm túc, giật nảy mình, xua tay lia lịa:
"Còn, còn là không được đi..."
Trước không đề cập tới thể chất nguyên thư căn bản không thích hợp tu tiên, nếu như bắt đầu tu luyện, khó tránh khỏi xung đột với tuyến nhân vật chính và NPC khác, ở tư thế bị động cuốn vào bên trong cốt truyện, để người chú ý. Mà lại càng nhiều người nhận biết nàng, nàng bị phản diện tìm tới khả năng càng cao!
Cứu mạng, nàng không muốn biến thành tiểu bánh bích quy đồ ăn vặt đại ma vương đâu!
Chú ý Thịnh Tây Chúc trầm mặc, Khúc Kỳ không hiểu sao chột dạ, rụt cổ một cái: "Ta không có dã tâm gì, chỉ muốn sống cuộc đời yên tĩnh."
Nàng chân thành tha thiết hứa hẹn: "Tin tưởng ta, chỉ phải vững tin, chúng ta liền có thể thắng!"
Đúng là được voi đòi tiên!
Thịnh Tây Chúc nhắm mắt, bất lực thở dài: "... Thôi."
Cũng may nàng chưa kì vọng Khúc Kỳ có thể chăm chỉ, không thích dựa dẫm vào một ai.
Trong tay nàng còn có kế hoạch khác. Nếu không thể lên tiên giới, phải bức bọn hắn xuống hạ giới.
Gần đây Nhân giới bốn phía náo động, bên trong đảo Bồng Lai hội tụ đệ tử tâm huyết của ba đại tông môn, từng người đều là tu tiên giả chi lan ngọc thụ, cũng là trụ cột vững vàng tương lai Nhân giới.
... Ghê gớm nàng hôm nay giết một, ngày mai giết đôi. Thịnh Tây Chúc đáy mắt đen kịt không ánh sáng, sát ý vặn vẹo lặng lẽ rục rịch. Đợi nàng giết hết ba tông, hấp thu đủ tâm tình tiêu cực, nhìn đám thần tiên kia rốt cuộc còn nhàn nhã ngồi hưởng thụ trên cao hay không.
Nhìn nữ nhân thần sắc bất định, Khúc Kỳ cẩn thận từng li từng tí gọi:
"Meo meo?"
Thịnh Tây Chúc liếc nàng, sắc mặt khôi phục như thường. Nàng đè vai Khúc Kỳ, đẩy ra ngoài đẩy: "Dậy đi"
Khúc Kỳ hỏi: "Không ép ta nữa?"
Thịnh Tây Chúc nhàn nhạt gật đầu.
Khúc Kỳ nhẹ nhàng thở phào, từ trên người nữ nhân nhỏm dậy, mũi chân cọ xát qua bắp chân Thịnh Tây Chúc.
Thịnh Tây Chúc dãy nhẹ một cái, không nhịn được trừng mắt nhìn Khúc Kỳ.
Động tác Khúc Kỳ không cẩn thận làm hỗn loạn vạt áo, lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng.
Nàng nháy mắt đỏ mặt, xấu hổ nhanh chóng từ trên giường xuống dưới đất:"Xin lỗi, ngượng ngùng!"
Thịnh Tây Chúc mặt lạnh đứng lên, quay lưng phía nàng, cúi đầu sửa sang vạt áo. Khúc Kỳ nhìn xem bóng lưng nàng tinh tế, kí ức vừa rồi cơ thể trong ngực mềm mại, không khỏi có chút nóng mặt.
Mèo này biến thành người, thế nào dáng người so với nàng còn chuẩn hơn vậy....
Nàng có chút co quắp, xấu hổ không biết làm thế nào. Trong lúc nhất thời, hai người không ai nói gì. Đang lúc hoàng hôn, ánh chiều tà đỏ bừng phủ kín, cực giống gương mặt mỹ nhân mắc cỡ đỏ bừng.
Khúc Kỳ thấy đói bụng, chủ động lên tiếng phá vỡ không khí xấu hổ:
"Meo meo, ngươi đói không?"
Thịnh Tây Chúc còn đang xấu hổ khi bị nhìn thấy bên trong, khẽ nói:
"... Một ngày trong đầu ngươi trừ ăn cơm ra cùng đi ngủ, có suy nghĩ chuyện khác không vậy?"
Khúc Kỳ nào nghe ra là ý tứ trào phúng, nghiêm túc suy nghĩ chút, mắt cười cong cong nói: "Còn có ngươi nha!"