Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 88




Vậy nên Lưu Uyển mới cần phải ra tay thu thập đám người đó, để phân biệt mức độ nào Hoàn Kiếm không thể hấp thu được thì chính là giống như Tề Lạc và Tần Duệ vậy, đây là những kẻ mạnh nhất trong căn cứ, còn lại những người khác Hoàn Kiếm vẫn có thể hấp thu được.

Những người giống và Tề Lạc và Tần Duệ hiện giờ cũng rất nhiều, dù không bằng cũng là sát gần nhau, thế giới này lại rất nhiều người, Lưu Uyển căn bản không thể đi hết thế giới này được trong vòng 4 tháng ngắn ngủi.

Chỉ còn 4 tháng nữa thôi nếu không thể thu thập được toàn bộ sức mạnh, để Hoàn Kiếm dung nhập lại, thế giới này sẽ hỏng mất vì thế cậu mới cần sự giúp đỡ của đám người này.

Một mình cậu tuy mạnh có thể đối phó được nhưng nó cũng mất rất nhiều thời gian đi tìm, căn bản không đủ để Lưu Uyển hoàn thành xong được. Cậu mạnh đấy cũng có lúc không thể làm được đấy thôi, vì thế Lưu Uyển mới lựa chọn giải thích với đám người này, để cho họ làm việc cho mình.

Cuối cùng quan trọng là còn phải lấy được sức mạnh họ nữa, chủ yếu vẫn là Tề Lạc quan trọng nhất, người khác thì cậu chủ cần ra tay trực tiếp hút đi sức mạnh là được nhưng Tề Lạc là nhân vật chính của thế giới này, nếu Tề Lạc không muốn thì ngay cả Lưu Uyển cũng không thể lấy đi sức mạnh của anh ta.

Đám người sau khi được Lưu Uyển giải thích sẽ lấy sức mạnh của họ, có chút hơn hụt hẫng chút dù sao nó cũng đã tồn tại trong cơ thể họ mà, cho nên có chút hụt hẫng là điều dễ hiểu. Cho tới khi Lưu Uyển giải thích họ vẫn còn dị năng thì họ mới vui vẻ hơn ít.

Trong đội ngũ mấy người bình thường nghe như vậy thì không cảm thấy gì, chỉ có đám người Ưng Vệ và Tề Lạc mới biết nó không đơn giản như lời Lưu Uyển nói thôi. Linh khí vốn là thứ giúp họ được thức tỉnh, nếu mất đi toàn bộ sức mạnh lẫn linh khí, cho dù còn dị năng do gen họ biến đổi đi. Nhưng để thăng cấp lên thì hoàn toàn không có khả năng, dù có nhưng chưa chắc đã tìm ra được cách nào.

Nghĩ là thế nhưng đám người Ưng Vệ và Tề Lạc không cảm thấy khó chịu gì cả, dù sao nó cũng không quan tâm bằng thế giới này được.

Sau khi đám người bàn bạc tìm ra những kẻ có năng lực ở đâu, liền quyết định cùng nhau giải quyết tổ chức Thiên Hạ trước.

Mấy ngày sau đó cả căn cứ Tề Lạc được anh thông báo trước đó, đồng loạn cùng nhau tụ tập đến nơi đã chỉ địch gần căn cứ Thiên Hạ đó. Lưu Uyển nhìn từ xa quan sát sau khi tính toán với đám người cậu vẫn là lựa chọn cách của mình, không sợ bất kỳ kẻ nào trực tiếp tiến thẳng đến tổ chức Thiên Hạ.

Lưu Uyển vừa đi Tề Lạc cũng theo sau để lại đám người chờ đó trước, khi nào Lưu Uyển phát tín hiệu họ mới được vào. Lưu Uyển dùng lá bùa che giấu bản thân không để không bị phát hiện, rồi đi vào tổ chức Thiên Hạ một cách quỷ không biết thần không hay.

Tề Lạc theo sát theo sau Lưu Uyển cũng được lá bùa che lấp cùng Lưu Uyển vào được căn cứ Thiên Hạ. Khi vừa mới vào cảnh tượng trước mắt khiến Tề Lạc không khỏi nhíu mày, tuy anh đã được đồng đội kể lại bên trong này, nhưng giờ nhìn thấy tận mắt khiến anh vẫn là không vui nổi.

Bên trong này nhìn có vẻ tiện nghi mọi thứ khu vực được phân chia rõ dàng, chủ yếu là cái cách căn cứ này được quản lí đối với những dân ở đây chả khác gì kẻ phạm tội. Mà những kẻ bị coi là phạm tội lại thấy điều này là điều hiểu nhiên mới hay chứ, bọn họ gần như bị tẩy não luôn nghe lời tổ chức Thiên Hạ này.

Trước kia họ còn bình thường một chút nhưng giờ nhìn chả khác nào cái nhà tù, khuôn mặt ai nấy tuy vui vẻ cười nhưng nụ cười của họ đều mang theo chút cứng ngắc.

Khác với tâm trạng của Tề Lạc Lưu Uyển lại chả hề quan tâm lắm, tiếp tục quan sát vị trí nhóm thủ lĩnh Thiên Hạ đang ở. Sau khi xác nhận được vị trí cậu nhanh chóng liền đi đến đó, thủ lĩnh tổ chức Thiên Hạ này đang sống ở tần dưới cùng nhất.

Lưu Uyển dùng thang máy đi xuống lòng đất cuối cùng chỉ dừng được ở tầng 48, nhìn vị trí được hiển thị của hệ thống Lưu Uyển biết còn thêm mấy tầng nữa nhưng giờ thang hiển thị đến 48 thôi, này cũng rất cẩn thận đấy.

Với người khác thì kiểu gì cũng không ra được lối đi ở tầng đó, còn với Lưu Uyển lại là một cách dễ dàng, thật ra cậu còn định trực tiếp đào xuống một cái lỗ để xuống tầng dưới luôn cơ.

May là Tề Lạc ngăn cản vì nếu đào xuống ai biết được nó có ảnh hưởng với tầng trên không, nếu là bình thường Lưu Uyển sẽ không bao giờ đi nghe lời người khác, nhưng giờ người nói lại là Tề Lạc Lưu Uyển liền miễn cưỡng nghe theo.

Ừ miễn cưỡng nhé chứ không phải là cậu nghe lời đâu à nha.

Tìm vô được tần dưới Lưu Uyển phát hiện ra nơi này càng ký quái hơn nhiều so với những tầng trên vì nó toàn những con quái vật kỳ lạ, nếu không nhìn kỹ Lưu Uyển còn tưởng đây là nơi trú ẩn của đám quái vật, khắp nơi bẩn thỉu toàn mũi hôi đến nỗi cậu còn phải dùng lá bùa để cái mũi của mình được hút thở đều đều.

Cuối cùng sau một hồi xem xét biết được tầng này toàn quái vật, Lưu Uyển vẫn phải đi xuống thêm tầng tiếp theo. Lúc nhìn thấy tầng tiếp đó vẫn còn quái vật Lưu Uyển liền hiểu được đại khái tại sao nơi này lại có quái vật rồi, đợi tầng thứ 3 cậu mới không còn thấy toàn đám quái vật đó nữa, mà thay vào đó là những thiếp bị máy móc kì lạ cậu chưa từng thấy.

Tuy không biết là gì nhưng Lưu Uyển đoán chắc đám người tổ chức Thiên Hạ đó này là lo lắng có kẻ biết được tầng hầm, nên họ mới để quái vật kia ở tầng đó xử lý mấy tên đột nhập đây mà.

Cũng không hẳn là vậy đi bởi cái tầng thứ 3 này có những máy móc kỳ lạ, bên trong còn chứa rất nhiều quái vật khác nhau bất động không phản ứng gì cả, Lưu Uyển vẫn là không hiểu nó rốt cuộc nó để làm gì vì trước giờ cậu có từng thấy qua đâu.

Chỉ có Tề Lạc hiểu ra nhóm người tổ chức Thiên Hạ này là muốn nghiên cứu thứ gì đó, tuy nhiên anh không có nói cho Lưu Uyển vì anh tưởng cậu cũng hiểu. Đang lúc anh định lên tiếng nói gì đó với Lưu Uyển về vấn đề này, Lưu Uyển đã nhanh chóng đi xung quanh nơi này xem xét.

Thế là cả hai cứ thế đi xung quanh khu vực này, ở đây họ thấy một số người đang nghiên cứu nói gì đó với nhau làm cậu không hiểu được, chỉ có Tề Lạc nghe hiểu đại khái chút.

Lưu Uyển nhíu mày sau khi xác định bọn này không phải thủ lĩnh gì cả, chả thèm quan tâm tiếp tục đi xuống tầng tiếp theo.