Tất cả đám người Thiên Hạ tập thể bị sốc trước cách tượng này, bọn ngước nhìn vẻ mặt lạnh lùng không còn cảm xúc của Lưu Uyển trong lòng run sợ, mà Lưu Uyển không còn cười nói đứng trên thân quái vật, tay cầm thanh kiếm lấy khăn ra lau đi những vết máu vừa rồi mới giết quái vật không lâu.
Lưu Uyển nhìn vào đám người nói:" Có vẻ như các người rất muốn được chết nhỉ ".
Khuôn mặt vốn đã lạnh giờ sát khí trên người càng hiện rõ ra đè ép đám người, động tác đám người Thiên Hạ cứ thế cứng đơ nhìn Lưu Uyển như nhìn con quái vật. Mà thủ lĩnh dẫn đầu nhóm người Thiên Hạ lúc này, ánh mắt nhìn Lưu Uyển đầy tức giận nhưng không có ra tay.
Lần này thì hắn thông minh hơn nhiều rồi nhìn vào thực lực của Lưu Uyển sợ là cho dù nhiều người cũng chưa chắc đối phó nổi, nhớ lại Lưu Uyển chỉ cần một chiêu đã có thể giết chết gần trăm người như thế, quả thực sức mạnh quá mức khủng bố, đặc biệt giờ cậu còn rất thong thả đứng trên lưng được một con quái vật.
Mới đầu họ còn cảm thấy không có gì nhưng giờ nghĩ lại tên này có thể khiến một con quái vật thuần phục ngoan ngoãn nghe theo như thế, thì tên này quả thực không hề tầm thường chút nào.
Thủ lĩnh bình tính hít một hơi thật sâu muốn đàm phán với Lưu Uyển nói:" Vừa nãy là chúng tôi ngu ngốc không nên làm như vậy mới đúng, không biết là chúng ta có thương lượng một chút không ".
Nói là thương lượng nhưng giọng nói khi cất lời chả có chút thành ý nào cả, nếu là người khác có lẽ sẽ trò chuyện với đám người Thiên Hạ này chút. Nhưng Lưu Uyển thì không, bọn Thiên Hạ này căn bản không hề biết tính cách Lưu Uyển điên đến mức nào, nếu ngay từ đầu nói chuyện đơn giản không động thủ Lưu Uyển còn có thể bỏ qua.
Tiếc là bọn họ đã phạt sai lầm rất lớn ngay từ đầu đã ra tay với Lưu Uyển, nên Lưu Uyển không thèm nói chuyện với họ thêm câu nào, cậu từ trên cao nhìn xuống đám người khóe miệng hơn nhếch lên, nhảy xuống khỏi lưng Hổ Phách rồi sau đó trực tiếp ra lệnh Hổ Phách xông lên.
Hổ Phách được Lưu Uyển ra lệnh lập gào lên một tiếng, ngay sau đó tiến lên tấn công đám người Thiên Hạ này. Mà cậu thì cũng theo đó cầm kiếm từ từ đi đến trước mặt từng người, đám người Thiên Hạ bị động tác Lưu Uyển làm cho kinh ngạc nhưng ngay sau đó là hoảng sợ.
Thủ lĩnh Thiên Hạ thấy thế cũng bị Lưu Uyển làm cho sốc không nhẹ, lập tức ra lệnh mọi người tấn công Lưu Uyển. Nhanh sau đó cả đám cứ thế sử dụng dị năng liên tục tấn công Hổ Phách, tiếc rằng nó chả hề có chút tác dụng nào với Hổ Phách cả. Nó cứ thế giơ móng vuốt của mình giết chết từng người.
Lưu Uyển phía sau cũng chả phải dạng vừa, cậu né tránh công kích một cách dễ dàng, dơ kiếm kiếm chém xuống từng người một. Cảnh tượng lúc này bắt đầu trở nên kinh khủng, hàng loạt người chết dưới kiếm của Lưu Uyển và Hổ Phách, máu me bắn tung tóe, chảy xuống khắp nơi.
Đến lúc này cả đám người Thiên Hạ mới nhận ra sự nguy hiểm của Lưu Uyển, biết tình hình không ổn sợ hãi bắt đầu chạy trốn, có người chưa kịp hét lên vì sợ hãi đã chết không nhắm mắt.
Đợi đến lúc nhóm người Tề Lạc đến nơi thì số lượng người đã chỉ còn hơn 1000 người, vì muốn giải quyết nhanh gọn Lưu Uyển liền muốn dùng lá bùa giải quyết cho xong. Để cho đám người Tề Lạc nhìn thấy cảnh tượng này không nhịn được mà run sợ, đứng im tại chỗ không dáng bước tới gần.
Cảnh tượng lúc này đây có thể nói đáng sợ đến mức bọn còn tưởng đang bước vào địa ngục, mà Lưu Uyển một kẻ lúc đầu còn có chút tình người, chỉ trong nửa năm thay đổi hoàn toàn. Thật ra bình thường Lưu Uyển sẽ không thay đổi nhanh như vậy.
Nhưng có lẽ do đã từng trải qua nhiều mỗi tội do bế kí ức thôi nhưng ít nhiều gì linh hồn cậu vẫn bị ảnh hưởng, khiến cậu hiện giờ càng lúc càng thờ ơ đến mức lạ thường.
Tề Lạc nhìn cảnh Lưu Uyển giết người này trái tim đau đớn khó chịu, anh không nghĩ nhiều nhanh chóng trực tiếp chạy tới chỗ Lưu Uyển muốn ngay cậu lại.
Đồng đội bên cạnh thấy Tề Lạc chạy về hướng đó bị dọa sợ không nhẹ, lập tức kêu to:" Lão Đại, Tề Lạc … ".
Mà Tề Lạc như thế không nghe thấy họ nói gì cứ thế chạy đến chỗ Lưu Uyển, mà Lưu Uyển đang chuẩn bị sử dụng thêm một kích giết hơn 500 người còn lại, thì bị Tề Lạc ôm chặt lấy làm cho giật mình.
Cậu quay lại nhìn thấy người ôm mình là ai, không còn suy nghĩ thắc mắc tên này đến gần mà mình lại không phát hiện, chỉ quát lên:" Buông ra ".
Tề Lạc không nghe vẫn ôm chặt cậu:" Dừng lại đi ".
Lưu Uyển thấy anh không buông bị chọc tức không nhẹ, định dùng chiêu thì đã Tề Lạc run rẩy:" Xin em dừng lại đi, đừng giết người nữa, anh xin em … ".
Động tác Lưu Uyển khẽ khựng lại không biết tại sao câu nói này khiến cậu thấy rất quen thuộc, đột ngột cảm giác đau đớn trên đầu truyền tới, một dòng kí ức ảo mờ không rõ hiện ra trước mắt cậu, cảnh tượng trong kí ức đó cũng là hàng nghìn cái xác chết nằm đầy đấy nhưng số lượng còn nhiều hơn bây giờ.
Trước mắt cậu xuất hiện một khuôn mặt một ai đó vừa quen thuộc, vừa cảm thấy xa lạ không rõ, giọng khi hắn cất lên cũng hơn run rẩy cầu xin cậu:" Dừng lại đi, xin đệ đừng giết người nữa, cầu xin đệ đấy …".
Một dòng kí ức và tiếng cầu xin cứ thế liên tục hiện trên đầu cậu, tay cầm kiếm của Lưu Uyển cứ thế rơi xuống đấy, lá bùa trên tay theo đó rơi xuống, đôi mắt cậu đầy tơ máu ôm lấy đầu của mình, cậu nhìn Tề Lạc rồi nhìn đám người run rẩy ngã trước mặt miệng liền hét lên:" Cút, cút hết cho ta ". truyện ngôn tình
Cả đám cứ thế như được ân xá chạy thụt mạng không thèm quay đầu, cũng không muốn nghĩ lý do vì sao Lưu Uyển lại tha cho họ.