Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 77




Lúc này hệ thống mới nhắc nhở Lưu Uyển cho cậu chút thông tin người mà cậu xuyên vào, sau đó cậu mới biết hóa ra thân thể cậu xuyên vào tích cách lại giống cậu nhiều đến thế.

Vậy ra đám người này là người quen của chủ thân thể này đi, nghe tới đây Lưu Uyển biết đám người này không mang ác ý với cậu, trong lòng thả lỏng hơn chút, hệ thống nói chỉ cần hợp tác với nhóm người này có lẽ nhiệm vụ sẽ hoàn thành dễ dàng hơn.

Thế là Lưu Uyển quyết định thử thăm dò nói:" Cũng không lâu ". sau đó không nói thêm gì.

Tề Lạc nghe vậy gật đầu như thể đã quen với cách nói này của Lưu Uyển, bắt đầu vào chủ đề chính:" Thứ cậu bảo chúng tôi lấy bọn tôi đã lấy được rồi ".

Nói rồi kêu Sâm Ngọc Lĩnh lấy ra một túi nhỏ gì đó đưa cho Lưu Uyển, Lưu Uyển tỏ ra bình tĩnh nhận lấy nhưng trong lòng lại thắc mắc không thôi, không biết thứ đồ này là gì.

Cậu thử hỏi hệ thống hệ thống liền nói ra một số thông tin trước đó nhưng nó không có nói cho Lưu Uyển biết, thứ này phải sử dụng như nào, bởi nó tuy là hệ thống nhưng những gì Lưu Uyển biết hệ thống hoàn toàn không biết hết được.

Những gì nó nói cho cậu là dựa theo những gì Lưu Uyển làm và trải qua trước đó thôi.

Biết được kết quả này Lưu Uyển cũng không hoảng hốt, bình tĩnh nói chuyện với họ rồi quyết định đi theo đám người này. Trong xe cậu nhìn cảnh vật bên ngoài bề ngoài cậu tuy có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra lúc này cậu không hiểu sao trong lòng cảm giác cứ có gì đó lạ lạ.

Khi ngồi cùng với Tề Lạc Lưu Uyển cảm nhận được sự quen thuộc rất rõ, cậu bắt đầu hoài nghi về con người Tề Lạc cũng nghi ngờ những gì hệ thống nói.

Quen thuộc thì quen thuộc nhưng nó không quá rõ ràng, hơn hết nhìn biểu hiện và tích cách của Tề Lạc này, Lưu Uyển phát hiện chả giống sư huynh chút nào, nghi ngờ của cậu cứ thế đè xuống một chút.

Suy nghĩ một lát cậu quyết định cứ quan sát thêm xem sao.

Hiện tại nhóm người Tề Lạc đang đi đến thành phố K trước đó, vì họ phát hiện ra có điều gì không ổn ở thành phố này. Mấy ngày trước bọn nhận được thông báo bên trong trung tâm thánh quang kia, bắt đầu xuất hiện những thứ kỳ dị.

Người dân nơi đó dần trở nên kì quái không giống bình thường chút nào, đợi lúc nhóm người Tề Lạc đến nơi thì mới biết vì sao lại nói không bình thường rồi. Nhìn vào những người dân trước mắt khuôn xanh xao không có sức sống, trên người đâu đâu cũng có vết xanh tím, đôi mắt chợt to biến đổi màu trắng trông rất quỷ dị. Thân hình gầy khô trên người còn xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ.

Đám người Tề Lạc nhìn thấy tỉnh cảnh này cả người nổi hết da gà, đặc biệt Hộ Hùng người mắc chứng sợ lỗ biểu hiện còn lố hơn.

Hộ Hùng:" Trời ạ cái gì vậy? ôi ghê quá đi tôi nhìn không nổi nữa rồi … ".

Bên cạnh Ưng Vệ bị hét lên nhíu mày quay sang nói:" Cậu bé bé cái mồm lại ". nói rồi hắn cũng không chịu nổi mà quay đi vì cái hình ảnh này quá mức khó nhìn rồi đi.

Tâm trạng của Tề Lạc cũng chả kém bọn họ mấy, anh nhíu mày quay sang hướng khác quan sát.

Chỉ có Lưu Uyển là vẫn nhìn chằm chằm vào người dân kia, ánh mắt cậu tối đi biểu cảm trên khuôn mặt vốn đã lạnh nhạt, giờ còn lạnh tanh.

Tề Lạc nhìn Lưu Uyển thấy cậu cứ nhìn chằm chằm tưởng cậu phát hiện ra cái gì lến tiếng hỏi:" Cậu phát hiện ra cái gì rồi sao ".

Lúc bị câu nói của Tề Lạc làm cắt ngang tâm trạng đang thấp thường của mình, cậu lắc đầu tỏ vỏ không biết sau đó liền không do dự đi thẳng vào trong.

Tề Lạc thấy thế cũng không hỏi gì thêm ra hiệu đồng đội đi theo sau Lưu Uyển. Lưu Uyển lúc đi thỉnh thoảng dừng lại quan sát nhưng lại không hề đến gần nhóm người dân kia.

Mà nhóm người Ưng Vệ thấy Lưu Uyển hành động như vậy tuy rất thắc mắc cũng không dám hỏi gì, cứ thế im lặng đi theo sau Lưu Uyển. Kể ra cũng lạ người dân nơi này hình như xem nhẹ tồn tại của bọn họ, chúng như nhìn thấy nhóm người lại chả hề quan tâm vẫn tiếp tục đi xung quanh như kiểu tìm kiếm thứ gì đó.

Biểu hiện y chang lúc họ mới đến đây chỉ khác biệt ở chỗ hiện giờ những người này đã không ra hình người nữa rồi.

Càng nhìn càng càng thấy kì lạ đột nhiên có một dòng kí ức không rõ xuất hiện trong đầu cậu, nhưng rất nhanh sau đó chợt ngưng lại làm Lưu Uyển không rõ nó là cái gì.

Bất chợt cậu như cảm nhận được gì đó kêu mọi người nhanh chia nhanh ra tìm hiểu, đám người Tề Lạc nghe vậy không chần chừ mà chia nha ra tìm.

Sau một hồi quan sát Lưu Uyển không hề phát hiện ra cái gì dù có thì cậu chả biết nó là gì, bởi hiện tại Lưu Uyển không còn ký ức của nhiều kiếp trước năng lực hiện giờ của cậu cũng kém đi rất nhiều.

Vẫn là nhóm người Tề Lạc trước đó được Lưu Uyển giúp đỡ đã hiểu biết hơn chút, bọn phát hiện ra một ấn kí kỳ lạ trên mỗi người dân nơi này.

Tất nhiên không phải ai cũng có một vì chỉ khi một số người mang dị năng hệ quang ấn ký mới càng rõ rệt, còn một số người thì không có.

Uy Lan là người đọc nhiều tiểu thuyết nên hiểu biết đôi chút, hắn phát hiện ra nó giống cực kỳ giống với những ấn ký trong ma pháp hắc ám nào đó trong sách từng viết. Chỉ là giống về màu sắc thôi, chứ hình họa lại không hề giống chút nào, dù sao trong sách cũng là trong sách sao có thể đi so sánh với ngoài đời được.

TG có lời muốn nói:

Tui đã quay trở lại rồi đây huhu lần này do tui lâu quá không viết nên đã quên rất nhiều chi tiết, lại lười quay sang đọc lại nên hiệu giờ phải vắt óc ra suy nghĩ, rồi dùng nội dung khác giải thích sao cho phù hợp với logic.

Có nhiều bạn cứ hỏi ai là nhân vật chính thì tui xin nhắc lại là Lưu Uyển và Tề Lạc nhé, có lẽ đọc đến đây mọi người cũng biết sư huynh của Lưu Uyển trước kia, có mối liên hệ với Tề Lạc rồi đúng không nhưng còn lý do vì sao tích cách và rất nhiều thứ hai người không giống, thì đợi chap nào tui sẽ giải thích nguyên do nhé.

À còn nữa hiệu xuất hiện giờ ra chap của tui sẽ không cao trước vì lý do tui đang viết chuẩn bị viết truyện mới nè haha 🤣🤣, cứ ngướng tay sau lại bỏ đấy nhưng yên tâm truyện này tui sẽ cố hoàn thành end cho các bạn nhé.

Bộ truyện mới của tui:" Tôi Mới Không Phải Kẻ Ngu Ngốc Đâu!

Nếu bạn nào quan tâm thì nhớ qua thử nha biết đâu hợp gu 🤣