Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 72




Năm người sau khi được Tề Lạc cho uống thuốc sức lực theo đó dần hồi phục hẳn, bọn có chút kinh ngạc cảm thán không ngờ thứ Lưu Uyển đưa đúng là vật bảo mệnh của họ mà, nếu không có nó có thể bọn họ sẽ gặp phải chuyện không hay mất.

Hộ Hùng lấy lại được sức lực liền quay sang hỏi:" Thứ đồ kia đâu rồi ".

Uy Lan bên cạnh nghe vậy hiểu ý lấy ra đưa cho Tề Lạc, Tề Lạc cầm lấy quan sát mội hồi nhanh chóng cấp nó luôn vào không gian vì sợ bị mất. Hộ Hùng nhìn thứ đồ chứa Âm Tàn nhanh chóng biến mất chưa kịp nhìn có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng không quá để tâm vì dù sao lấy được là tốt, sau đó chuyển chủ đề nói.

Hộ Hùng:" Vậy tiếc theo chúng ta phải làm gì ".

Uy Lan nhớ lại chuyện vừa rồi kể cho họ một số chuyện, Tề Lạc quyết định.

Tề Lạc:" Hiện giờ nhóm người tổ chức Thiên Hạ đang ở gần đây, trước hết chúng ta nhân cơ hội này rời đi luôn, nếu không để ngày mai bọn chúng tìm được chúng ta e là không ổn ".

Nhóm người Ưng Vệ nghe xong gật đầu không chần chừ quyết định chuẩn bị mọi thứ rời đi luôn, vì để không bị phát hiện bọn liền thăm dò thử xem tổ chức Thiên Hạ đó đang ở đâu. Sau đó chọn con đường cách xa bọn chúng lái xe rời đi trong đêm.

Trên đường trở về Hộ Hùng nghĩ lại chuyện vừa xảy ra liền cảm thấy có gì đó sai sai:" Không đúng sao tôi cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ ". nói rồi nhìn xung quanh bắt gặp ánh mắt của Uy Lan ngẩn ra.

Hộ Hùng:" Đúng rồi Uy Lan nếu theo tôi biết cậu không có dị năng đi, hơn hết thời điểm đó bọn tôi đều mất hết năng lượng không có khả năng còn dị năng che giấu được, vậy tạo sao lúc cậu mang bọn tôi rời đi tổ chức Thiên Hạ đó lại không phát hiện ra chứ ".

Hộ Hùng hỏi như vậy có lý do cả bởi nhóm người tổ chức Thiên Hạ đó dù sao cũng có dị năng, nên vì sao bọn chúng lại không phát hiện ra bọn họ chứ, càng nghĩ càng cảm thấy sai sai.

Uy Lan mỉm cười nói ra sự thật không hề che giấu:" Là Lưu Uyển dạy tôi cách vẽ bùa ".

Mọi người vốn đang suy nghĩ nhìn về Uy Lan lập tức bị câu trả lời của Uy Lan làm cho ngu người, Hộ Hùng há hốc miệng lắc bắp:" Lưu Uyển dạy cậu, lúc nào sao tôi không biết ".

Cũng phải thời điểm bọn cũng chả tiếp xúc với Lưu Uyển mất đi, hơn hết thời gian Uy Lan luôn ở bên cạnh họ hỗ trợ, còn thời gian nào Lưu Uyển dạy cho chứ, tuy 7 ngày trước đó Lưu Uyển ở cùng họ khá lâu nhưng họ có thấy Lưu Uyển dạy Uy Lan đâu.

Biết họ thắc mắc điều gì Uy Lan giải thích:" Trước Lưu Uyển từng đưa cho tôi một quyển sách dạy cách vẽ bùa nên tôi mới học được ".

Cả đám nghe xong há mồm vừa kinh ngạc vừa tò mò cuốn sách bên trong viết gì mà có thể ngay cả Uy Lan vẽ ra được lợi hại đến như thế, đặc biệt là Hộ Hùng hắn không phải người biết dữ miệng mấy lập tức liền hỏi:" Không ngờ Lưu Uyển lại đưa thứ này cho cậu có thể cho tôi xem thử không, trước giờ tôi chưa từng thấy thứ kiểu này bao bao giờ ".

Uy Lan lắc đầu nói:" Tôi không có mang theo vì sợ làm mất nên để ở căn cứ rồi ".

Hộ Hùng nghe vậy hơn tiếc nuối nhưng nhanh chóng nghĩ đến sắp trở về căn cứ liền vui vẻ hơn:" Vậy khi nào trở về căn cứ cậu cho tôi mượn xem nha ".

Uy Lan gật đầu coi như đồng ỳ, cảm đám xung quanh nghe cuộc trò chuyện này im lặng nhìn về phía Hộ Hùng thở dài.

Thích An:" Hộ Hùng cậu bớt bớt lại đi dù sao đó cũng là đồ của Lưu Uyển đưa cho An Minh chúng ta không thể ích kỷ được ".

* Do hiện giờ Uy Lan giấu giếm nên mọi người vẫn sẽ gọi là An Minh nhé.

Hộ Hùng sao không hiểu ý của Thích An bĩu môi nói:" Tôi chỉ muốn xem thử thôi nếu An Minh không đồng ý tôi sẽ không động vào, mà các cậu cũng chả khác gì tôi đâu đều tò mò như nhau cả thôi ".

Cả đám bị câu nói này của Hộ Hùng làm cho câm nín không biết nói gì cho phải vì quả thực họ cũng tò mò thiệt, chả qua bọn họ vẫn biết ý tứ không có tỏ vẻ quá nhiều nhưng bình thường không phải Hộ Hùng đâu có thông minh như vậy đâu, sao giờ còn biết mà nói họ như vậy luôn làm cho đám người hơn ngượng ngùng xấu hổ,

Ưng Vệ bên cạnh ho khan một tiếng, Uy Lan thấy phản ứng của họ như thế nhìn mỉm cười đáp:" Không sao thứ đó tuy đúng là quan trọng có được nó cũng giúp ích chúng ta phần nào, cho nên tôi hy vọng mọi người ở đây có thể học được nó, như vậy chúng ta mới có thể mạnh hơn đối phó được với tổ chức Thiên Hạ được ".

Lời nói của Uy Lan quả nhiên không sao dù vậy bọn họ vẫn cảm thấy không hay cho lắm, bản thân họ biết mình đã có dị năng còn Uy Lan lại không, hiện giờ Uy Lan có được quyển sách đó là điều tốt đi, mà bọn họ không thể vô sỉ đến mức mặt dày muốn cả thứ này của Uy Lan chứ.

Sao Uy Lan không biết suy nghĩ của đám người này, hắn cười cho qua chuyển nhanh chủ đề khác. Cuối cùng mọi người vẫn là quay lại bàn bạc thứ Âm Tàn kia. Hiện giờ nếu họ đã lấy được nó coi như yên tâm hơn phần nào, đợi đến lúc Lưu Uyển quay lại rồi đưa cho cậu ta là giải quyết là được.

Nghĩ lại cuộc chiến xảy ra với thứ đồ Âm Tàn này cả đám người thở dài may vì không có bị nó giết chết.

Ưng Vệ bất chợt nhớ tới sấm sét đánh xuống kia liền nói:" Này thứ sấm sét kia đánh xuống có phải là hình rất giống với thứ của Lưu Uyển dung không, chả lẽ Lưu Uyển ở gần đó ".

Này cũng khó chắc Ưng Vệ lại hỏi vậy vì thời gian đó quá cấp bách, bọn họ không có để ý phía bên Tề Lạc và Hộ Hùng làm gì.

Tề Lạc nghe xong lắc đầu:" Không là tôi dùng lá bùa của Lưu Uyển ".

Hộ Hùng quay sang nhìn Tề Lạc:" Lưu Uyển đưa cho anh ".

Tề Lạc gật đầu như có như không đáp, bởi không phải Lưu Uyển đưa cho anh mà là lúc trước anh nhặt lấy, lúc đó anh đi tìm Lưu Uyển vừa vô phòng đã thấy cậu đang vẽ mấy lá bùa, trên đất còn có mấy tờ rơi xuống nên anh mới nhặt lên định đưa cho Lưu Uyển.

Lưu Uyển thấy thế lắc đầu nói mấy lá bùa đó hỏng rồi kêu anh vứt đi, khi đó anh quan sát lá bùa trên tay với thứ Lưu Uyển vẽ xong để trên bàn, chả thấy khác chỗ nào không hiểu sao Lưu Uyển lại nói nó hỏng.

Chỉ là nếu Lưu Uyển đã nói thế thì cứ cho là vậy đi dù sao anh cũng không hiểu về lĩnh vực này.

Nhìn lá bùa trên tay những nét chữ ký tự anh không hiểu được nhưng nhìn trông có vẻ rất đẹp, thế là anh mang mấy lá bùa đó cấp đi luôn.

Lúc chiến đấu với Âm Tàn anh mới nghĩ tới là bùa này, dù biết nó hỏng nhưng vẫn muốn ôm chút hy vọng, thế là nhanh chóng đưa cho Hộ Hùng dùng thử.

Thời điểm thấy là bùa không phát huy tác dụng Tề Lạc thở dài, biết là kiến thức của mình quá hạn hẹp dù sao Lưu Uyển đã nói tất nhiên không thể sử dụng được đi, cho dù có thì không phải cũng có thể làm được.

Tuy có chút hụt hẫng nhưng anh không quá tuyệt vọng cố gắng chống đỡ thêm, ai ngờ tới xong đó lá bùa đó liền phát huy tác dụng làm anh kinh ngạc không thôi.

Vì không ngờ tới thứ Lưu Uyển bảo hỏng vậy mà vẫn có thể sử dụng được và tạo ra uy lực lớn đến như vậy. Này rốt cuộc là nó có vị hỏng hay không vậy.

Nếu để Lưu Uyển biết được chắc chắc sẽ chợt mắt mà nhìn hét to nói, này đúng là hỏng còn gì nữa, vì nó phải mấy tới hơn 1 phút mới phát huy tác dụng còn không gọi là hỏng à. Bình thường Lưu Uyển chỉ cần sử dụng chưa tới 1 giây nó đã thành rồi, cho nên lá bùa này chả phải hỏng rồi còn gì nữa.

Nếu để Tề Lạc biết cái định nghĩa hỏng này của Lưu Uyển, chắc chỉ biết câm nín tại chỗ về cái suy nghĩ này của cậu mất, cũng phải thôi Lưu Uyển vốn đã sử dụng thành thạo cách vẽ bùa rất nhiều năm rồi. Bình thường lúc đầu mới học thì không sao nhưng lâu dần đối với Lưu Uyển mà nói, phải mất hơn 1 phút thì là hỏng vì cậu cảm thấy nó thật sự rất mất thời gian của cậu.