Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 61




Bên cạnh Lưu Uyển sau khi xác định nó biến mất liền quay lại chỗ đám người Tề Lạc nói:" Đi đến thành phố K ".

Không đợi mọi người kịp phản ứng với lời nói của Lưu Uyển, cậu nhanh chóng lấy từ không gian ra đưa mấy chiếc bình nhỏ đưa cho Tề Lạc, rồi lấy ra thêm một chiếc xe, lái đi về phía hướng thành phố K.

Mọi hành động của Lưu Uyển rất nhanh cũng không giải thích gì, khiến đám người Tề Lạc trong đầu đều toàn dấu hỏi.

Vẫn là sâm Ngọc Lĩnh biết dụng ý của Lưu Uyển thúc dụng mọi người:" Mọi người còn không mau đuổi theo tên Lưu Uyển đó ".

Cảm đám nghe vậy ngẩn ra nhìn nhau hoang mang không thôi, vẫn là Tề Lạc phản ứng lại đi lấy xe rồi kêu mọi người vô xe, nhanh chóng lái đi theo hướng Lưu Uyển vừa đi.

Tiếc là tốc độ lái xe của Lưu Uyển quá nhanh, đám người Tề Lạc căn bản không thể đuổi theo kịp.

Sâm Ngọc Lĩnh thấy thế chỉ hướng đi cho Tề Lạc, Tề Lạc mới nhanh chóng lái về hướng đó mãi mới thấy chiếc xe Lưu Uyển đang lái.

Lúc này tâm trạng mỗi người cực kỳ hoang mang chưa thể loang kịp chuyện vừa xảy ra. Còn Tề Lạc chợt nhớ tới chiếc bình nhỏ, hướng về phía Sâm Ngọc Lĩnh hỏi.

Tề Lạc:" Ngọc Lĩnh chiếc lọ Lưu Uyển mới đưa là cái gì vậy ".

Sâm Ngọc Lĩnh thấy chủ nhân hỏi liền kêu Tề Lạc đưa cho nó xem thử, thế là Tề Lạc lấy ra đưa cho nó.

Sâm Ngọc Lĩnh lúc này quan sát ngửi thử rồi đáp lại:" Hình như là thuốc hồi phục ".

Tề Lạc ngẩn ra:" Thuốc hồi phục?".

Sâm Ngọc Lĩnh:" Đúng vậy là thuốc hồi phục, tác dụng của nó khi uống vào có thể nhanh chóng hồi phục lại năng lượng, hơn nữa còn hồi phục lên đến 50% ".

Ưng Vệ nghe vậy thốt lên:" 50% này cũng cao quá rồi đấy ".

Thật ra tuy sâm Ngọc Lĩnh cũng có thể làm được giúp họ chữa trị nhưng vì năng lực hiện tại của nó mới ở giai đoạn sơ cấp, nên chỉ có thể giúp họ hồi phục khoảng 30% thôi. Hơn nữa đâu phải Sâm Ngọc Lĩnh muốn tăng cấp là tăng cấp lên luôn được đâu.

Khởi đầu có vẻ sẽ xuôi xẻ tăng thêm một hai bật gì đó, sau thì càng khó khăn hơn. Ít nhất cũng phải mất mấy tháng Sâm Ngọc Lĩnh này mới có thêm tăng thêm một bậc.

Trước đó Lưu Uyển có nhắc rằng Sâm Ngọc Lĩnh là tồn tại mạnh mẽ, có được nó cũng giúp đám người Tề Lạc dễ dàng sống sót hơn rất nhiều. Ài chỉ là đó là thời điểm rất lâu rất lâu về sau Tề Lạc mới lấy được Sâm Ngọc Lĩnh này. Trong khoảng thời gian chờ đợi Tề Lạc đó Sâm Ngọc Lĩnh cũng ngủ đông biết cách tu luyện rồi.

Nên tất nhiên đợi lúc Tề Lạc thức tỉnh được nó, thực lực của Sâm Ngọc Lĩnh đã trở nên mạnh hơn rồi. Còn bây giờ do nó được đánh thức quá sớm vì vậy thực lực mới dừng ở giai đoạn sơ cấp mà thôi.

Tuy lý do là thế nhưng nó không phải điều không tốt, ngược lại phải nói lấy được sâm Ngọc Lĩnh sớm là điều tốt mới đúng. Đám người Tề Lạc sẽ không phải ngày ngày chiến đấu tranh dành sâm Ngọc Lĩnh, cũng không cần mỗi ngày vì nó đầy những vết thương, thậm chí còn tưởng chừng như sắp chết.

Bỏ qua vấn đề này quay lại thực tại Tề Lạc nghe tác dụng của lọ thuốc này cũng hơn giật mình, anh chợt suy nghĩ nếu Lưu Uyển đưa cho anh loại thuốc này hẳn là có lý do của nó.

Vì trước giờ Lưu Uyển chưa từng làm chuyện vô ích cả, nói như vậy chả phải lát nữa sẽ phải chiến đấu sao. Không đúng thực lực của Lưu Uyển phải nói rất mạnh đi, mạnh hơn đám người bọn họ nhiều, vậy cần gì phải nhờ đến trợ giúp cỏn con này của họ chứ.

Vậy rốt cuộc Lưu Uyển đang tính đến chuyện gì mà đưa cho anh thứ này, họ có phải sắp xảy ra một cuộc chiến gì rồi sao. Nghĩ tới đây thôi trong lòng Tề Lạc chợt lạnh nhưng trực giác nói cho anh biết sắp tới sẽ không hẳn xảy ra chuyện, vậy thì rốt cuộc Lưu Uyển muốn làm gì đây.

Càng nghĩ thôi càng cảm thấy đau đầu Tề Lạc lắc đầu bỏ qua vấn đề này tập trung lái xe theo Lưu Uyển, trên đường đi bọn gặp không ít trở ngại như đường đi bị hỏng, hoặc gặp vài người khác đang trên đường đi đến căn cứ.

Thậm chí có vài người bị thương nặng thấy chiếc xe của họ liền xông ra chặn lại, tiếc là Lưu Uyển nào thèm quan tâm đến sống chết của đám người này, trực tiếp dùng lá bùa cho đám người bay về một bên. Đến cả đường đi bị hỏng cậu cũng không chần chừ dùng luôn thêm mấy lá bùa nữa, sửa lại đoạn đường.

Sau đó trực tiếp lái xe đi luôn, khiến một số người chặn đường thấy thế giật mình, ngay cả nhóm người Tề Lạc cũng không kém cạnh. Vì bình thường khi họ thấy tình huống đó ít nhiều gì cũng sẽ xuống giúp chữa trị mấy người đó một chút, nhưng tất nhiên sẽ không định mang đám người đó đi cùng.

Vì dù sao họ còn có việc phải làm không thể vì một số người mà ảnh hưởng đến lợi ích của họ được. Đương nhiên nếu trùng hợp cùng đi một đoạn đường, tất nhiên Tề Lạc sẽ cho phép họ đi theo một đoạn.

Hiện giờ thấy Lưu Uyển không quan tâm như vậy, đám người Tề Lạc nhìn nhau thở dài cuối cùng vẫn quyết định xuống giúp đỡ, chỉ là lần này động tác của họ nhanh hơn bình thường, không kịp để mấy người kia chào hỏi.

Đã trực tiếp kiểm tra vết thương của họ rồi chữa trị, xong đó liền hỏi bọn họ muốn đi đâu. Nhận được câu trả lời nhóm người cũng không nói gì thêm, lấy ra một số thứ cần dùng chọ họ để bảo vệ tính mạng.

Xong việc cũng không đợi đám người đó cảm ơn liền nhanh chóng lái xe hướng Lưu Uyển đã đi.

Cũng may nhờ trợ giúp của sâm Ngọc Lĩnh và một số dấu vết Lưu Uyển để lại. Đám người mới tìm được đúng hướng nhưng đợi lúc họ đến nơi, đã không còn thấy bóng dáng của Lưu Uyển đâu.

Tề Lạc hỏi Sâm Ngọc Lĩnh xem thử có phát hiện dấu vết của Lưu Uyển không, nó lắc đầu trả lời không có. Làm cho đám người còn tưởng Lưu Uyển chưa từng xuất hiện vậy, mọi người thấy thế chỉ biết nhìn nhau không biết phải làm sao cho phải.

Uy Lan lúc này lên tiếng:" Hay là chúng ta cứ đi tìm thử xung quanh xem sao, dù gì nếu nơi này là nơi Lưu Uyển muốn đến, chắc cậu ta cũng không đi quá xa đâu ".

Còn Tần Duệ bên cạnh không có lên tiếng nói chuyện chút nào vẫn luôn chăm chú nhìn Uy Lan suốt, ánh mắt cứ dán vào người Uy Lan đầy nóng bỏng, giống như muốn nuốt Uy Lan ngay vào bụng đến nơi, mà mỗi lần Uy Lan nói chuyện cảm xúc của Tần Duệ càng mạnh liệt hơn.

Khiến cho đám người Ưng Vệ quay sang nhìn tình cảnh này chỉ biết cứng họng, thầm nghĩ ngày nào Tần Duệ cứ nhìn Uy Lan như vậy, em nhìn anh, anh nhìn em, tán tỉnh nhau y chang khaows nơi như là không muốn rời xa nhau chỉ một chút.

Làm cho mọi người đây nhìn đến cay mắt không thôi nhưng thôi biết phải làm sao giờ ai biểu hai kẻ này là người yêu của nhau chi, còn bọn họ lại là cẩu độc thân chứ aaaa.