Tề Lạc, Khang Kiện, Thích An, Ngô Chi Tề, Lương Khải, và 14 người khác cũng liền nhanh chóng ra tay theo, bọn họ bày kế sử dụng dị năng bắt đầu vây quanh quái vật, không ngừng tấn công về phía nó. Con quái vật thấy thế nhẹ nhàng tiếp chiêu phá hủy mọi công kích, gần như không mọi đòn đánh nào có thể đánh trúng nó, Tần Duệ nhìn cảnh này lập tức nhíu mày, sau đó anh liền mới đưa Uy Lan về phía nào đó cách xa an toàn một chút, móc ra một con dao nhỏ rồi đưa cho cậu để cậu tự bảo vệ mình, sau đó mới quay lại giúp đỡ đám người.
Thật ra tính tình Tần Duệ không phải tốt đến mức đó đâu, chủ yếu do anh nhận được thỉnh cầu của Uy Lan, nên anh mới chấp nhận giúp đỡ đám người này thôi, không thì có lẽ anh đã đưa Uy Lan đi cùng mình rồi. Vì đối với anh mà nói chả có thứ gì có thể quan trọng bằng Uy Lan cả.
Nhóm người cứ thế liên tục tấn công về phía quái vật, con quái vật nhìn bọn chúng với vẻ đầy khinh thường, đợi được một lúc thấy quá nhàn chán, nó không chần chừ thêm nữa giải quyết luôn đám người. Đám người cứ thế chẳng chống đỡ được bao lâu lập tức bị hấp bay ra xa, trên người toàn những vết bị thương.
Uy Lan thấy tình hình này chạy đến bên cạnh Tần Duệ xem xét tình huống, trong lòng vừa chửi thề vừa tức giận, tức giận vì bản thân thân kình kém cỏi không thể giúp đỡ được họ. Nhưng bản thân Uy Lan cũng biết cho dù có được thì chưa chắc đã sử lý được tên quái vật này.
Con quái vật vật này chả những mạnh, một khi nó đánh chả có thể nói đám người chẳng thể thoát nổi. Dù vậy thì Uy Lan vẫn muốn mình có thể giúp ích được một chút để bảo vệ người mình yêu. Tề Lạc vừa bị con quái vật hấp ra xa cảm giác đau đớn cứ thế ập đến liền không nhịn được hộc ra máu, ánh mắt của anh ánh lúc này sắc lạnh nhìn về phía quái vật đầy căn phẫn.
Nhưng cũng vừa tức giận với bản thân mình quá liều lĩnh, đáng nhẽ họ không nên vào đây quá sớm, tuy biết tình hình này nếu không nhanh chóng tìm thứ dồ kia e rằng sẽ không ổn, chỉ là bọn họ cũng hơn quá gấp gáp, nếu không thì hiện giờ sao không còn đường lui chứ.
Mắt thấy con quái vật đầy vẻ kiêu ngạo đi tới gần bọn họ, cơ thở mỗi người trở nên căng thẳng, tay nắm chặt thành nắm đấm chuẩn bị liều chết với con quái vậy thì.
Con quái vật xanh lè lên tiếng:" Hazz các ngươi cũng quá yếu rồi đi, còn chả bằng đám người bằng nhóm người năm xưa ta đánh, thôi thì hôm nay coi như tâm trạng ta tốt tạm thời sẽ không giết các ngươi vậy, hôm nay cứ dưỡng thương ở đây đi nhé mai rồi chúng ta lại đánh tiếp ".
Xong đó sung sướng chuẩn bị rời trước còn bổ sung thêm:"À đúng rồi yên tâm nơi này rất an toàn cho nên tối này sẽ không có quái vật nào xuất hiện đâu, vậy nên các người cứ việc thoải mái dưỡng thương cho tốt ".
Nói rồi đi đến gần dưới gốc cây sau đó biến mất không thấy đâu, chả để lại thêm chút gì cho họ kịp phản ứng.
Đám người kiểu:"…"
Tề Lạc:"???".
Khuôn mặt mọi người lúc này hóa đá luôn tại chỗ trong lòng thì đầy hỏi chấm không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, tuy cái miệng nó nói là thế nhưng đám người cảm thấy chả có tí an toàn nào cả, con quái vật xanh lè này vẫn còn ở đây thì an toàn mới là chuyện lạ đấy.
Còn tâm trạng của Tề Lạc có thể nói hiện giờ không mấy khả quan lắm, không biết vì sao anh cảm giác được cứ có cảm giác quen quen kiểu gì ấy.
Ờm tất nhiên là quen rồi, còn không phải quen vì cái cách nói chuyện của nó cực kỳ giống cái người tên Lưu Uyển nữa chứ ai, nói nhanh gọn lẹ không dư thường như mấy bọn phản diện chính gốc chút nào.
Còn Lưu Uyển mà có ở đây chắc có lẽ khi nghe được câu nói của con xanh lè chắc cười tức chết.
Bởi nó học theo phong cách của Lưu Uyển nữa còn gì, phải nói là cực kỳ quen thuộc luôn, vì trước kia Lưu Uyển cũng nói gần y chang vậy, mỗi lúc đánh con quái vật xanh lè này xong thì cậu sẽ bắt đầu, kêu nó quá kém coi rồi là dưỡng thương, sau đó đợi ngày mai lại lôi nó ra đánh tiếp, chả khác nào tình trạng y chang hiện giờ.
Chỉ là con quái vật xanh lè này sẽ không giúp họ chữa trị vết thương, còn Lưu Uyển lại khác vì cậu sẽ giúp nó, à mà giúp nó khi nó sắp hấp hối thôi nha haha.
Gần tối đến hôm đó trong lòng mỗi người bây giờ vẫn lo sợ cực kỳ, dù sao tuy con quái vật xanh lè kia nói với họ, đêm nay sẽ không có đám quái vật xuất hiện đi nhưng họ vẫn không thể yên tâm nổi, hơn hết con quái vật xanh lè nguy hiểm kia còn đang ở đây này, họ còn thản nhiên được mới là chuyện lạ á.
Con quái vật xanh lè nấp kíp ở đó nhìn đám người với ánh mắt đầy khinh thường không quan tâm nữa chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nó cũng chả sợ mấy người này sẽ tấn công, dù sao trên người ai cũng bị thương cả, sức mạnh của nó cũng cao, nếu có nguy cơ đến gần nó sẽ lập tức phát giác ra ngay.
Lát sau trời tối hẳn đi nhưng đám quái vật kia vẫn không xuất hiện điều này khiến họ rất bất ngờ, Ngô Chi Tề nhớ lại trước đó con quái vật kia nói lên tiếng:" Chả lẽ thật sự đúng như lời có quái vật xanh lè kia nói, quả thực nơi này không hề có đám quái vật kia xuất hiện đi ".
Khang Kiện nghe vậy cũng ngẩn ra nhận ra điều gì đó nói:" Có lẽ khi nó có liên quan đến vật phẩm bí ẩn trong gốc cây kia không ".
Đám người nghe xong lời nói của Khang Kiện nhìn nhau Hộ Hùng thốt lên:" Nếu vậy chả phải chúng ta có được nó, sẽ không còn lo sợ con quái vậy tấn công nữa sao ".
Nghe thì có vẻ hay đó tiếc là lấy được nó không mới là một chuyện thử nhìn mà xem, ở đây vẫn còn một con xang lè đang canh giữ kia kìa. Nó mạnh đến nổi không một ai có thể định nổi, nếu dễ dàng lấy được mới là chuyện lạ ấy.
Ha đúng là không phải dễ dàng lấy được thật, tuy vậy lúc đầu thực ra Lưu Uyển có viết nơi hòn đảo này căn bản sẽ không có quái vật gì cả, vì chỉ cần vô được trong này cũng tức là họ sẽ dễ dàng thoát được khó khăn, an toàn lấy được vật phẩm đó rời đi.
Hazz nghe thì dễ dàng đó nhưng thật chất nếu như họ không biết sớm sự tồn tại của nó, đợi đến khi quái vật xuất hiện thực lực tăng mạnh hơn, đường đi cũng theo khó khăn hơn rất nhiều.
Tuy trong này không có nguy hiểm không có nghĩa bên ngoài thì không, giống như trường hợp đêm trước đó, họ gặp phải đám quái vật lam thăng cấp vậy. Nếu không phải có sự xuất hiện của Tần Duệ e là nhóm người Tề Lạc chả đơn giản dễ dàng vượt qua buổi tối hôm đó đâu.
Có lẽ lẽ ngay cả chính Lưu Uyển chắc cũng không ngờ tới cậu tính toán trước rồi, ai biết được cái tên Tần Duệ này xuất hiện sớm đến thế, lại còn trùng hợp đến nỗi vừa lúc nhóm người Tề Lạc gặp nguy hiểm.
Ài này phải nói tình yêu của Tần Duệ mang cho Uy Lan quá to lớn đi, đến nỗi không ngày nào là không tìm kiếm Uy Lan cả, còn Tần Duệ sao biết Uy Lan ở nơi này là do vô tình, lúc đó hắn đang buồn bực muốn ra ngoài chút giận ai ngờ từ xa nhìn thấy được Uy Lan.
Thế là Tần Duệ đã không chần chừ đuổi theo, tiếc rằng nhóm người Tề Lạc đi rất nhanh, Tần Duệ mới bỏ lỡ mất một đoạn.
Đợi đến khi khó khăn lắm mới tìm được Uy Lan đã thấy cậu đang gặp nguy hiểm rồi, hắn lúc đó không tức giận mới là chuyện lạ á, trong khoảng khắc đó, sự sợ hãi đã bao trùm lấy Tần Duệ không dám chần chừ nhanh chóng tiến lên bảo vệ Uy Lan.
Cũng vì vậy khi thoát khỏi nguy hiểm Tần Duệ mới không ôm chặt lấy Uy Lan như muốn xác nhận rằng đó là người mình yêu tìm kiếm bấy lâu nay.