Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 48




Nghe Tần Duệ gọi cậu với cái tên " An Minh " lần nữa Uy Lan phát hiện ra hóa ra bản thân mình không có quên được anh, bởi không vì sao cậu lại dùng cái tên giả là " An Minh " cũng chính là tên hiện tại cậu dùng để gia nhập căn cứ Tề Lạc chứ.

Bất chợt Uy Lan mỉm cười sau đó không hiểu sao lại bật khóc, nhớ lại những kia ức trước cậu không muốn nhớ, khiến trái tin cậu đau đớn không thôi. Dõ dành cậu là người mang đến hi vọng cho người ta nhưng cũng chính cậu phá hủy nó.

Thật ra cậu cũng biết bản thân không phải cố ý quên đi mà là vận mệnh đã sắp đặc như vậy, cũng chính vì thế mà trong tiềm thức của Uy Lan sẽ tạo ra một hướng đi cho cậu, nó sẽ giúp cậu đi đúng những hướng cậu phải đi đó.

Còn cậu thì phải trải qua vì nó, không hiểu sao Uy Lan cảm giác được mình vừa hận vừa không hận người đã tạo ra cậu, bởi cậu biết tuy rằng mọi thứ cuộc sống của cậu đã được người khác sắp đặc, nó cũng sẽ không đi theo ý muốn của mình.

Nhưng không thể phủ nhận một việc rằng nếu không có người đó tạo ra, thì e là ngay cả cơ hội tồi tại cậu cũng chả có, chứ đừng nói đến việc oán trách. Cho nên hiện tại điều cậu có thể làm là giúp đỡ thế giới này sống sót, để thế thế giới sau này có thể tiếp tục phát triển, chứ không phải đi vào vòng lặp tuần hoàn.

Còn về Tần Duệ thì sao Uy Lan cũng không quan tâm có phải sắp đặc hay không, vì trái tim cậu đã hướng đến anh rồi, cho dù là kết quả đi chăng nữa cậu cũng hiện tại chỉ muốn lần nữa được ở bên anh, một lần nữa tìm lại hạnh phúc của mình mà thôi.

Thấy dáng vẻ này của Uy Lan Tần Duệ mới đầu còn tức giận đã lập tức hoảng hốt, anh đưa tay ra lau đi nước mắt của cậu, rồi ôm lập cậu an ủi vỗ về giống như trước đó anh từng làm vậy. Lát sau cuối cùng Uy Lan mới ngừng khóc lại, cậu ngẩng đầu nhìn anh nói:" Xin lỗi ".

Tần Duệ nghe vậy ngẩng ra định nói gì đó Uy Lan đã nói tiếp:" Xin lỗi, không phải em cố ý muốn quên đi anh, … nếu sớm …" nếu sớm nhận ra điều này có lẽ em sẽ đi tìm anh.

Nhưng có lẽ những lời nói này Uy Lan chả thể nói thành ra được, Tần Duệ nhìn cậu như không dám tin lắp bắp nói:" Ý em là ".

Uy Lan:" Thật ra trước đó quả thực em đã khôi phục trí nhớ nhưng lại quên mất những ngày tháng mình trải qua trước đó, cũng có nghĩa là bản thân em đã quên mất đi anh. Em cũng mới nhớ lại cách đây không lâu, chỉ là lần này do thế giới đột ngột biến đổi, cho nên em mới không có đi tìm anh được …" nói rồi cậu ngừng lại một chút:" xin lỗi … em … em thật sự là không cố ý muốn quên anh … hu ".

Dứt câu Uy Lan càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt cứ thế liền rơi xuống theo, thật ra không phải chỉ đau lòng mà cũng vì lời nói rối nửa thật nửa giả của mình, tuy cậu biết như vậy là không tốt chỉ là hiện tại Uy Lan rất muốn ở bên cạnh anh thêm lần nữa, và không muốn hai ngườ có thêm hiểu lầm quá nhiều nên Uy Lan mới nói ra những lời như vậy.

Lúc này đây Tần Duệ thấy dáng vẻ vừa khóc vừa cố gắng giải thích cho anh nghe trong lòng liền đau lòng, anh không ngờ tới thì ra lý do là vậy. Nhưng anh cũng may là không phải cậu thật sự không phải còn yêu, bởi nếu nó là thật trong lòng anh có lẽ sẽ còn đau khổ hơn rất nhiều về việc Uy Lan quên mất anh.

Vì anh cho rằng nếu Uy Lan quên đi anh có lẽ sau này gặp lại, anh vẫn có thể lần nữa khiến cậu yêu anh, vì dù sao một người đã từng yêu nhau trái tim của họ chắc chắn sẽ luôn hướng tới nhau. Còn nếu lý do cậu không còn yêu anh nữa thì khác, điều này chả khác nào khi một người đã hết yêu cả, nếu một người hết yêu tất nhiên cho dù sau này bạn có cố gắng tìm cách cứu vớt họ cũng chả bao giờ quay lại với bạn, điều này đối với Tần Duệ mà nói quả thực đau đớn đến cỡ nào.

Sau đó hai người anh em nói chuyện một hồi tâm trạng cũng dần ôn định nhìn nhau mỉm cười, bên này nhóm người ở ngay gần cạnh nghe cậu chuyện của họ ai nấy đều hết sức cảm động, ngoại trừ Tề Lạc.

Thật sự không phải bọn họ muốn nghe lén đâu chỉ là cứ nghĩ thử mà xem, tình hình hiện giờ phải nói cũng đang là buổi tối đó, quái vật còn đang ở ngoài kia kìa, bọn họ ở gần nhau vậy không nghe được hai người nói chuyện mới là chuyện lạ á.

Còn về Tề Lạc vì sao không cảm động nổi, do anh nghĩ đến cái cảnh hai người này trước đó đánh anh như thế nào, một người thì đối đầu anh hơn mấy chục năm, mỗi lần ra tay với anh chả hề thương xót chút nào, Tần Duệ còn gay cấn hơn nhiều.

Không giống như Uy Lan đối phó nhiều năm, mà hắn ra tay giết chết anh ngay luôn hôm đó luôn ý, cho nên chốt lại vẫn là Tề Lạc thật sự là không thể thương xót nổi.

Dù gì ai đời lại đi thương xót kẻ thù đâu chứ, ha đùa thôi có thì có đó chỉ là nghĩ lại Tề Lạc cảm thấy bản thân nếu so với họ Tề Lạc cũng thảm hại không kém nữa kìa. Bản thân còn chả lo không xong giờ thương xót người khác thì có tác dụng gì chứ!.

Cuối cùng hai người trò chuyện một hồi kẻ về tinh hình của mình, ngay đó đi nói nhóm người Tề Lạc. Biết được Tần Duệ muốn tham gia vào căn cứ của mình, mấy người cũng không ngoài ý muốn, vui vẻ chấp nhận thành viên mới, còn về Tề Lạc tất nhiên anh cũng chả từ chối.

Dù sao cái tên Tần Duệ này quả thực sự rất có tác dụng à nha, nếu có hắn thêm vào nhóm có lẽ đoạn đường đến tìm vật phẩm bí ẩn kia cũng sẽ dễ dàng hơn chút rồi. Hơn hết hiện tại bọn họ cũng chả phải kẻ thù thì sợ cái gì chứ!