Sau khi nghe xong tam quan của cả 4 khi biết chuyện thoáng chống có chút vỡ vụng, bởi họ cũng biết rốt cuộc là sao, còn nghĩ không biết cái người đó có phải Lưu Uyển mà họ biết không nữa.
Trên đường đi sau khi Tề Lạc kéo Lưu Uyển ra khỏi đám người, liền nhanh chóng vào luôn một căn phòng trống gần nhất, đóng cửa lại. Anh thở dài nhìn nước mắt cậu không ngừng rơi qua dỗ dành cậu.
Mà Lưu Uyển càng khóc dữ dội nói:" Anh đi đâu vậy huhu … em tìm anh …huhu ".
Giọng cậu cứ cắt đoãn không ngừng nước mắt thì liên tục chảy xuống, đến khi không khóc được nữa cậu ngừng lại, cả người ôm chặt lấy anh không buông khiến Tề Lạc chỉ biết dỗ dành cậu, vuốt ve đợt cậu ngừng khóc.
Mãi sau anh mới giải thích cho cậu nghe nhưng cậu chả có ý tứ nghe lọt tai mà liên tục lắc đầu, đến cuối cùng Tề Lạc cũng chả thể làm được gì mới hứa rằng sẽ không đi đâu cả. Nghe anh nói vậy lát sau Lưu Uyển mới buông anh ra, dáng vẻ mới dần ngoan ngoãn hơn trước, rồi ngước lên nhìn anh không nói gì.
Không khí trong căn phòng ngay sau đó lập tức im lặng, Tề Lạc nhìn dáng vẻ hiện giờ của Lưu Uyển mà trong lòng không hiểu sao tim đập liền đập nhanh. Có lẽ vì lúc đầu anh hoang mang nên cũng không quá để ý đến dáng vẻ của cậu lúc đó. Nhưng hiện giờ nhìn lại mới thấy quả thật khuôn mặt của Lưu Uyển rất đẹp, mà đôi mắt của Lưu Uyển vốn đã đẹp rồi nó có màu tím lục ít ai có được, hiện giờ vì khóc quá nhiều mà sưng vù trong mắt còn mang theo hơn nước nhìn vào quả thực rất câu người.
Thật ra trước giờ Tề Lạc chưa từng để ý quá dáng vẻ của người khác nhưng không có nghĩa anh chưa nhìn thấy nhiều người có dáng xuất sắc. Mà dáng vẻ của Lưu Uyển trước kia phải nói không tính là quá đẹp nhưng ít nhiều cũng thuộc loại rất ưa nhìn, chả qua không biết có phải do khí chất bên trong thay đổi không, hoặc do trùng sinh nên khác hẳn một chút mà giờ đây Lưu Uyển phải nói có dáng vẻ rất đẹp.
Nước da trắng mịn thân hình cao gầy cùng với mái tóc màu đen thuần túy, tuy nó không phải đặc biệt bởi màu tóc này rất nhiều người có được nhưng đôi mắt cậu lại có màu tím lục đặc biệt hiếm thấy.
Làm cho ta tạo một cảm giác mới lạ vừa bí ẩn vừa quyến rũ đến lạ thường, trước có lẽ vì khí chất trong người cậu mang tới nên ít nhiều gì khiến họ biết được người này khó có thề chạm tới nhưng hiện giờ lại khác bởi tính cách cậu trở nên ngây ngô trẻ con hơn, đặc biệt còn rất dính người, khiến Tề Lạc giờ đây nhìn vào liền cảm giác có chút khó thở.
Thật muốn bắt nạt mà …
Nghĩ tới đây trong lòng Tề Lạc lập tức hoảng hốt giật mình lắc đầu vì mình có suy nghĩ kì quái, anh chóng kiềm chế loạn bỏ suy nghĩ vớ vấn trong đầu mà nghiêm túc đối mặt với Lưu Uyển.
Mà Lưu Uyển trước vốn không để ý ánh mắt người khác nhưng không có nghĩa cậu không chú tâm vào Tề Lạc, nên tất nhiên suy nghĩ gì trong đôi mắt của Tề Lạc bây giờ đều bị cậu nhìn thấu. Thế là trong lòng cậu liền tức giận tột độ, thầm nghĩ cái ánh mắt của tên này là sao hả, dáng vẻ của cậu bây giờ rất thích hợp với suy nghĩ đó à.
Thật ra Lưu Uyển cũng không biết dáng vẻ hiện giờ mình ra sao nhưng nó không phải điều cậu quan tâm mà điều cậu quan tâm hiện tại là cậu thật sự muốn xiêm chết tên Tề Lạc này, dáng có suy nghĩ bất chính với cậu quả nhiên ha!.Đừng để cậu lấy lại được quyền khống chế đến lúc đó sẽ không xong với cậu đâu.
Mà Tề Lạc lúc này nào biết mình đang chuẩn bị gặp xui xẻo, nói gì cũng phải nói hình như mọi việc gì người khác không gặp phải thì thôi, nhưng với Tề Lạc kiểu gì cũng gặp rất nhiều xui xẻo. Mà xui xẻo đó của anh gần như đều do Lưu Uyển mang lại cho Tề Lạc.( Ừm nghe quả thực có chút thảm đó ha nhưng mà hazzz thôi dẫu sao người ta cũng là vợ tương lai của anh mà nên anh cố gắng chịu đựng chút đi haha 🤣).
Đêm đến trong căn phòng nhỏ cả 2 người lúc này đang đối mặt nhìn nhau không chớt, mà Lưu Uyển thì cứ thế mà nhìn anh không nói gì nhưng tay vẫn bám chặt lấy anh, thế là cuối cùng Tề Lạc không chịu nổi nữa đành chịu thua trước. Anh lúc này mới nằm lại trên giường sau để chừa lại một chỗ trống cho cậu, mà Lưu Uyển thấy thế liền nhanh chóng leo lên giường nằm xuống đắm chăn cùng anh, cuối cùng còn không quên ôm anh sau đó lát sau mới chịu đi ngủ.
Thấy cậu cuối cùng ngủ ngon lành trong lòng mình thì Tề Lạc mới thở phào một hơn, thầm nghĩ quả nhiên quá dính người, nhắc đến trước đó anh biết Lưu Uyển không muốn rời khỏi anh một giây phút nào, nên anh mới cố tình đợi cậu đi ngủ thì quay lại căn phòng lại phòng khác mà ngủ.
Chỉ là không ngờ tới lần này Lưu Uyển không những không ngủ mà còn đòi anh ngủ chung với cậu, dày co mãi cuối cùng anh mới đồng ý chả qua tất nhiên Tề Lạc không ngủ thật, mà anh muốn đợi cậu ngủ rồi mới dậy qua phòng khác, nhưng lúc vừa mới bước xuống giường thì Lưu Uyển đột ngột tỉnh lại, hỏi anh tính đi đâu.
Tất nhiên Tề Lạc sẽ không nói thật mà chả lời qua loa vài câu, rồi đợi cậu ngủ tiếp nhưng lần này Lưu Uyển không tin mà kéo bám lấy anh, mếu máo nói nào là có phải anh không muốn ngủ cùng em không, anh hết …
Các kiểu khiến Tề Lạc nhìn cậu im lặng một lúc mới thỏa hiệp, thầm nghĩ qua nhiên mấy ngày này chắc anh không thể sống thoải mái một mình nữa rồi, vốn dĩ còn tính trước bàn chuyện với Lưu Uyển mà hiện giờ Lưu Uyển biến thành như vậy làm anh không có cách nào khác.
Thật ra không phải đối với ai Tề Lạc cũng sẽ làm vậy, bởi nếu không phải Lưu Uyển hiện giờ cũng tính một phần người đặc biệt quan trọng trong đội ngũ thì Tề Lạc mới không làm vậy đâu, ừm nói thì thế nhưng đó cũng chả phải lý do chính anh làm đến mức vậy, mà thật ra trong lòng Tề Lạc hiện giờ luôn có mang một cảm xúc khó tả nào đó với cậu. Anh cũng không biết cảm xúc đó là gì nhưng cứ hễ đối Lưu Uyển thì Tề Lạc không hiểu sao lại muốn dung túc cho cậu đến lạ thường.
...
Mấy ngày sau đó không một ai trong căn cứ ra ngoài nhưng vẫn tiếp tục làm việc như thường, còn bên chỗ Tề Lạc vì có Lưu Uyển nên anh cũng ít khi ra khỏi phòng, chỉ khi thật sự có việc đột xuất hay gì đó không còn cách nào khác thì Tề Lạc lúc đó mới bất đắc dĩ đưa Lưu Uyển ra ngoài cùng.
Nhưng trước anh cũng sẽ dặn dò cậu là không được nói gì cả và làm bất cứ điều gì, chỉ cần việc đi theo anh là được. Cũng may Lưu Uyển nghe được đi cùng anh thì đều sẽ lời anh nói mà ngoan ngoãn hơn hẳn, nên cứ hễ ai nhìn thấy cậu có hỏi chuyện đi chăng nữa thì cậu cũng không quan tâm mà giữ im lặng.