Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 11




Ánh mắt của Lưu Uyển khuôn mặt từ khó hiểu, buồn bực thành hưng phấn lạ thường. Đã lâu lắm rồi cậu chưa từng gặp đối thủ như vậy, người này còn là nhân vật cậu tạo ra nữa chứ.

Quả nhiên là rất thú vị xem ra phải quan sát tên Tề Lạc này hơn rồi, nghĩ tới đây Lưu Uyển liền nhanh chóng thu tay lại, đứng cánh xa Tề Lạc nhìn anh với ánh sâu không rõ.

Mà lúc này đám người đi theo Tề Lạc bị hành động của cả hai làm cho bất ngờ, bất ngờ vì không ngờ Lưu Uyển lại ra tay nhanh như vậy, càng bất ngờ lão đại của bọn họ không vì Lưu Uyển ra tay với anh mà đánh lại.

Lại còn chỉ biết tránh né để đối phương đánh nữa chứ, thật không thể hiểu nổi rốt cuộc thì tên này có quan hệ gì với lão đại đây.

Lúc này Tề Lạc thấy Lưu Uyển cùng dừng động tác, anh cũng đứng im lại nhìn chằm chằm Lưu Uyển cũng đang nhìn chằm lấy mình.

Trong lòng hiện rõ một cảm xúc phức tạm, không hiểu vì sao vừa rồi Lưu Uyển ra tay anh lại theo phản xạ tránh né, điều này cũng là lẽ đương nhiên nếu là người khác anh cũng sẽ vậy thôi.

Chỉ là điều khiến Tề Lạc bất ngờ ở chỗ anh như biết trước Lưu Uyển sẽ ra tay chỗ nào, cho dù chiêu thức đó Tề Lạc chưa từng thấy nhưng động tác này tránh né như thể rất đỗi quen thuộc.

Nên càng khiến người vốn trùng sinh như Tề Lạc càng khó hiểu hơn, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Xung quanh im lặng một lúc lâu cuối cùng Tề Lạc lên tiếng trước:“ Cậu...“.

Lưu Uyển nghe anh mở lời trước cũng bỏ cho chút mắt mũi không trực tiếp rời đi, nói:“ Chuyện gì “.

Tề Lạc im lặng một lúc rồi lại không nói ra, cứ nhìn chằm chằm Lưu Uyển quên luôn mục đích ban đầu của mình.



Lưu Uyển dù sao cũng là người không thích lãng phí thời gian, thấy hắn không định nói thì cậu lập tức cau mày lại.

Tề Lạc thấy thế chợt tỉnh táo miệng nhanh hơn não lại nói:“ Cậu có muốn đi cùng tôi không “.

Lưu Uyển:“...” thế thôi hết rồi à chỉ thôi mà bắt ông đây phải chờ lâu như vậy á hả.

Tề Lạc sau khi nói xong chợt nhận ra tình huống này, sợ là cậu không hiểu nên vộn vàng sửa lại.

Tề Lạc:“ Lưu Uyển tôi có chuyện muốn nói với cậu, không biết cậu có thể đi cùng tôi ra chỗ khác nói được không “.

Lưu Uyển:“ Có chuyện gì mà không thể nói ở đây còn phải đi chỗ khác, tôi hiện tại không rảnh thời gian đâu có chuyện gì thì anh nói ở đây luôn đi “. Cậu nói rất dứt khoát căn bản không có ý định cho Tề Lạc một chút mặc mũi nào cả.

Tề Lạc nghe vậy suy xét tình hình hiện tại ra hiệu cho mấy tên đàn em, nhìn thấy tín hiện của lão đại, bọn họ lập tức hiểu ra.

Cách xa ra một chút cũng tiện thể không để ý người khác có muốn hay không, cũng mang đám người ở gần đó kéo ra xa.

Đám người vốn bị màn đánh nhau của hai người làm cho choáng váng, giờ lại bị kéo không hiểu sao chả thể phản kháng, cứ như vậy bị mang đi xa. Mà cũng may nơi này không nhiều người quay quẩn chỉ có mấy người, xung quanh sau đó nhanh chóng chỉ còn hai người đứng gần nhau.

Lưu Uyển thấy thế trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là nhân vật chính có thế vậy mà cũng nghĩ ra được.

Tề Lạc lúc này cũng lén sử dụng dị năng chặn âm thanh bên ngoài sau đó mới lên tiếng:“ Lưu Uyển có phải cậu là người trùng sinh đúng không “.

Lưu Uyển vốn dĩ sắc mặt khá bình tĩnh nghe thấy vậy đôi mắt chợt mở to, nhìn nhìn Tề Lạc chửi thề trong lòng.



Tề Lạc thấy phản ứng của Lưu Uyển lập tức liền hiểu ra nói tiếp:“ Vậy chắc cậu cũng biết sẽ có chuyện gì xảy ra trong tương lai này đúng, Lưu Uyển sau khi cậu chết mọi chuyện đã không dừng lại ở đó, mà nó tiếp tục diễn ra xa hơn nhiều, tương lai sau này tôi phải đối đầu với rất nhiều kẻ thủ, những ngày tháng đó thậm chí còn suýt chết mất lần, cuối cùng qua nhiều năm tôi mới có thể loại bỏ hết kẻ địch... “.

“ Cho nên Lưu Uyển lần này trùng sinh tôi muốn cậu lần nữa giúp tôi, cùng tôi cố gắng cứu vớt thế giới này lần nữa... “.

Lưu Uyển nghe vậy im lặng một lúc rồi mới tiêu hóa mọi được mọi chuyện, cứ tưởng nhân vật chính đang ở giai đoạn khởi đầu chứ, ai ngờ là giai đoạn sau này nhưng dù gì đi nữa, lời mà Tề Lạc nói không có nghĩa là Lưu Uyển sẽ đồng ý đâu.

Tính cách của Lưu Uyển như thế nào chứ, là người rất vô tâm đó nha cho dù nó có là thế giới cậu viết ra đi nữa, thì cũng không có nghĩa là cậu sẽ đi giúp đỡ đâu.

Lưu Uyển nhanh chóng bình tĩnh lại khuôn mặt mỉm cười nhìn Tề Lạc nói:“ Anh muốn tôi giúp anh sao...“.

“ Hazzz đáng tiếc thật đó cho dù anh có nói vậy thì nó không liên quan gì đến tôi cả, tôi không phải Lưu Uyển trước kia nên càng không muốn tham gia bất kì vấn đề nào với cái cứu vớt thế giới này “.

“ Dù sao thì nó cũng sẽ sớm bị hủy diệt thôi, cho nên không cần lãng phí thời gian đâu..”

Tề Lạc nghe Lưu Uyển nói vậy khuôn mặt lập tức nhíu mày, lời nói của cậu không rõ ý gì, nhìn biểu cảm của cậu chỉ còn là thờ ơ và không thêm bất kì cảm xúc khác, điều này càng khiến Tề Lạc không thể hiểu nổi con người hiện tại của Lưu Uyển.

Lưu Uyển cũng không cho hắn có suy nghĩ gì thêm lập tức rời đi, lần này Tề Lạc lại không ngay cản, trước khi rời đi Lưu Uyển chợt nhớ ra điều gì liền nói thêm câu.

Lưu Uyển:“ Tề Lạc à anh có từng nghĩ mọi thứ trên đời ngay cả tương lai trước đó anh từng thấy, chưa chắc nó đã là sự thật không, tất cả mọi thứ trên đời này có thể thay đổi dù nó có là biến cố nhỏ đi nữa “.

“ Những thứ mà anh thấy được có khi đều là giả đó, tin tưởng quá nhiều không tốt đâu, à còn nữa tôi không phải người trước kia đâu, vậy nên đừng có tin tưởng quá nhiều mà nói ra bí mật của mình như thế, kẻo sau này gặp phải tai họa đó...“.