Mạc Tầm Chu cũng thừa biết trong đầu của Thẩm Gia Ý bây giờ chẳng có chữ nào nên hắn phải lấy những bài cơ bản nhất để cậu làm quen.
Thẩm Gia Ý được thần tượng giảng bài, cậu kích động đến mức muốn nhanh chóng nuốt hết đống kiến thức này vào đầu. Tất nhiên, đây là điều hoàn toàn không thể !!
Thẩm Gia Ý không phải thiên tài, làm sao mà có thể đạt đến cảnh giới của Mạc Idol chứ !!!
Tuy hay tự luyến vậy thôi chứ cậu vẫn biết khả năng học tập của bản thân tỉ lệ nghịch với gương mặt soái ca của cậu !!!
Mạc Tầm Chu có giọng nói rất hay nên lúc nghe giảng Thẩm Gia Ý cũng hiểu được kha khá. Chỉ có điều chưa sâu thôi.
Thấy Thẩm Gia Ý nắm được tạm ổn bài giảng rồi. Mạc Tầm Chu cho cậu mấy câu bài tập làm thử.
Từng bài mà Mạc Tầm Chu giao sẽ có mức độ khó dần. Làm như vậy mới giúp Thẩm Gia Ý có thể từ từ hiểu sâu hơn.
Với lại, hắn muốn xem xem Thẩm Gia Ý cậu ta cuối cùng là muốn gì.
Trong lớp đã có một vài bạn học chú ý đến phía hai người.
'Không phải mọi ngày Thẩm Gia Ý toàn gây chuyện với Mạc Tầm Chu hay sao? Sao hôm nay lại im ắng vậy?'
'Kì lạ thật đó, không phải bình thường chỉ cần có tiết trống là cậu ta liền tìm cách làm nhục Mạc Tầm Chu ngay trước lớp luôn sao?'
Một cậu bạn khác có hiềm khích với Thẩm Gia Ý kinh miệt nói.
'Hừ cái loại như cậu ta thì sau này làm được cái gì chứ? Không phải chỉ có tí tiền thôi sao, lại cứ thích bày trò. Nói cậu ta là cái đồ vô học là không sai mà !!!'
Đường Hạ Vũ đang chơi game với Giang Tu Kiệt trong lúc vô tình tắt tiếng của tai nghe, cậu nghe được lời nói của cậu bạn kia.
Cậu tháo luôn tai nghe mà mắng.
'Cái tên Bân Úy kia mày dám nói anh Thẩm cái gì hả?'
Cậu bạn Bân Úy kia gia cảnh khá giả nhưng học lực cũng được xem là nằm trong top 15 của khối nên được vô lớp này. Bân Úy thấy Đường Hạ Vũ nói vậy cậu ta cũng không sợ.
Dù sao cậu ta cũng là một học sinh giỏi, đám thiếu gia nhà giàu kia làm gì được cậu ta chứ. Nhà trường sẽ không để một học bá như cậu ta bị đám ngu dốt này bắt nạt đâu.
'Tao nói cái gì sai sao? Thằng đó không phải là vô học à?'
Giang Tu Kiệt thấy Bân Úy ngứa mắt, cậu ta quả thật muốn cho tên này một đấm.
'Mày muốn ăn đấm à? Học giỏi như mày thì sao không lo giải đề đi ở đây nói chuyện với đám vô học tụi tao làm gì?'
'Đúng !!!'
Đường Hạ Vũ nghe Giang Tu Kiệt nói liền ủng hộ hai tay hai chân.
Bân Úy nhìn thấy hai người họ vui vẻ như chưa có gì xảy ra lại nghe được trong lớp đã có vài lời xì xào bàn tán. Cậu ta giận đến đỏ bừng mặt.
'Đám bọn mày suốt ngày anh Thẩm, anh Thẩm. Nó cho bọn mày cái gì thế hả?'
Bân Úy liếc Đường Hạ Vũ vẻ mặt coi thường mà nói.
'Đường Hạ Vũ có phải mày tối nào cũng đến mà phục vụ nó nên lúc nào cũng răm rắp nghe nó không a?'
Đường Hạ Vũ cho dù là chơi chung với một đám hồ bằng hữu nhưng trước giờ chưa ai nói cậu ta như thế. Cậu tức giận muốn mắng cho cái tên kia một trận nhưng vốn từ ít ỏi nên chẳng thốt ra được lời nào.
Bân Úy thấy vậy liền nói thêm vài lời quá đáng hơn.
'Không cãi lại sao? Tao nói đúng quá à? Loại như mày đàn ông không ra đàn ông, đàn bà không ra đàn bà. Không biết có phải là một đứa đồng tính không nữa.'
Tạ Minh Triết cuối cùng cũng lên tiếng. Cậu ta lạnh lùng nhìn Bân Úy.
'Mày nói cái gì?'
Tạ Minh Triết trong lớp không nói nhiều nhưng không phải là một tên hiền lành. Chơi được với Giang Tu Kiệt thì mọi người cũng phải ngầm hiểu Tạ Minh Triết là một tên không dễ chọc !
Bân Úy vốn hơi sợ ánh mắt của Tạ Minh Triết nhưng cậu ta vẫn ngoan cố.
'Tao nói không đúng à?'
Thẩm Gia Ý từ đầu đến cuối không nói câu nào lại lên tiếng.
'Sai nha sai nha. Bọn tôi ở bên nhau cả ngày cơ, sao mà cậu chỉ nói mỗi buổi tối vậy?'
Giọng điệu đùa cợt lại không đàng hoàng. Mang theo vài phần tùy ý. Lúc nói khóe môi cậu như có như không hơi câu lên.
Đúng chuẩn dáng vẻ lưu manh !!!
Bân Úy quay đầu lại, ngay lập tức bắt gặp gương mặt đầy vẻ lưu manh của Thẩm Gia Ý. Cậu ta hơi hoảng một lúc.
'Mày lại không phản bác. Vậy mày cũng là cái loại đồng tính rác rưởi !'
Nói xong câu này, cậu ta liền hối hận. Thời đại bây giờ việc yêu đương đồng giới không có gì kì lạ hết. Vậy mà cậu ta lại nói một lời như vậy. Trong lớp đặc biệt là những bạn nữ đã tức giận. Vài tiếng mắng chửi cậu ta đã xuất hiện.
Thẩm Gia Ý vẫn mang vẻ mặt như cũ, giọng điệu không sai lệch như ban đầu mà nói.
'Aiya, sao cậu tinh ý thế? Biết được tôi là một tên rác rưởi luôn nha. Nhưng mà tôi là rác hữu cơ là loại rác tái chế được ấy. Còn cậu.... không tự nhận thức được bản thân là rác độc hại à?'
Nói đến câu cuối, ánh mắt của Thẩm Gia Ý bỗng trở nên sắc lạnh hơn.
Bân Úy bị nói không cãi lại được. Cậu ta tức tối.
'Mày....mày....được lắm. Thằng khốn !'
Thẩm Gia Ý bày ra vẻ mặt khó hiểu, một tay chống cằm một tay xoay cây bút trên tay nói.
'Bạn học Bân Úy à, ý cậu tôi không hiểu lắm. Câu trước khen tôi, câu sau mắng tôi. Cái thằng vô học như tôi không hiểu được đâu à. Với lại cậu học nhiều quá, có phải bị rối loạn ngôn từ rồi không a?'
Những câu nói của Thẩm Gia Ý còn được cậu kéo dài âm cuối. Nghe vừa tinh nghịch mà đáng yêu. Nhưng lời nói mà cậu nói lại mang đầy hàm ý.
Thẩm Gia Ý bỗng cảm thấy mình giống bạch liên hoa ghê \=.\=
'Tao...tao không bị gì hết. Mày mới bị bệnh, mày là thằng đồng tính !'
Bân Úy tức giận đến mức cậu ta đứng lên chỉ thẳng tay vào Thẩm Gia Ý.
Cậu bạn ngồi bên cạnh cũng bị động tác này của cậu ta làm cho giật mình.
'Sao tôi lại đồng tính? Mà tôi có đồng tính đi nữa thì sao cậu biết được? Cậu nằm dưới gầm giường nhà tôi à?'
'À còn nữa, tuy lâu rồi tôi chưa khám toàn thân nên không rõ là có bệnh hay không nữa. Nhưng mà.... tôi thấy cậu có vẻ sắp có bệnh rồi đấy.'
Vừa nói Thẩm Gia Ý vừa nhìn một vòng quanh lớp.
'Cậu ra về nhớ cận thận dòm trước ngó sau nha ! Đặc biệt là mấy bạn nữ dễ thương lớp ta đó !'
Nói câu này Thẩm Gia Ý còn bày ra vẻ quan tâm lo lắng, mỗi tội khóe môi đang câu lên một cách thích thú lại cho người khác cảm giác như bị đùa cợt.