Nếu có người hỏi điều hối nhận nhất mà Cẩn Bạch Dương cô từng làm là gì, cô nhất định sẽ trả lời.
"Điều hối hận nhất tôi từng làm trong đời ấy là không chặn miệng Thẩm Gia Ý sớm hơn."
Máu nóng dồn lên não. Không có một người con gái nào có thể chấp nhận được việc bị người khác nói là già, đặc biệt là tiểu thư quen sống trong nhung lụa như cô.
"Khốn khiếp!!! Các người bị điên à??!! Tôi còn chưa đủ 17 tuổi, mẹ nó!!!"
Đúng là không thể xem thường cơn giận của phụ nữ.
Nhìn bàn tay được chăm sóc kĩ càng với móng tay dài tinh xảo đang dần phóng đại ngay trước mắt, Cẩn Bạch Dương đưa tay ra sau muốn đẩy lùi hai người.
"Lùi về sau đi......"
Thẩm Gia Ý và Giang Tu Kiệt không nhúc nhích một centimet nào.
"........"
Thật xin lỗi, là do cô quá tự tin rồi.
Ngay chớp mắt, Cẩn Bạch Dương vốn đang đứng chắn liền đưa tay bắt lấy cổ tay của cô khách.
"Ồ~"
\=.\=
Hai cậu ồ cái gì???
"Con làm mướn này, mày làm cái gì thế hả?!!"
"Tôi thật sự xin lỗi vì sự cố khi nãy, còn về chiếc túi thì tôi sẽ cố gắng để đền cho cô, vậy nên tôi mong chúng ta sẽ ngồi xuống nói chuyện chứ không phải động tay động chân thế này."
"Ồ~ Lịch sự quá anh nhỉ?"
Giang Tu Kiệt thì thào với Thẩm Gia Ý ngay cạnh. Nhìn năm cái móng tay sắc kia, cậu thầm nghĩ nếu vừa nãy mà dính chưởng thì sẽ rất nguy hiểm.
"Ừ, phải lịch sự chứ. Cô ấy là một trong những học sinh mà lão Trần quan tâm nhất đấy."
Quản lí đứng ngay đó: "........."
Hai cậu tuyệt đối không phải là người!!!
Cô gái tức giận đến mức cả gương mặt đỏ bừng lên. Lần đầu tiên trong đời bị chịu uất ức như này đã khiến cô không thể cư xử gia giáo giống những gì được dạy.
"Mày dám đặt điều với tao à??? Tao không biết, bây giờ mày tránh ra, tao phải xử hai thằng khốn kia mới được, xong tụi nó mới đến mày."
"Tư Mỹ, có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Gương mặt vốn luôn điềm đạm của Cẩn Bạch Dương có dấu hiệu sứt mẻ lần thứ N trong ngày.
Cái âm thanh này cho dù có bị xe cán mất trí đi chăng nữa thì cô cũng không bao giờ quên được. Kẻ thù số 1 - Tên khốn cửa hàng tiện lợi - Hoắc Nhất Thiên.
Thẩm Gia Ý nhìn thấy Hoắc Nhất Thiên hai tay đút túi bước đến. Tầm mắt hướng lên cái bảng màu xanh trên cánh cửa sau lưng anh.
"WC cho NAM"
À, bảo sao nãy giờ mới xuất hiện, ra là bận giải quyết công việc riêng.
"Ồ, Hoàng tử lạnh lùng kìa, tên đó mới đi ẻ hả anh???"
".....Ừ. Chắc thế."
Xin cậu đấy, đừng nói gì.
Quản lí đứng ngay cạnh: "........."
Hai cậu là ma quỷ!!!!!
"Thiên!!! Anh ẻ xong rồi, đúng lúc lắm mau ra đây xem này."
Bước chân vốn luôn đều của Hoắc Nhất Thiên ngay lập tức bị vấp.
Có lẽ nhận ra được sự thất thố của bản thân bị ảnh hưởng bởi cơn giận, cô gái tên Tư Mỹ ngay lập tức che miệng rối rít xin lỗi.
"Anh à, em nhầm, em không cố ý nói thế đâu, tại giận quá nên...."
"Được rồi, cái gì qua thì để nó qua đi."
Hoắc Nhất Thiên nhanh miệng cắt ngang câu giải thích còn giang dở của cô.
"........"
"Anh, cái con nhỏ này khi nãy làm đổ nước lẩu vào cái túi của em, rồi từ đâu có hai thằng kì lạ đến xía mũi vào, anh xem. Là hai tên này này! Anh phải đòi lại công bằng cho em!!!"
"Lại là cô???"
Cẩn Bạch Dương ném một ánh mắt không mấy dễ chịu cho anh.
Nói đùa à, làm như cô muốn thấy tên này lắm đấy!!!
"Còn cả hai cậu nữa à?"
Hoắc Nhất Thiên kinh ngạc, Tết sắp đến nơi mà gặp Thẩm Gia Ý thì cũng quá xui xẻo rồi. Với lại khi nãy Tư Mỹ nói to thế, mấy tên ngày thế nào cũng nghe rõ cho xem.
Đột nhiên Hoắc Nhất Thiên anh muốn về nhà đắp chăn úp mặt vào giường......
"Bà chị này là em của cậu à???"
"......"
"E hèm, ý cậu ấy là cô gái chưa 17 tuổi."
"......"
Giang Tu Kiệt à, cậu nợ Cẩn Bạch Dương tôi một mạng đấy.
"Anh!!! Anh quen mấy người này à?"
"À ừ. Đều học cùng trường với tôi."
Tư Mỹ nghe vậy còn khó chịu hơn. Từ đâu mà anh Thiên của cô lại quen biết cái kiểu người này cơ chứ.
"Cô nói túi cô bị dính nước lẩu hả?"
Nhắc đến cái túi, cơn giận của Tư Mỹ một lần nữa quay trở lại.
"Đúng rồi, là con này, nó làm đổ nước lẩu vào túi em."
Hoắc Nhất Thiên nhìn qua Cẩn Bạch Dương, nhướng một mày lên để xác nhận lại.
"Phải, tôi làm đổ nước lẩu vào túi của cô khách này, chi phí thiệt hại tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Hoắc Nhất Thiên lại nhìn về Tư Mỹ.
"Không được! Chuyện này sao cho qua dễ dàng được! Cái túi này tôi phải rất vất vả mới có được, tiền cũng không thể đền nổi!!!"
Thẩm Gia Ý và Giang Tu Kiệt hai thanh niên trai tráng đứng lâu nên mỏi chân đã ngồi xuống ăn tiếp phần lẩu của mình để lấy sức. Hai người cùng ngồi về một phía để xem tiếp diễn biến câu chuyện.
"Anh Thẩm, ý của bà chị này là không muốn lấy tiền hả?"
Thẩm Gia Ý nuốt xuống miếng thịt trong miệng, từ tốn đáp.
"Ừ, ý là muốn gây khó dễ cho Bạch Dương đấy."
Giang Tu Kiệt một miệng đầy thịt kinh ngạc, thì ra cơn tức giận của phụ nữ luôn đáng sợ như này.
"Cơ mà cái túi đó khó mua lắm sao? Bà chị kia nói thế đúng không nhỉ?"
Đưa tờ giấy cho Giang Tu Kiệt lau đi dầu mỡ dính trên miệng, Thẩm Gia Ý không chắc chắn nói.
"Cái này tôi cũng không rõ, cậu về mà hỏi mẹ cậu ấy."
Quản lí đứng ngay cạnh: "........"
Thật đáng sợ!!!!!
"Thế cô muốn gì?"
Cuốn lấy lọn tóc xoăn bên vai, Tư Mỹ cười khẩy nhìn Cẩn Bạch Dương.
"Cô này, quỳ xuống đây xin lỗi tôi đi rồi tôi sẽ bỏ qua cho."
"!!!!"
Ồ, giống phim rồi này. Mà Tư Mỹ nghe quen nhỉ, nãy bà chị này gọi Hoắc Nhất Thiên là "anh" thì phải....
Thẩm Gia Ý hơi nghiêng đầu suy nghĩ, cậu cố nhớ xem bản thân đã nghe cái tên này ở đâu.
............Thôi bỏ đi, khó nhớ quá.
"Ô trời!! Giống hệt cái kiểu trong mấy phim chiếu lúc 8 giờ mỗi tối mà ông nội em hay xem luôn!"
Giang Tu Kiệt vui vẻ reo lên một tiếng, đến khi về nhà phải kể lại cho ông nghe mới được.
"Hả, ông nội cậu cũng xem mấy kiểu phim đó à??? Dì Vương cũng thích xem kiểu này lắm ấy."
Cứ đến 8 giờ tối là dì Vương lại xem, cậu với Mạc Tầm Chu đôi lúc sẽ bắp gặp dì trong trạng thái kích động, kiểu như..... phấn khích đến bùng nổ ấy.
A chết....
Lại nhớ đến Chu Chu mất rồi.
Cọng tóc trên đầu Thẩm Gia Ý hơi rũ xuống. Cậu cũng muốn kể lại cho Chu Chu nghe ngày hôm nay.