Thẩm phu nhân - Thời Dụ nhìn thấy Mạc Tầm Chu đứng bên cạnh đang xách cặp cho con trai mình.
''....???''
Mạc Tầm Chu để ý thấy ánh mắt bà dừng trên người hắn. Khí thế ngày thường thu liễm lại bớt, hắn lễ phép cúi đầu chào bà.
''Cháu là tiểu Mạc sao? Dì nghe chị Trương hay nhắc về cháu lắm đấy.''
Thẩm Gia Ý hoàn hồn lại, cậu nhanh mồm nhanh miệng nói.
''Chu Chu là bạn học con đấy, học giỏi lắm, toàn đứng đầu thôi.''
Nghe vậy Thẩm phu nhân lại có thêm hảo cảm với cậu bạn của con trai mình. Bà cũng như bao người mẹ khác, tất nhiên sẽ vui vẻ khi thấy bạn của con mình là một người ưu tú. Mà hiện tại, người không ưu tú nhất là con trai bà cũng đang ở đây.
''Còn con, dạo này học hành có tiến bộ hơn sao? Mẹ có nghe chủ nhiệm lớp con nói qua.''
Thẩm Gia Ý không nghĩ lão Trần vậy mà sẽ nói chuyện này với mẹ mình, cậu ngạc nhiên.
''Phải nha, lần này thứ hạng của con tăng đấy.''
Thời Dụ biết con trai mình cái gì cũng dở mà dở nhất vẫn là học hành, thấy cậu lần này có tiến bộ cũng không tiếc lời khen ngợi thêm vài câu. Nói chuyện được với hai người thêm một lúc, bà nhìn đồng hồ trên cổ tay.
''Mẹ sắp có việc phải đi, đêm nay có thể sẽ không về được. Con với Tiểu Mạc được nghỉ rồi thì cứ từ từ mà chơi.''
Thẩm Gia Ý nghe bà nói vậy thì ngoan ngoãn gật đầu. Cậu với Mạc Tầm Chu xin phép lên phòng trước.
Thẩm phu nhân nhìn cậu bạn học họ Mạc tiếp tục xách cặp cho con trai mình, thậm chí bà còn nghe được lời nhắc nhở đi cẩn thận kẻo té dành cho thằng con gần thành niên của mình.
''??????''
Đám nhóc đó bây giờ đều đối xử với bạn bè như vậy sao? Hay do bà già rồi nên không theo kịp tư duy bọn trẻ ngày nay?
Thẩm Gia Ý vừa vào phòng đã nhào lên giường, cậu lăn qua lăn lại vài vòng, tùy ý để Mạc Tầm Chu giúp mình cởi bớt áo trên người xuống.
''Aaa, ngạc nhiên thật đấy, ai ngờ đâu mẹ tôi lại về cơ chứ.''
Mạc Tầm Chu lấy cho Thẩm Gia Ý li nước ấm, hắn để cậu dựa vào mình uống.
''Ba mẹ cậu thường không ở nhà sao?''
Thẩm Gia Ý không chắc, cậu không phải nguyên chủ thì sao mà biết được. Nhưng nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên cậu được gặp 'mẹ mình' từ khi xuyên qua đến nay, có thể đúng như lời Mạc Tầm Chu nói.
''Ừ, cũng gần như vậy đấy.''
Hắn nghe vậy lại không biết nghĩ gì mà vừa đưa ngón tay cọ mặt cậu vừa đăm chiêu.
''Này, nghĩ gì thế?''
Thẩm Gia Ý lắc lắc đầu tránh đi ngón tay đang làm loạn của Mạc Tầm Chu, thấy không tránh được nên cậu lấy tay mình bắt lấy ngón tay của hắn.
''Không nghĩ gì hết, chỉ nghĩ đến cậu thôi.''
''?!!!!''
Đột nhiên bị ném thính như vậy, mặt Thẩm Gia Ý ngay lập tức biến thành một quả cà chua. Thẹn quá hóa giận, lại chẳng biết phải nói lại làm sao nên cậu đành dùng hành động để thông báo đến Mạc Tầm Chu rằng: ''Thằng chó!!! Đừng có mà dụ dỗ tôi!!!!''
Nghĩ là làm, ngón tay của Mạc Tầm Chu vốn đang nằm trong lòng bàn tay Thẩm Gia Ý bây giờ đã đổi địa phương thành nằm giữa hàm răng cậu. Thẩm Gia Ý cứ nghĩ hắn sẽ đau mà xin tha, ai ngờ đâu được ngón tay trong miệng hắn cứ vậy mà lần mò đến cái lưỡi nhỏ của cậu rồi nghịch.
''!!!!''
Ánh mắt Mạc Tầm Chu trở nên đục ngầu ngay lập tức, hắn kéo Thẩm Gia Ý ngồi trong lòng mình.
''Có biết cậu đang nghịch với ai không? Hửm?''
''Ưm!!''
Thẩm Gia Ý muốn vùng ra nhưng tay lẫn chân cậu đều bị tay chân của Mạc Tầm Chu kẹp lại.
Vòm miệng bị thứ xa lạ mò mẫm, Thẩm Gia Ý khó chịu, nước mắt sinh lí bắt đầu chảy ra. Nhưng cứ hễ nước mắt chuẩn bị rơi là bị lưỡi Mạc Tầm Chu cuốn lấy hết. Hắn hôn cái tai đỏ tưởng như nhỏ ra máu của cậu, giọng nói không biết từ lúc nào đã trở nên khàn.
''Lần sau có nghịch như này nữa không?''
Thẩm Gia Ý thấy hắn cho mình một cái bậc thang đi xuống, cậu ấm ức gật đầu liên tục.