Dỗ Mạc Tầm Chu xong là tiết tự học cũng sắp kết thúc nên Thẩm Gia Ý sinh lười. Cậu muốn về nên nhắn tin nhờ Giang Tu Kiệt mang cặp sách của cậu và Mạc Tầm Chu đến Thẩm gia.
Thẩm Gia Ý nhắn cho Giang Tu Kiệt là vì thằng nhóc này rất dễ nói chuyện. Tuy hơi ngốc nghếch khờ khạo nhưng được cái khá ngoan ngoãn.
Chơi chung lâu ngày cậu mới biết nhìn Giang Tu Kiệt hay đánh đấm vậy thôi chứ thật ra cậu ta chính là kiểu ''đầu óc ngu si tứ chi phát triển''.
Ngược lại là Đường Hạ Vũ, không chỉ ngốc nghếch khờ khạo mà tứ chi cũng không phát triển nữa. Hơn thế, Thẩm Gia Ý cảm thấy thằng nhóc này với Tạ Minh Triết cứ lạ lạ thế nào ấy.
Gì đâu mà Tạ Minh Triết quản còn hơn cả mẹ nữa. Mà lạ cái là Đường Hạ Vũ tuy hay cãi nhau với Tạ Minh Triết nhưng vẫn rất nghe lời cậu ta.
Thẩm Gia Ý thở dài trong lòng. Cậu cảm thấy có lẽ gần đây cậu lo học nên không có thời gian để quan tâm đến các con mới khiến chúng nó ngốc càng thêm ngốc, kì lạ càng thêm kì lạ.
Mạc Tầm Chu ngồi cạnh Thẩm Gia Ý trên taxi thấy cậu lơ đễnh như vậy, hắn cau mày lại.
'Ý Ý đang nghĩ gì sao?'
Thẩm Gia Ý giật mình. Nhìn qua bên cạnh thấy vẻ mặt lo lắng rụt rè của Mạc Tầm Chu cậu lại càng thấy thương đứa con này.
Nhìn xem.
Chắc chắn là vì thiếu vằng tình yêu gia đình nên Chu Chu mới có những cử chỉ dè chừng như vậy. Hắn là đang sợ cậu nổi giận sao?????
Ôi Chu Chu, con trai ngoan của ba !!!!!
Có lẽ Thẩm Gia Ý hoàn toàn quên đi dáng vẻ một tháng trước và khi nãy của Mạc Tầm Chu :))))
Cậu quyết định kể lại phiền lo của mình cho Mạc Tầm Chu nghe.
Sau khi kể cho Mạc Tầm Chu xong. Thẩm Gia Ý liền lên tiếng phát biểu.
'Đấy nhìn xem, thằng nhóc Đường Hạ Vũ sao lại nghe lời Tạ Minh Triết đến thế cơ chứ? Không biết còn tưởng Tạ Minh Triết mới là ba cậu ta đó !!!'
Mạc Tầm Chu nhìn bộ dạng phiền não của Thẩm Gia Ý, hắn vừa khó chịu vừa thấy buồn cười.
Khó chịu là vì Thẩm Gia Ý ở ngay cạnh hắn mà lại nghĩ đến người khác.
Còn buồn cười là vì biểu cảm của Thẩm Gia Ý. Ở chung lâu ngày, Mạc Tầm Chu phát hiện ra được một vấn đề là tình cha của Thẩm Gia Ý vô cùng mãnh liệt.
Cậu cứ hồn nhiên như vậy làm Mạc Tầm Chu đôi lúc thấy ảo não vì cho dù hắn có nói lời ám chỉ hay có những hành động mập mờ với cậu thì cậu cũng không hiểu.
Nhưng điều này cũng không hẳn là xấu. Mạc Tầm Chu có thể lợi dụng điểm này mà gần gũi, thân thiết với cậu. Thậm chí là những hành động thân mật như trong phòng học khi nãy cũng không bị Thẩm Gia Ý nghi ngờ.
Tỉ như lúc này đây. Thẩm Gia Ý nhăn nhó kể về nỗi lo của người cha già. Cậu vì đang khó hiểu với những hành động thân mật giữa hai thằng con mà lại vô tình quên đi tư thế hiện tại của cậu và Mạc Tầm Chu.
Mạc Tầm Chu ngồi sát Thẩm Gia Ý, tay hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu, còn đầu thì tựa vào vai. Hắn đưa đôi mắt chắm chú nhìn Thẩm Gia Ý, đôi lúc còn phụ họa vài câu.
Bác tài xế nhìn lên gương chiếu hậu. Ông thấy được cảnh tượng cậu thiếu niên ít nói kia đang nhìn chằm chằm vào cậu trai hoạt bát bên cạnh. Đôi mắt cậu ta tối đen như mực. Có lẽ cảm nhận được tầm mắt của ông, người đó nhìn lại.
Tài xế lái xe sợ hãi mà rời mắt đi. Ông làm nghề này bao nhiêu năm rồi, ánh mắt của loại khách hàng nào ông cũng thấy. Chỉ riêng người khi nãy là ngoại lệ. Thậm chí ông còn có cảm giác người con trai đó hệt như một con rắn độc.
Rùng mình trước suy nghĩ này, ông lấy lại bình tĩnh rồi ráng đi hết chuyến này.
Mạc Tầm Chu vốn là về nhà hắn nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Gia Ý thì trong đầu đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ.
Hắn nhếch miệng một cái sau đó làm ra gương mặt yếu đuối nhút nhát mà nhìn Thẩm Gia Ý.
'Ý Ý ơi tôi sợ lắm. Lỡ cậu định bỏ tôi thì sao? Tôi không muốn đâu. Tôi muốn ở cùng với cậu cơ.'
Mạc Tầm Chu biết chắc chắn một điều rằng Thẩm Gia Ý rất dễ yếu lòng nếu hắn bày ra bộ dạng này nên mới diễn cho cậu xem.
Quả thật, Thẩm Gia Ý một chút kháng cự cũng không có.
Cậu chỉ nghĩ đơn giản là Mạc Tầm Chu không có cảm giác an toàn, hắn yếu đuối thật sự nên mới như vậy.
Thế nên Thẩm Gia Ý không ngần ngại mà đồng ý luôn.
Bác tài xế chứng kiến tất cả, người nắm giữ bí mật to lớn: '.............'
Có cảm giác cậu nhóc kia đang bị rắn lừa vào hang ổ của nó.
Ôi đáng thương quá !!!!!!
Đạt được mục đích, Mạc Tầm Chu rụt rè mà nói cảm ơn.
Nhìn bộ dạng tự ti ngại ngùng này của hắn, Thẩm Gia Ý lại cảm thấy Chu Chu của cậu vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.
Mà cái người ''vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn'' lúc này đang chui vào hõm cổ Thẩm Gia Ý âm thầm ngửi mùi hương trên người cậu.