Không lâu sau đó cánh cửa ở phòng y tế mở ra. Mạc Tầm Chu không hiểu sao trong lòng lại xuất hiện cảm giác mong chờ, vui vẻ. Nhưng khi quay đầu lại, thân thể hắn thoáng chốc cứng ngắc. Ánh mắt phía sau mái tóc một lần nữa đen kịt lại.
Thẩm Gia Ý đang vòng tay qua vai Cẩn Bạch Dương, cậu co một chân lên nhảy lò cò. Còn cô thì vòng tay qua eo Thẩm Gia Ý đỡ cho cậu không bị ngã.
Hình ảnh này lọt vào trong mắt Mạc Tầm Chu chính là Thẩm Gia Ý vẫn còn thích Cẩn Bạch Dương nên mới nhờ cô đỡ ra ngoài.
Cậu có thể nhờ hắn mà !!!
Không phải cậu biết hắn đang ở ngoài chờ sao???
Trong lòng Mạc Tầm Chu lại xuất hiện cảm giác khó chịu, bức bối. Cứ như là đồ thuộc về hắn bây giờ lại bị người khác đụng chạm. Đã vậy lại còn vui vẻ nữa.
Bàn tay ở bên hông bất giác siết chặt lại.
'A cảm ơn cậu nhiều nha Bạch Dương.'
Thẩm Gia Ý sau khi đứng lại bám vào người Mạc Tầm Chu thì đã ổn định được cơ thể. Cậu nói lời cảm ơn với cô.
'Không có gì đâu. Bây giờ tôi có việc rồi tôi đi trước. Tạm biệt cậu.... Tiểu Ý Ý !!!'
'........!!!!!!!!'
Thẩm Gia Ý đỏ mặt nhìn bóng dáng của Cẩn Bạch Dương đã rời đi. Trước khi đi cô còn cười với cậu !!!!
Đãi ngộ của anh hùng khi cứu được mỹ nhân là đây sao???
Aaaaa, thích quá à. Cậu vậy mà được nữ chính khen.
Mãi ảo tưởng ra vài hình ảnh giúp nữ chính thoát khỏi vòng tay yêu quái nên Thẩm Gia Ý không để ý đến Mạc Tầm Chu đang kì lạ ở bên cạnh.
Cái gì mà Bạch Dương???
Cái gì mà Tiểu Ý Ý???
Chỉ mới nói chuyện được vài phút thôi mà hai người bọn họ đã gọi tên thân mật như này rồi sao???
Có phải nếu hắn đứng đợi thêm vài phút nữa là lúc ra hai người bọn họ đưa hắn thiệp cưới luôn đúng không???
Nghĩ đến cảnh tượng Thẩm Gia Ý cùng Cẩn Bạch Dương đứng trên sân khấu tay trong tay với nhau. Toàn thân Mạc Tầm Chu như bị cái gì tác động. Một cỗ tức giận không tên bùng lên trong hắn.
Nếu hai người yêu nhau có phải Cẩn Bạch Dương sẽ được đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo ấy xoa tóc như cậu đã làm với hắn không?
Còn cả bộ dáng khi bị trêu chọc đến khóc của Thẩm Gia Ý cũng sẽ bị cô thấy sao?
Nghĩ đến những điều này đã khiến Mạc Tầm Chu tức điên lên.
Làm sao Cẩn Bạch Dương có thể chiều lòng được cậu ấm ngang ngược này chứ?
Chỉ có hắn mới biết được Thẩm Gia Ý nghĩ cái gì, muốn cái gì.
Sau một hồi lạc vào thế giới tưởng tượng thì Thẩm Gia Ý cũng quay về thực tại.
Cậu nhìn Mạc Tầm Chu đang đứng bên cạnh. Lấy tay huých nhẹ một cái.
'Này, đi thôi. Đỡ tôi về lớp đi.'
Mạc Tầm Chu quay đầu sang nhìn Thẩm Gia Ý. Ánh mắt hắn nhìn gương mặt cậu, sau đó là cọng tóc ngố kia. Cảm xúc tức giận trong lòng như bị xoa dịu. Hắn lúc này đã dần bình tĩnh lại.
Nhìn xem, đến cuối cùng thì Thẩm Gia Ý cũng cần đến hắn mà thôi. Tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ như cậu sẽ làm gì được nếu không có hắn chứ?
Đưa bàn tay lên miết nhẹ nuốt ruồi son ở khóe mắt trái của Thẩm Gia Ý. Nhìn làn da bị miết đến đỏ lên, tâm trạng hắn vô cùng thoải mái.
Thẩm Gia Ý bất ngờ bị chạm vào nên rụt cổ nhắm mắt lại. Nhưng không biết từ lúc nào bàn tay khác của Mạc Tầm Chu đã nắm gáy của cậu.
'Á cái tên Mạc này, cậu làm gì thế hả??? Oái nhột !!!! Lên cơn gì vậy??? Ưm...'
Vì đang bị thương nên Thẩm Gia Ý chỉ có thể biểu thị sự tức giận của mình bằng âm thanh thay vì hành động.
'Đứng im.'
Mạc Tầm Chu chỉ nói hai từ sau đó lại tiếp tục lấy tay xoa gáy Thẩm Gia Ý.
Thẩm Gia Ý vừa nhột vừa khó chịu. Hai tai và cổ cậu đã đỏ ửng. Vì bị nhột mà không ngưng lại được nên nước mắt sinh lý chảy ra.
Mạc Tầm Chu đang ở ngay sát mặt cậu tất nhiên là thấy được cảnh này. Hắn lại điên cuồng hơn nữa, bàn tay đang nghịch gáy cậu dời dần lên phía cái tai đỏ tưởng như có thể nhỏ ra máu.
Cho đến khi thấy được đôi mắt ướt đẫm của cậu tâm tình Mạc Tầm Chu lúc này mới thỏa mãn.
Thẩm Gia Ý thấy Mạc Tầm Chu không còn nghịch nữa thì cậu cũng bất giác thả lỏng mà tựa vào người hắn.
'Cậu... mẹ nó bị điên à?'
Thẩm Gia Ý mang gương mặt ửng hồng, đôi mắt ướt át ngước lên nhìn Mạc Tầm Chu. Hai bàn tay nhỏ nhắn của cậu đang túm chặt áo hắn. Cái miệng nhỏ lại giận dỗi oán trách hành động khi nãy.
Nhìn tác phẩm bản thân tạo ra, Mạc Tầm Chu như bị mê hoặc mà cười một cái.
Đúng rồi. Bộ dáng ủy khuất như này của Thẩm Gia Ý là do hắn làm ra. Trên đời này ngoài hắn ra thì ai có thể làm cậu đỏ mặt khóc lóc như này nữa?
Cũng chỉ có mình Mạc Tầm Chu hắn làm được thôi.
'Thẩm Gia Ý, gọi tên tôi đi.'
Mạc Tầm Chu không nhận ra giọng của hắn đã bị khàn. Lúc này ánh mắt hắn dán chặt lên người Thẩm Gia Ý. Thỏa mãn được tâm tình rồi thế nhưng hắn vẫn có vướng bận về cách xưng hô.
'Mạc Tầm Chu...????'
Thẩm Gia Ý quăng ánh mắt nghi ngờ về phía Mạc Tầm Chu. Hắn bị sao vậy a??? Không lẽ cái tên này học nhiều quá nên quên luôn tên mình đấy chứ???
Mạc Tầm Chu nghe xong hắn liền cau mày lại.
'Không phải !!'
Thẩm Gia Ý nhìn Mạc Tầm Chu như sinh vật lạ.
Gì đây???
Cậu không để ý đến việc bản thân đang hoàn toàn dựa vào người Mạc Tầm Chu. Cánh tay của hắn vòng qua eo cậu. Ngón tay thì lại vân vê cái áo thể dục mỏng trên người Thẩm Gia Ý.
Khi nghe Thẩm Gia Ý gọi tên mình, không hiểu sao hắn lại không vui. Mạc Tầm Chu không biết bản thân đang mong chờ điều gì từ cậu.Nhưng trực giác nói cho hắn biết, Mạc Tầm Chu hắn sẽ nhận được đáp án mà bản thân mong muốn.
'Mạc học thần???'
'...Không phải !!'
'Họ Mạc???'
'.......Không !!!'
'Tầm Chu???'
'.....Không !!!'
Cái này khác gì lúc Thẩm Gia Ý gọi Cẩn Bạch Dương chứ !!!
Thẩm Gia Ý và Mạc Tầm Chu giữ nguyên tư thế khi đó mà đứng trước cửa phòng y tế chơi trò "đuổi theo tâm tình Mạc học thần để bắt chữ".
Không biết Thẩm Gia Ý nói bao nhiêu cái tên. Cái nào Mạc Tầm Chu cũng không muốn, không phải.
Mà kì lạ là cậu lại không hề tức giận. Thẩm Gia Ý có một tật xấu, đó là cậu dễ bị cuốn vào câu chuyện hoặc hành động của người khác. Chỉ cần người quen mà đánh trống lảng với Thẩm Gia Ý thì chắc chắn là cậu sẽ thuận theo ngay.
Mạc Tầm Chu nghe bao nhiêu cái tên vẫn chưa hài lòng. Tất cả đều không đủ thân mật. Hắn muốn một cái gì đó hơn "Bạch Dương".
Nhìn Thẩm Gia Ý ngoan ngoãn mà đọc từng cái tên cho mình. Mạc Tầm Chu có một loại ảo tưởng như cậu đang dỗ hắn. Ánh mắt nhìn Thẩm Gia Ý vô thức tối lại, nhưng trong đôi mắt ấy lại có điểm sáng.
Mạc Tầm Chu cũng không hề nhận ra điều này.
Mãi cho đến khi Thẩm Gia Ý tưởng như hết thứ gì có thể dùng để gọi Mạc Tầm Chu rồi thì cậu bỗng nhớ đến một cái.
Đúng rồi a !!!!
Rõ ràng hay dùng vậy mà cậu lại không nhớ.
'Chu Chu !!!! Chính là Chu Chu á !!!! Có được không???
'...........'
'??????'
Không thấy Mạc Tầm Chu nói gì, Thẩm Gia Ý cứ nghĩ là hắn lại chê. Cho đến khi cậu bắt gặp cái tai hơi hồng của hắn.
'.........'
Vậy là được rồi sao???
Thẩm Gia Ý nghi ngờ nhìn Mạc Tầm Chu. Cậu thăm dò hắn một lần nữa.
'Chu Chu??? Chu Chu ơi???'
Nhìn đôi tai ngày càng đỏ, Thẩm Gia Ý nhìn Mạc Tầm Chu.
'Ngay từ đầu cậu nói thì có phải nhanh hơn không???'
Mạc Tầm Chu không biết trong lòng hắn bây giờ như thế nào. Chỉ biết hắn đang rất vui, tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Cảm giác vướng bận khi nãy hoàn toàn biến mất không còn một dấu vết.
Là Chu Chu.
Thẩm Gia Ý gọi hắn là Chu Chu.
Thẩm Gia Ý thấy Mạc Tầm Chu bất ngờ nở nụ cười, cậu kinh ngạc. Bàn tay vô thức vén mái tóc trước trán của hắn.
Ánh nắng chiếu vào gương mặt vừa lộ ra sau mái tóc dài.
Thẩm Gia Ý như bị kéo vào vực thẳm trong đôi mắt ấy. Nó đen kịt, tối tăm nhưng lại có một điểm sáng do bị ánh nắng chiếu vào.
Mạc Tầm Chu cũng bị bất ngờ trước hành động của Thẩm Gia Ý.
'Làm gì đấy?'
Thẩm Gia Ý giật mình. Cậu thả tay xuống nhưng sau đó lại cau mày đưa hai tay lên vuốt cho tóc Mạc Tầm Cho hất ngược ra sau.
Vầng trán trắng nhãn bị lộ ra, gương mặt bị khuất sau mái tóc bấy lâu nay dần được thấy rõ.
'Ừm. Không ngờ Chu Chu cậu lại đẹp trai vậy đấy !!! .......Nhưng vẫn thua tôi !!!'
Mạc Tầm Chu nghe vậy lại thấy buồn cười. Hắn đưa tay xoa mái tóc bị gió thổi rối của cậu.
'Vậy có về lớp không hả, Ý Ý?'
!!!!!!!!
'Ai cho cậu gọi vậy???'
Thẩm Gia Ý khi nói câu này gương mặt lại một lần nữa đỏ lên. Khi còn nhỏ mẹ cậu hay gọi cậu là Tiểu Ý. Chưa có ai gọi cậu bằng cái tên nghe sến như này.
Mạc Tầm Chu biết Thẩm Gia Ý không thật sự tức giận nên chỉ cười. Hắn đỡ Thẩm Gia Ý đi về lớp.
Trên đường, cả hai nói nói cười cười. Có lẽ họ không biết khung cảnh này lọt vào tầm mắt của một người đứng phía sau bức tường chính là vô cùng ngọt ngào.