Hữu Sâm cho lớp bọn họ khởi động xong thì chia nhóm để luyện tập. Thẩm Gia Ý vì cái thân tàn tạ nên được đặt cách cho ngồi nghỉ, không cần tập ngày hôm nay vì động tác tương đối khó.
Giang Tu Kiệt lười biếng không thèm tập nên chạy tới chỗ Thẩm Gia Ý đang ngồi. Cậu ta tò mò hỏi.
'Anh Thẩm, anh bị rắn hù xong té hố nên mới bị thương thật à?'
Thẩm Gia Ý ném ánh mắt khinh bỉ cho cậu ta.
'Hừ, đó chỉ là cái cớ để che đi chiến tích oai hùng của tôi thôi. Đúng là đồ ngốc !!!'
Giang Tu Kiệt mặt mày ngu ngơ. Học sinh chót bảng như cậu ta tuyệt đối không thể hiểu được Thẩm Gia Ý rốt cuộc là đang nói về vấn đề gì. Mặc dù hai người là cùng chót \=.\=
'Chiến tích oai hùng???'
Thẩm Gia Ý ngẩng đầu nhìn trời một góc 45°, ánh mắt hướng về phía xa xăm. Giang Tu Kiệt thấy thế cũng nhìn theo tầm mắt Thẩm Gia Ý. Như đang chờ Thẩm Gia Ý hồi tưởng về sự kiện ngày hôm qua, cậu ta cũng trở nên nghiêm túc hẳn.
'Ngày hôm qua, một ngày đẹp trời. Khi tôi đang đi vệ sinh thì bắt gặp một đám đàn ông đang có ý định xàm xỡ một cô gái. Vì tấm lòng nghĩa hiệp nên tôi đã ra tay giúp đỡ. Tuy là chiến thắng vang dội nhưng đã bị thương ở phần sườn.'
'???'
Giang Tu Kiệt ngay lập tức bắt được trọng tâm của câu chuyện.
'Anh Thẩm, anh đi vệ sinh ở đâu mà gặp con gái a???'
'...........'
Chết dở \=.\=
Ho nhẹ một cái lấy lại khí thế, Thẩm Gia Ý một lần nữa trở nên nghiền ngẫm.
'Cậu im nào để tôi nói nốt. Cái việc đi đâu thì tôi không nói được. Chưa hết, đó chỉ là phần một thôi.'
Nghe Thẩm Gia Ý kể mới là một phần, Giang Tu Kiệt khinh ngạc.
'Chỉ mới là phần một??? Vậy mấy vết thương làm anh thành thương binh này là của phần hai sao???'
Thẩm Gia Ý ném cho cậu ta một ánh mắt cảnh cáo vì hai từ "thương binh" kia. Sau đó tiếp tục câu chuyện.
'Ừm, do bị mất sức nên phần hai có bị đạp một cái. Nhưng mấy cái còn lại là do yếu tố khác tác động. Tuyệt đối không phải là do bị đánh !!!'
'Vậy sao lại có phần hai a???'
'Hừ, tôi một lần nữa gặp một cậu học sinh đáng thương đang bị bắt nạt. Vì tinh thần chính nghĩa nên đi giúp luôn.'
Giang Tu Kiệt sau khi nghe hết phần một lẫn phần hai liền cho Thẩm Gia Ý một ánh mắt ngưỡng mộ.
Nghĩ đến gì đó, cậu ta vỗ một cái vào chân sau đó cau mày mà nói với Thẩm Gia Ý.
'Sao anh không gọi em??? Anh mà gọi em thì em nhất định sẽ tẩn cho chúng nó một trận !!!'
Thẩm Gia Ý âm thầm cho Giang Tu Kiệt một cái nhìn "không biết có nên nói tiếng người với cậu không".
Thằng con họ Giang này của cậu cái gì cũng dở. Được mỗi cái đánh nhau gây gổ là lại vô cùng nhiệt tình xung phong dẫn đầu.
Đường Hạ Vũ muốn đi theo Giang Tu Kiệt nhưng lại bị Tạ Minh Triết giữ lại không cho đi. Cậu đứng ngồi không yên mà nhìn về phía hai người Thẩm Gia Ý và Giang Tu Kiệt.
Tạ Minh Triết thấy vậy cũng không nói gì. Chỉ lấy tay giữ lại ai đó đang thấp thỏm đến mức muốn bỏ trốn.
Từ phía xa Mạc Tầm Chu nhìn thấy Thẩm Gia Ý và Giang Tu Kiệt đang nói chuyện với nhau.
Nhìn biểu cảm thay đổi từ kiểu này đến kiểu khác của hai người, hắn bất giác khó chịu.
Lúc Thẩm Gia Ý này ở cạnh người khác sẽ có biểu cảm như vậy sao?
Hai người họ nói gì mà lại vui vẻ đến thế?
Ánh mắt hắn lại càng tối hơn khi thấy Giang Tu Kiệt đang kéo áo của Thẩm Gia Ý.
Phía bên Thẩm Gia Ý thì đang vô cùng vất vả. Cậu không biết phải xử lí sao với tình huống đứa con bất hiếu đột nhiên quan tâm đến cha già kính yêu này T_T
Giang Tu Kiệt thấy được những vết thương băng bó bị lộ ở ngoài nhưng cậu ta lại không thể thấy được vết thương của phần một.
Vì vậy nên lúc này Thẩm Gia Ý đang vô cùng chật vật mà níu giữ cái áo của cậu không cho Giang Tu Kiệt vén lên.
Cuối cùng thì sau bao nhiêu cố gắng của cậu, Giang Tu Kiệt vốn không có tính kiên nhẫn liền bỏ cuộc.
'Được rồi, nếu lần sau anh gặp chuyện phải gọi cho em đấy.'
Giọng nói tiếc nuối của Giang Tu Kiệt vang lên.
Thẩm Gia Ý nghe câu nói đó xong mặt mũi liền tối sầm lại. Không nhịn được mà quay sang chất vấn lại.
'Thằng nhóc kia, ý cậu là sao??? Lần sau??? Cậu mong tôi gặp nạn lần nữa à???'
Giang Tu Kiệt tuy không biết là mình sai ở đâu nhưng cậu ta chắc chắn là cậu ta có sai !!!
'Ý không phải a. Cái này là "nếu" thôi.'
Thẩm Gia Ý tạm thời bỏ qua cho cậu ta.
Lúc này đột nhiên một trái cầu bay đến, Thẩm Gia Ý đang nhắm mắt làm kiêu nên bị ăn trọn một nhát vào đầu.
'.........'
Má nó cái thằng con trời đánh này !!!!!
Vừa rồi cậu ta nói cái gì a???
Chỉ là "nếu" ????
Đậu má !!! Giờ nó thành thật luôn rồi nè !!!!!!!
Giang Tu Kiệt vì đang quay sang nhìn Thẩm Gia Ý nên không thể thấy được phía còn lại.
Lúc cậu ta nhìn thấy chỉ còn là một quả cầu nằm dưới sân cỏ.
Thẩm Gia Ý tức giận ngẩng đầu lên truy tìm bóng dáng của thủ phạm.
Cậu thấy cái tên Bân Úy đi đến rồi cười khiêu khích.
?????
Lại thằng này nữa à???
Mới hôm qua gây sự với cậu xong. Hôm nay lại muốn ăn chửi nữa sao???