Khoảng chừng năm phút sau, Mạc Tầm Chu mới quay về bộ dáng lười biếng lạnh nhạt như mọi ngày.
Nhưng trong đầu hắn vẫn không ngừng nghĩ đến những cảnh quay khi nãy. Nhớ đến bộ dáng ngốc nghếch khờ khạo của Thẩm Gia Ý. Mạc Tầm Chu bỗng nở nụ cười.
Trợ lí một lần nữa xuýt rớt tim ra ngoài.
Mẹ ơi tin được không???
Cậu chủ vậy mà lại cười !!!!
Nguyên nhân không lẽ là do chàng trai trong camera nhìn hài quá hả ta????
Nói thật thì chính y cũng phải thừa nhận chàng trai đó rất biết làm cho người khác bất ngờ.
'Đám côn đồ thì sao?'
Giọng nói lạnh nhạt như mọi khi của Mạc Tầm Chu vang lên. Cắt đứt đi dòng suy nghĩ của trợ lí.
'Đám người đó đã bị bảo vệ ném ra ngoài ngay sau đó rồi ạ.'
Mạc Tầm Chu khó chịu cau mày.
'Chỉ vậy?'
Còi báo hiệu nguy hiểm trong đầu trợ lí vang lên. Bộ não hoạt động với tốc độ tối đa. Ngay lập tức đã tìm được vấn đề mấu chốt.
'Tôi sẽ cho người dạy dỗ đám côn đồ đó.'
Mạc Tầm Chu không nói gì. Làm trợ lí thân cận của hắn y cũng ngầm hiểu như này chính là đồng ý.
Trong lòng thở phào một hơi.
Từ khi y theo Mạc Tầm Chu, không có ngày nào là không phải cho người theo dõi Cẩn Bạch Dương.
Mạnh dạn đoán rằng cậu chủ chính là thích thầm cô Cẩn. Nhưng trợ lí như y đây vẫn thấy lạ lắm. Biểu cảm của Mạc Tầm Chu thật sự chả liên quan gì đến từ "thích" hết.
Thậm chí còn không bằng một phần của lúc xem đoạn camera kia !!!
Nói vậy thôi chứ thật ra y cũng chẳng có tí kinh nghiệm yêu đương gì.
Mà dòng đời đưa đẩy y làm trợ lí cho ông tướng này chứ đâu.
Haizzzzz.
Lúc Thẩm Gia Ý có mặt ở lớp thì tiết thứ nhất đã sắp bắt đầu.
Cũng do đêm qua về khuya nên ngủ trễ. Lại thêm hai cái chân tàn này nữa nên việc đi đứng có chút bất tiện. Càng bất tiện hơn là vào những ngày ngủ dậy trễ mà phải đi học. Cho nên, dù tâm hồn có muốn bay nhảy đến đâu thì Thẩm Gia Ý cũng chỉ có thể đi từng bước nhẹ nhàng như mấy ông già.
Thẩm Gia Ý bước vào lớp bằng cửa sau nên không mấy ai để ý.
Ngay lập tức, cậu phóng tầm mắt về Mạc Tầm Chu.
Ồ may quá, hôm nay Chu Chu vẫn đi học.
Cậu còn tưởng do mấy vết thương hôm qua nên có thể hôm nay hắn sẽ nghỉ học chứ !!!
Thẩm Gia Ý lúc này không hề nhận ra được bản thân mới là thương binh cần được nghỉ ngơi ( \= \= )
Vì bàn của cậu ở cuối cùng nên không cần Mạc Tầm Chu phải đứng lên cho cậu vào.
Nhưng Thẩm Gia Ý ngang ngược lại không thích như thế :))))
Cậu đứng ngay bên cạnh bàn, bộ dáng ngang ngược khó chiều đúng kiểu cậu ấm nhà giàu.
'Này họ Mạc. Mau đi ra cho tôi vào.'
Mạc Tầm Chu bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Gia Ý.
'Cậu vòng ra sau là được mà.'
Biết ngay là Mạc Tầm Chu sẽ nói như vậy nên Thẩm Gia Ý đã nói lời thoại chuẩn bị sẵn trong đầu.
'Tôi thích đi như vậy !!!'
Mạc Tầm Chu nhìn cậu một cái. Không lâu sau liền đứng lên nhường đường cho cậu vào.
Thẩm Gia Ý vô cùng vui vẻ mà cà nhắc cà nhắc lết vô bằng hai cái chân tàn của cậu.
Ánh mắt của Mạc Tầm Chu dừng lên chân của cậu. Nhưng rất nhanh sau đó liền rời đi.
Vốn dĩ Thẩm Gia Ý có thể đi vòng ra sau nhưng cậu cảm thấy như vậy không ổn. Người ta có câu "Dạy con từ thuở còn thơ" mà.
Cậu cảm thấy Mạc Tầm Chu là đứa con bé bỏng cậu mới nhận. Tính cách lại có hơi lạnh lùng. Vậy nên cần được dạy dỗ và cần được cha già trao yêu thương ấm áp.
Mạc Tầm Chu lại cảm nhận được tầm mắt của Thẩm Gia Ý đặt trên người hắn. Lần này là .... tán thưởng???
Từ khi "Thẩm Gia Ý mới" này xuất hiện, hắn đã không thể nhớ được bao lần ánh mắt cậu đặt trên người hắn.
Mỗi lần mỗi kiểu, không cái nào trùng với cái nào !!! Ít nhất hiện tại là như vậy.
Hắn lại nhớ đến cái người mà quấn giấy vệ sinh quanh đầu rồi cầm cây lau nhà. Quay sang Thẩm Gia Ý bên cạnh đang nhìn chằm chằm phương trình.
'.........'
Không tin được Thẩm Gia Ý này có sức sáng tạo như vậy.
Đang suy nghĩ vu vơ thì tay áo bị một lực nhẹ kéo. Mạc Tầm Chu quay sang thì thấy Thẩm Gia Ý đang cau mày nhìn cái phương trình khi nãy. Sau đó cậu quay sang nhìn hắn với bộ mặt y hệt.
'..........'
Này là đang muốn hắn chỉ bài sao?
Hắn có thể nhìn ra được ánh mắt của Thẩm Gia Ý khi này là "Cậu nhìn gì? Giúp tôi cái !!! Phương trình này không thích tôi !!!! Cậu phải làm cho nó thích tôi chứ !!!! Nhanh Nhanh Nhanh nào !!!''
'..........'
Tay của Thẩm Gia Ý vẫn đang nắm lấy một góc nhỏ ống tay áo của hắn. Mạc Tầm Chu nhìn xuống, cuối cùng lại không nói gì.
'Không biết làm bài nào?'
Thẩm Gia Ý ngay lập tức chỉ vào cái phương trình vừa rồi.
'Bài này.'
Mạc Tầm Chu nhìn một cái sau đó lấy giấy nháp và bút ra giảng cho Thẩm Gia Ý.
Thẩm Gia Ý nghe hắn giảng vô cùng hiểu. Ngay sau đó liền nhìn lại cái phương trình mà làm.
Mạc Tầm Chu nhìn lại phần tay áo trống trơn. Hắn hơi mím môi cau mày.
Tâm tình bỗng trở nên khó chịu mà đặt bút xuống làm đề.
Không lâu sau đó, tay áo một lần nữa bị giật nhẹ vài cái.
Mạc Tầm Chu quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Gia Ý nhìn hắn. Lần này ánh mắt của cậu không giống lần trước.
Mạc Tầm Chu tưởng cậu không biết làm bài nào. Liếc mắt nhìn tờ đề một cái. Bài vừa nãy là bài cuối rồi. Nhận ra được sự biến đổi từ ánh mắt Thẩm Gia Ý lần nữa. Hắn quay sang nhìn cậu.
Thẩm Gia Ý lại cau mày nhìn hắn. Mạc Tầm Chu khó hiểu. Như vậy là muốn làm gì.
Bỗng nghĩ đến chuyện trưa qua ở nhà ăn, thêm sự việc tối hôm qua.
Mạc Tầm Chu cẩn thận nói một câu.
'Làm tốt lắm....?'
Quả nhiên, hai ngón tay của Thẩm Gia Ý ngay sau đó liền bỏ áo của Mạc Tầm Chu ra.
Cậu tỏ thái độ thờ ơ kiêu ngạo mà nói.
'Hừ, chút bài này không làm khó tôi được !!!'
'..........'
À, thì ra là muốn được khen à.
Nhìn cọng tóc ngố đung đưa theo từng đợt gió thổi từ cửa sổ vào, lúc này không hiểu sao Mạc Tầm Chu có cảm giác như nhìn thấy một cây cải nhỏ đang nhảy múa trong nắng và gió.
Cảm giác khó chịu khi nãy đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một ít vui vẻ.
Bàn tay cầm bút của Mạc Tầm Chu khựng lại.
Vui vẻ?
..........
Có lẽ là thế thật.