Pháo Hôi Bá Tổng Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 2-2




Chiếc Ferrari phong tao chạy thắng đến cửa lớn biệt thự, rồi chầm chậm dừng lại, Lâm thư ký quay đầu: “Cố tổng, chúng ta tới nơi rồi.”

Cố Sâm Vũ nhịn không được mở miệng: “Lâm thư ký, có phải trước đây cậu đã từng lái qua máy kéo à?”

Dọc theo đường đi, anh bị buộc phải chịu đựng sự xem thường của tất cả những người chạy xe thể thao, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, anh cũng không hề lên tiếng giục tài xế đi nhanh hơn.

Thư ký Lâm trưng ra gương mặt bình đạm vạn năm không đổi: “Sinh mệt đáng quý, an toàn là trên hết, làm theo lời chỉ dạy của Cố tổng.”

Cố Sâm Vũ cạn lời, đành phải nói: “Cậu đi kiếm chỗ nào ăn cơm trước đi, chờ tôi gọi điện rồi lại đến đón.”

Trước mặt là một căn biệt thự gia đình xa hoa đơn độc ở một mảnh đất rộng rãi, Cố Sâm Vũ không có chút kiến thức gì về thành phố này, nhưng đi bằng đầu cũng biết được, nơi này tuyệt đối là tấc đất tấc vàng.

“Nhị thiếu gia, cậu đã trở về.” Cửa lớn biệt thự mở, một người đàn ông trung niên dáng người khoẻ mạnh từ bên trong bước ra, “Tôi đến đây đón cậu, đại thiếu gia đã chờ sẵn ở bên trong.”

Cố Sâm Vũ cũng không biết người này, chỉ có thể mỉm cười gật đầu qua loa.

Anh đi vào trong biệt thự, trong lòng thầm phỏng đoán dáng dấp của đại ca Cố Diệp trông như thế nào, giây tiếp theo liền đụng phải một thân hình cứng như thép.

“A…” Anh thấp giọng hô đau, xoa mũi lui lại: “Thật xin lỗi —”

“Về rồi à.” Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên, mang theo nhàn nhạt trào phúng, “Cha không có ở nhà, em trai không cần vừa về đã ăn vạ.”

Cố Sâm Vũ ngẩng mặt lên, một gương mặt anh tuấn thâm trầm ánh vào mi mắt.

Hắn không khỏi nghẹn ngào, tiểu thuyết này ảo ma canada vậy trời, từ vai chính tới vai phụ đều là soái ca hết hả?

Cố Diệp cụp mắt nhìn anh, tốc độ không nhanh không chậm nói, “Nghe bảo, hôm nay cậu trói tên nhóc của Giản gia kia.”

Cố Sâm Vũ trong lòng giật mình, anh cả đang ở nhà, tin tức làm sao mà có thể nhanh tới vậy?

“Không thể nào.” Anh mặt không đổi sắc, thế thốt phủ nhận, “Không biết anh nghe mấy chuyện hoang đường này từ đâu, chắc là có hiểu nhầm gì đó ở đây."

“Hiểu lầm?” Cố Diệp cười nhạo một tiếng, ý vị thâm trường nói, “Cậu cho rằng, trên mảnh đất này có bức tường nào thật sự kín gió sao?”

Cố Sâm Vũ: “Tường nhà chúng ta nè, đều không có gió lọt được, nếu không lúc mùa đông anh cả khẳng định sẽ bị đông lạnh thành —” cún.

Lời nói sắp đến miệng, kịp thời mà phanh lại.

Cố Diệp: …

Biểu tình y hơi đổi, “Cố Sâm Vũ, đừng gây thêm chuyện nữa, tôi không muốn mỗi ngày đi theo sau thu dọn cục diện phiền phức cho cậu đâu.”

Cố Sâm Vũ chính là một bức tường ngu ngốc không thể chống đỡ được gì, nhưng cố tình cha lại mang theo nồng đậm áy náy đối với anh, bởi vậy cũng hết mực khoan dung, thậm chí không tiếc lấy một công ty con cho anh coi như tiền tiêu vặt, khó trách tương lai sẽ không…

Cố Sâm Vũ: “Anh à, anh nói xong rồi sao? Em muốn đi vệ sinh xíu.”

Cố Diệp đen mặt hai giây, nghiêng người tránh đường, “Không thể không nhắc, phẩm vị của cậu thật là càng ngày càng tệ.”

Trên đầu Cố Sâm Vũ hiện ra một đống dấu hỏi chấm, cho đến khi hắn đi tới phòng vệ sinh, thoáng nhìn qua hình ảnh xuất hiện trong gương cổ đeo một cái dây xích bự bằng vàng chói loá cùng cái đầu đầy sáp, anh trực tiếp hóa đá.

Mất một lúc lâu để bình tĩnh trở lại, anh mới giơ tay lên, đối với cái bóng gương vẫy vẫy, người trong gương cũng không làm anh thất vọng, phất phất tay với anh.

“Không thể nào…” Cố Sâm Vũ cứng họng chỉ có thể bất lực, tới gần gương, khều khều cái đầu tóc chó gặm của mình, “Tác giả à, ngài có chút hiểu lầm đối với nhân vật bá tổng của ngài đúng không vậy?”

Thật đáng ngạc nhiên là khuôn mặt của nguyên chủ cũng có bảy tám phần tương tự anh.

Nhưng thần kỳ hơn chính là đường đường là một tên tổng tài bá đạo hàng chính hãng, mà lại để cái kiểu tóc như nhà giàu mới nổi, người thì như một tên lưu manh, cùng với gương mặt 800 năm chưa rửa này, quả thực khó coi.

“Cứu mạng…” Cố Sâm Vũ che mắt lại, cuối cùng mới hiểu tại sao Giản Vân Xuyên dùng loại ánh mắt kia nhìn hắn.

Nửa giờ sau, cửa phòng vệ sinh mở, một thanh niên trẻ tuổi thần thanh khí sảng từ bên trong đi ra.

Cố Diệp tiến tới, bước chân đột nhiên dừng lại, “Cậu là___”

Cố Sâm Vũ ngước mi, lấy khăn lông trên đầu ra, lộ ra một gương mặt sạch sẽ trắng như tuyết, “Anh, nước uống lấy ở đâu vậy?”

Cố gia quá lớn, anh không biết phòng bếp ở nơi nào nữa…

Anh cả Cố cực kỳ hiếm thấy mà không thể khống chế được biểu tình ngạc nhiên của mình: “Cố Sâm Vũ?”

Cố Sâm Vũ nhe răng cười: “Là em nè anh cả.”

Tóc mái dài bị khăn lau qua một lượt có chút tán loạn, rớt xuống vầng trán đầy đặn, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi mỉm cười, đuôi mắt có một nốt lệ chí, khi cười lên rất sinh động lại vô cùng ngây thơ.

Cố Diệp nhắm mắt lại, rồi mở ra, quan sát kỹ lưỡng người thanh niên đối diện vừa xa lạ vừa quen thuộc này, “Cậu bị ai nhập vào à?”

Nụ cười của Cố Sâm Vũ đông cứng lại.

What? Chẳng lẽ anh cả cũng là người xuyên sách hả? Làm sao bây giờ? Anh có nên gật đầu không? Anh có thể cùng kết làm đồng minh với ảnh chứ? Bọn họ có thể cùng dắt tay nhau kiếm cách trở lại thế giới hiện thực —”

“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ thề sống chết mang theo mái đầu đầy sáp đó vào mộ luôn chứ, sao hôm nay đột nhiên lại nguyện ý gội đầu vậy? Khác thường như thế nhất định có quỷ.” Ánh mắt Cố Diệp dần trở nên cảnh giác, ngữ khí bất thiện ép cung, “Cậu lại muốn gây ra chuyện gì nữa?”

Cố Sâm Vũ: …

“Không lẽ em không xứng đáng được quyền gội đầu à?”

___________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Cố tổng: Sáp là mệnh của ta! Thề sống chết bảo vệ mái đầu vuốt sáp!

Cố Sâm Vũ: Thật xin lỗi Cố tổng, mệnh của tôi là tôi, không phải như ngươi…