Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 97




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Ryal

Chuyện Thái tử nhiễm bệnh đã lan khắp Dương Châu, Tam Hoàng tử không giả câm giả điếc được nữa, đành đích thân tới thăm hỏi.

Hắn ta vừa vào sân viện đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y, đám hầu cận bưng thuốc và nước nối đuôi nhau đi lại, tất cả đều che kín miệng mũi, di chuyển rất khẽ nhưng cũng rất vội vàng.

Tam Hoàng tử dùng khăn vải che mặt, do dự một lúc rồi mới bước vào bên trong.

Thái tử đang nằm đó, áo trắng thuần, nét mặt gầy gò tiều tụy. Bất kì ai đứng cách một khoảng đều ngửi được mùi mục nát trên người gã, dường như cơ thể gã đang rữa dần từ bên trong, chẳng bao lâu sau gã sẽ cận kề cái chết.

Yến Minh Huyên cung kính hành lễ rồi gọi: "Nhị ca".

Thái tử không đáp.

Thái y nói cho Yến Minh Huyên biết Thái tử đã nhiễm bệnh được ba ngày, từ tối qua gã bắt đầu hôn mê.

Yến Minh Huyên tỏ vẻ giận dữ: "Vẫn chưa tìm được thuốc sao? Triều ta nuôi lũ các ngươi làm gì! Nếu Thái tử điện hạ gặp chuyện không may thì các ngươi có mười cái đầu không đủ để chém!".

Các Thái y sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

Yến Minh Huyên im lặng quan sát họ, nét mặt uể oải cùng những ngón tay dính đầy mực đen là bằng chứng cho việc họ đã thức trắng đêm để lật tìm sách thuốc.

Hắn ta thoáng yên tâm, thậm chí còn thấy phấn khích lạ thường.

Yến Minh Huyên tỏ vẻ rất buồn bã, tuyên bố muốn ở lại đây chăm sóc bên Thái tử. Đám thuộc hạ mà hắn ta mang theo cố sống cố chết khuyên ngăn, ngay cả thái giám thiếp thân của Thái tử là Đức Bảo cũng nói Tam Hoàng tử có thân phận cao quý, không nên mạo hiểm thân mình.

Khi ấy Yến Minh Huyên mới "không cam lòng" rời đi.

Về phủ, hắn ta ngẩng mặt lên trời cười lớn. Thái tử sắp chết rồi, còn ai ngăn được hắn ta? Ai có thể làm đối thủ của hắn ta trong cuộc chiến cạnh tranh ngai vàng?

Tống Tử Khiêm chỉ nắm giữ một vài bằng chứng cỏn con, y có thể làm gì hắn ta cơ chứ?

Hắn ta chỉ dè chừng Tống Tử Khiêm vì y bắt tay với Thái tử, giờ Thái tử đã sắp chết, Tống Tử Khiêm chẳng còn là mối đe dọa nữa. Dù phụ hoàng muốn trị tội hắn ta thì người cũng sẽ phải nương tay nếu hắn ta có công giải quyết bệnh dịch.

Vị trí Thái tử bỏ trống, Đại ca Khang Vương đã chết trên chiến trường hồi đầu năm, Lục đệ và Thất đệ còn chưa lớn. Hắn ta là ứng cử viên duy nhất có thể cáng đáng trọng trách kế thừa ngôi vị, lại thêm mẫu phi và quan viên ở nơi tiền triều trợ giúp, nhất định hắn ta sẽ thành Thái tử.

Yến Minh Huyên chìm trong mơ tưởng, kích động tới nỗi hai mắt đỏ vằn lên, dường như hắn ta đã chạm tay tới ngai vàng.

Dung Nguyệt đứng đó, lòng rối ren. Y ướm hỏi: "Điện hạ, Thái tử nhiễm bệnh nguy nan, trong tay chúng ta có phương thuốc, nếu chúng ta không cứu Thái tử...".

Yến Minh Huyên quay đầu lại, nhìn y bằng đôi mắt tàn nhẫn: "Người thử nghiệm thuốc đã chết hết rồi, chuyện này chỉ có ta và đệ biết, nếu đệ không nói thì cũng chẳng ai hay".

Dung Nguyệt sợ tới nỗi run lên bần bật: "Điện hạ cứ yên tâm, ta sẽ không tiết lộ cho bất kì người nào khác".

Yến Minh Huyên mỉm cười, nụ cười của hắn ta lại càng thêm ngạo nghễ.

Hắn ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi, chỉ cần Thái tử chết đi thì mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết. Còn lâu hắn ta mới cứu Thái tử. Hắn ta ước gì Thái tử chết thật nhanh.

Nhìn vẻ mặt điên cuồng như sắp tẩu hỏa nhập ma của Yến Minh Huyên, Dung Nguyệt chỉ thấy lòng mình hoảng hốt. Y có dự cảm không lành.

Phủ họ Dương.

Dung Ngọc ngồi trên thảm trải sàn, hai chân trần trụi, mái tóc đen huyền xõa tung, áo trắng rủ xuống nền đất, bờ vai gầy yếu mong manh như sắp sửa vỡ nát sau cơn gió nhẹ.

Vệ Kinh Đàn bước vào từ cửa sổ, đối diện với bóng lưng đầy cô đơn, chợt thấy tim mình đau nhói. Hắn lập tức ôm cậu vào lòng.

Nhưng Dung Ngọc lại xoay người tát hắn: "Ngươi phá hết thế cờ của ta!".

Đến lúc này Vệ Kinh Đàn mới biết Dung Ngọc đang tự đánh cờ.

Hắn hơi thả lỏng, lại vùi đầu vào hõm vai cậu mà hôn rồi gặm cắn, buồn bực bĩu môi: "Em đánh ta đau quá".

Dung Ngọc cong môi nói mỉa: "Da mặt ngươi còn dày hơn cả tường thành, sao mà đau được?".

Hai mắt Vệ Kinh Đàn sâu thăm thẳm, hắn hung hãn khóa môi cậu, hài lòng nhìn thiếu niên đang xù gai nhọn bị hôn đến mức nhũn cả người.

Hắn ôm Dung Ngọc lên giường, cậu nói bằng giọng uể oải: "Xuống đất đi, dưới đất mát".

Vệ Kinh Đàn không đồng ý, hắn đặt tiểu thiếu gia xuống tấm chăn mềm rồi sờ bàn chân lạnh như băng của cậu thiếu niên: "Em vốn thuộc thể hàn mà còn ham lạnh".

Dung Ngọc tựa lưng vào đầu giường, một tay chống má, đôi ngươi nheo nheo đầy biếng nhác. Vệ Kinh Đàn đang ôm chân cậu, trong mắt hiện vẻ thèm thuồng, chỉ thiếu nước viết lên mặt hai chữ "muốn ăn".

Cậu thầm chửi hắn là tên biến thái, lại mỉm cười, đôi môi đỏ mọng: "Vậy ngươi giúp ta làm ấm thử xem?".

Vệ Kinh Đàn cụp mắt nhìn bàn chân trắng nõn, đôi ngươi sầm xuống, yết hầu nhấp nhô. Hắn khàn giọng hỏi: "Làm ấm thế nào?".

Dung Ngọc cười khẽ, nếu đôi chân cậu có thể cử động thì cậu đã giẫm lên mặt con sói đuôi to đang giả vờ ngoan ngoãn này rồi.

Tiếng cười của Dung Ngọc khiến Vệ Kinh Đàn mím môi, hắn nhét hai chân cậu vào trong vạt áo.

Nhiệt độ cơ thể của cậu thiếu niên hơi thấp, bàn chân nhẵn nhụi mịn màng, sờ vào có cảm giác như sờ khối ngọc.

Khối ngọc ấy chạm vào vùng bụng nóng rát như lửa. Quai hàm hắn bạnh ra, từng nhịp thở nặng nề, cái rùng mình chạy dọc xương sống khiến yết hầu căng chặt, dường như thứ dưới kia cũng có thể ngẩng đầu ngay lập tức.

Dung Ngọc không cảm nhận được gì, cậu chỉ thấy phản ứng của Vệ Kinh Đàn rất hay. Cậu lại nghĩ: giá mà đôi chân mình có thể cử động, nhỡ đâu lúc trên giường lại thêm nhiều trò vui thú.

Vệ Kinh Đàn vừa ủ ấm đôi chân cậu vừa lấy một tờ giấy ra từ trong tay áo: "Đây là phương thuốc ta nhờ Thái Thư tìm hiểu, có lợi cho sức khỏe của em. Ta sẽ bảo Vệ Ngũ nhắc em uống hàng ngày".

Dung Ngọc ghét nhất là uống thuốc, cậu tỏ ra bất mãn. Vệ Kinh Đàn lại cúi xuống hôn hai mắt và đôi môi cậu, nỗi lo thoảng qua trong giọng nói dịu dàng: "Ngọc nhi, em ngoan nhé. Em không thể gặp chuyện bất trắc được".

Ánh mắt của Dung Ngọc chợt thay đổi, cậu nhìn chằm chằm gã thanh niên.

Vệ Kinh Đàn sờ má cậu, giọng hắn trầm thấp: "Tống Tử Khiêm sắp hành động".

Nghĩa là Tống Tử Khiêm sắp ra tay với Tam Hoàng tử. Khi cảnh tượng yên bình giả dối bị xé nát, một đợt thanh tẩy đẫm máu sẽ ập đến với quan trường Dương Châu.

Và khi tất thảy đã xong xuôi, khi máu đã cạn, phe thứ ba sẽ bị phát giác. Vệ Kinh Đàn phải rời đi ngay, nhân lúc chưa một ai để mắt đến hắn.

Từ mấy ngày trước Thái Thư và các thuộc hạ đã bàn bạc xong cả rồi, họ sẽ tiến về phương Nam.

Dung Ngọc không quá ngạc nhiên, tình hình hiện tại lệch hẳn so với tiểu thuyết gốc, lẽ ra Vệ Kinh Đàn đã rời đi từ sớm. Thậm chí cậu còn không ngờ rằng hắn có thể ở lại bên mình lâu đến vậy.

Cậu nghĩ ngợi chốc lát, bảo gã thanh niên mở ngăn kéo bàn trang điểm.

"Có qua cũng phải có lại, ngươi tặng ta phương thuốc, ta sẽ trả lại ngươi một phương thuốc".

Vệ Kinh Đàn đọc lướt qua tờ giấy mỏng, vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt hắn: "Đây là phương thuốc chữa bệnh dịch sao?".

Thái Thư đã nghiên cứu phương thuốc này khá lâu, hắn ta còn thường xuyên nhắc tới nó nữa.

Dung Ngọc chỉ mỉm cười, không đáp.

Dĩ nhiên Vệ Kinh Đàn cũng không hỏi Dung Ngọc có được phương thuốc này từ đâu, cả hai đã hoàn toàn tin tưởng người còn lại. Hắn chỉ cẩn thận cất gọn tờ giấy vào trong ngực áo. Có thứ này, kế hoạch của Yến Minh Huyên sẽ thất bại triệt để.

Vệ Kinh Đàn lại đưa mắt nhìn xuống chân Dung Ngọc, bắp chân mảnh mai yếu ớt, nơi đầu gối có một vết sẹo lõm sâu. Hắn vốn định nhân cơ hội này nhờ thần y chữa giúp cậu, nhưng thần y đã bị Yến Minh Huyên giam lỏng... hoặc có lẽ chính bản thân ông ta cũng chẳng muốn ra ngoài.

Cả hắn lẫn Thái Thư đều bó tay, đành phải đợi dịp khác.

Vệ Kinh Đàn nhấc chân Dung Ngọc ra khỏi ngực áo, hết mân mê âu yếm lại nâng niu áp lên mặt mình, cuối cùng bàn chân ấy cũng đã bớt lạnh.

Đêm rồi, Dương Châu nổi gió.

Bầu trời đen như đổ mực, thời tiết oi nóng tới nỗi khó thở. Cát bụi bị gió cuốn bay, những đóa hải đường trong sân viện cũng đung đưa không ngớt, vô vàn cánh hoa rụng xuống như một cơn mưa đỏ hồng.

"Sắp mưa rồi sao?". Mặc Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ. Không biết bao nhiêu người mong mưa với cõi lòng bất an, bầu trời đã xám xịt một ngày một đêm mà mặt đất vẫn còn khô ráo.

Trong tầm mắt Mặc Thư hiện lên một màu vàng rực: "Ca nhi ơi, cậu xem kìa!".

Dung Ngọc nhìn sang, chú chim vàng nhỏ bé không ngừng nhảy nhót như khiêu vũ trên đầu cành. Nó ngắt lấy một đóa hoa hải đường rồi sà đến trước mặt cậu.

Chú chim nhỏ không biết sợ người, vừa ngậm hoa vừa bay quanh Dung Ngọc, cuối cùng đặt đóa hoa trong lòng bàn tay cậu, đầu nghiêng nghiêng, đôi mắt như hạt đỗ đen nhìn cậu không chớp.

Dung Ngọc cũng nhìn nó, mỉm cười.

Mặc Thư nhanh nhảu xen miệng: "Con chim này khôn quá, chắc nó thích ca nhi".

Vệ Ngũ dõi theo cảnh tượng ấy bằng ánh mắt phức tạp, y nghĩ thầm – đâu chỉ thích, hành vi của con chim này giống hệt khổng tước xòe đuôi, nó đang tán tỉnh bạn đời, tính cách hệt như chủ nhân nó vậy.

Đêm ấy trời không trăng.

Nha môn Dương Châu chật kín người. Họ không phải nha dịch tầm thường đảm nhận việc trị an, ai nấy đều mặc giáp, bên hông giắt kiếm dài, bừng bừng sát khí.

Họ là những binh lính đã được tôi rèn nghiêm ngặt.

Dẫn đầu là một người đàn ông thân cao tám thước, gã nhìn về phía dáng hình dong dỏng trước mặt rồi nói thật to: "Tống đại nhân, ta cho ngài mượn quân binh, chỉ mong ngài được như ý muốn".

"Xin cảm tạ Vu đại nhân". Kẻ kia đáp, âm sắc trong trẻo mà lạnh băng tựa như châu tan ngọc vỡ.

Y quay người lại. Đúng thực là Tống Tử Khiêm.

Tống Tử Khiêm đứng giữa đêm đen, gió thổi thốc tay áo, bóng dáng y gầy gò yếu ớt – vậy mà sống lưng y lại thẳng tắp như một thanh đao bổ ngang gió dữ, giúp y trụ vững nơi xoáy nước hung hiểm nuốt trọn lòng người.

Vu Hồng nhìn theo Tống Tử Khiêm, gã đột ngột hô lớn: "Nếu chuyện đêm nay thành, mai sau khắp Đại Chu sẽ vang vọng tên tuổi của Tống Yến An!".

Tống Tử Khiêm thoáng dừng bước, nhưng y không quay đầu lại.

"Mạng ta như bèo trôi nước chảy, không nên nhắc tới làm gì".

Ở Đại Chu, hàng hóa được vận chuyển qua đường sông là chủ yếu. Lấy kinh thành làm trung tâm, Trường Giang, Hoàng Hà là những tuyến chính đông đúc nhất, các kênh đào là tuyến phụ tỏa đi khắp chốn, tất thảy dệt nên một mạng lưới sông ngòi phục vụ cho nhu cầu trao đổi lương thực và vật tư giữa triều đình với các địa phương nhỏ lẻ.

Đô chuyển vận sứ Lý Duy là người coi sóc việc vận chuyển hàng hóa ở Dương Châu, cũng nhờ có lão mà số muối lậu của Yến Minh Huyên được đưa đi trót lọt.

Đêm hôm khuya khoắt, cửa nhà Lý Duy bị đạp văng ra. Lão giật mình tỉnh dậy rồi hét lên đầy kinh hãi: "Ngươi làm gì thế, Tống Tử Khiêm!".

Tống Tử Khiêm bình thản nói: "Lý Duy, ông thân là Đô chuyển vận sứ mà lại tham ô hối lộ, lạm dụng chức quyền, giúp Tam Hoàng tử vận chuyển muối lậu đi tiêu thụ trái phép. Tốt nhất ông nên ngoan ngoãn theo ta rồi thành thật khai báo để giảm bớt tội trạng".

Lý Duy vừa sợ vừa tức: "Ngươi điên rồi phải không? Ngươi dám thẩm vấn ta à?".

Lý Duy là Đô chuyển vận sứ, dù phẩm cấp không cao bằng Tống Tử Khiêm nhưng vẫn nắm trong tay rất nhiều quyền lực, lại có chỗ dựa là Tam Hoàng tử, lão chưa biết sợ Tống Tử Khiêm là gì.

Tống Tử Khiêm lặp lại, mặt không đổi sắc: "Lý Duy, suốt bốn năm nay ông đã giúp Tam Hoàng tử vận chuyển muối lậu bằng đường sông tổng cộng hai mươi mốt lần với một trăm năm mươi tư vạn thạch muối. Dựa theo điều thứ một trăm ba mươi bảy của Luật Đại Chu, ông sẽ chịu án tử hình".

Dứt lời, y rút thanh kiếm dài ra khỏi vỏ.

"Tống Tử Khiêm! Ngươi điên rồi! Ngươi không có quyền chém giết quan lại!". Lý Duy trợn mắt rồi gào lên giận dữ.

Tống Tử Khiêm vẫn im lặng, chỉ kề thanh kiếm lên cổ Lý Duy. Lưỡi kiếm lóe ánh sáng sắc lạnh, ba chữ to viết theo kiểu cổ được khắc trên thân kiếm cũng trở nên rõ ràng.

... "Kiếm Thượng Phương".

Thấy kiếm Thượng Phương như thấy thiên tử, người cầm kiếm Thượng Phương có quyền tiền trảm hậu tấu, dĩ nhiên thanh kiếm này là do Thái tử đưa cho Tống Tử Khiêm.

Lý Duy sợ hãi há miệng, nhưng máu đã văng ra trước khi lão kịp cất lời.

Binh lính sau lưng nhìn cảnh tượng ấy, lại nhìn sườn mặt lạnh lẽo của Tống Tử Khiêm, âm thầm nuốt nước bọt trước sự quyết đoán đến tàn nhẫn mà y vừa thể hiện.

Nếu hắn ta nhớ không nhầm thì Tống Tri châu là quan văn chứ? Sao y giết người mà cứ như giết gà vậy nhỉ.

Dĩ nhiên Tống Tử Khiêm là quan văn, y đã sống hai mươi lăm năm cuộc đời như một thư sinh tay trói gà không chặt, y chưa từng giết người, thậm chí dù đã làm quan y cũng dặn cấp dưới không được lạm dụng cực hình tra khảo.

Nhưng lần này y buộc phải giết – nếu không giết, sẽ chẳng ai thấy được quyết tâm trong lòng vị quan ấy.

Mũi kiếm vẫn còn đang nhỏ máu, bàn tay siết chuôi kiếm trắng bệch. Tống Tử Khiêm lại xoay người bước đi.

Tiếp theo là Đô chuyển vận phó sứ, quan kiểm kê muối và sắt, quan bộ Hộ sửa lại giấy tờ hộ tịch để che giấu chuyện bắt cóc dân lành...

Đám quan viên chưa bị Yến Minh Huyên giết người diệt khẩu đều là những kẻ trung thành với hắn ta hết mực. Tống Tử Khiêm không buông tha bất cứ kẻ nào, ai ngoan ngoãn nhận tội thì cho người áp giải về nha môn để mai sau thẩm vấn, ai nhất quyết cứng đầu cứng cổ thì giết ngay.

Gió dữ rít gào từ tối mịt đến hừng đông, trời vẫn không mưa lấy một giọt.

Đêm ấy Tống Tử Khiêm giết chết hai mươi chín quan viên.

Gió cuốn bay lá rụng trên cành, mang theo mùi máu chẳng thể gột sạch trên thanh kiếm Thượng Phương.

Sắc trắng ảm đạm dần hiện lên trên bầu trời, Tống Tử Khiêm cầm thanh kiếm dài nhỏ máu, bước vào căn viện thuộc về Tam Hoàng tử.