Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 91




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Ryal

Trong con ngõ chật hẹp vắng vẻ, gã thanh niên cao lớn chặn đường chiếc xe lăn. Hắn không cười, nét mặt âm u như đang bắt gặp vợ ngoại tình với kẻ khác.

Dung Ngọc liếc nhìn phía sau, từ khi Vệ Kinh Đàn xuất hiện thì Vệ Ngũ đã ngoan ngoãn rời khỏi nơi này.

"Camera lại gửi tin cho ngươi à? Đến nhanh thật". Dung Ngọc khép hờ hai mắt, giọng điệu kì quái.

Vệ Kinh Đàn không biết camera là gì, cũng không rảnh để quan tâm, hiện giờ trong đầu hắn chỉ toàn cảnh tượng Dung Ngọc cười nói với Thái tử. Hắn tức đến nỗi thấy đầu mình sung huyết, bèn bước tới bóp cằm cậu, trầm giọng hỏi: "Em ở với tên khác thì nói nói cười cười, thấy ta thì lại không vui?".

Dung Ngọc bị hắn bóp cho méo cả miệng. Ánh mắt cậu lạnh hẳn đi, một cái tát rơi xuống sườn mặt Vệ Kinh Đàn: "Cút ra chỗ khác".

Vệ Kinh Đàn sầm mặt, ban nãy hắn không thể xông vào trong viện vì có hộ vệ xung quanh, đành núp trong góc tường nghe trộm một lúc.

Hắn nghe mãi, chẳng nghe ra tin tức nào hữu dụng, chỉ toàn là những lời đối đáp không chút nghĩa lí khiến hắn phải ôm một cục tức trong lòng.

Rõ ràng ở cạnh người ta thì Dung Ngọc cười đẹp đến thế, vậy mà khi nhìn thấy hắn cậu lại chỉ tỏ ra mất kiên nhẫn mà thôi.

Vệ Kinh Đàn hồi tưởng cảnh Dung Ngọc trò chuyện cùng Thái tử, lại nhớ về cái tát đầy khó chịu ban nãy, đúng là khác nhau một trời một vực.

Hắn càng nghĩ càng tức, hai hàm răng nghiến chặt, bèn bế xốc Dung Ngọc lên khỏi xe lăn mà không cần biết cậu giãy giụa phản kháng thế nào.

Dung Ngọc đánh hắn: "Xe lăn của ta!".

Vệ Kinh Đàn lại quay về phía con ngõ nhỏ mà gọi: "Tiểu Ngũ".

Vệ Ngũ chẳng biết đã trốn đi đâu mà giờ lại hiện ra, im lặng đẩy xe lăn đi theo họ.

Dung Ngọc rúc vào trong ngực Vệ Kinh Đàn, chỉ nghe tiếng gió thổi bên tai, chưa đầy vài phút sau đã được đưa vào một căn viện khác.

Cậu ló mặt ra nhìn, thoáng thấy trong viện có rất nhiều đàn ông mặc áo đen, lại bị Vệ Kinh Đàn ấn đầu về vị trí cũ.

Đám thuộc hạ nghển cổ nhìn theo bóng lưng vội vã của Thế tử nhà mình, tò mò muốn biết ai đang nằm trong vòng tay hắn.

Nét mặt Thế tử lúc nào cũng lạnh tanh, chẳng rõ vui giận, vậy mà hôm nay hắn lại ôm một cậu trai về với bộ dạng hấp tấp hiếm thấy, quả là một chuyện chưa từng có bao giờ.

Khương Tề chui ra, vừa cố nhịn cười vừa xua hết cấp dưới đi chỗ khác. "Lo mà làm việc đi, dám làm phiền Thế tử thì cứ coi chừng đấy!".

Đám thuộc hạ lập tức tan đàn xẻ nghé, cơn thịnh nộ của Thế tử không phải chuyện đùa.

Khương Tề đảo mắt, đúng lúc bắt gặp Vệ Ngũ đang đẩy xe lăn vào trong sân viện. Cậu ta vừa cười hì hì vừa huých tay y một cái: "Tiểu Ngũ đấy à, lâu rồi không gặp, thức ăn nhà Thế tử phi có ngon không?".

Vệ Ngũ không thèm để ý đến cậu ta.

Khương Tề không giận mà chỉ nhìn Vệ Ngũ một lượt từ trên xuống dưới, gật gù: "Hẳn là ngon lắm, cậu tăng cân rồi này, chẳng biết còn dùng được khinh công không nhỉ?".

Người tập võ ghét nhất là bị kẻ khác nghi ngờ năng lực.

"Cậu thử xem?". Sắc mặt Vệ Ngũ trở nên lạnh lẽo vô cùng, bàn tay đang nắm lấy xe lăn của Dung Ngọc cũng nổi cả gân xanh.

Khương Tề nhạy bén cảm nhận được sát khí, nếu không chạy ngay bây giờ thì có khi Vệ Ngũ sẽ vung xe lăn lên đập cậu ta mất. Cậu ta không dám trêu y nữa, chỉ cười cười rồi nhanh chân tẩu thoát.

Ở phía bên kia, Vệ Kinh Đàn ôm Dung Ngọc vào phòng, đè cậu xuống giường rồi cắn lên môi cậu. Hắn đưa lưỡi càn quét trong khoang miệng, lùng sục khắp nơi, oán khí sâu đậm tới nỗi chỉ muốn nuốt cậu vào trong bụng cho thỏa lòng.

Môi Dung Ngọc bị Vệ Kinh Đàn cắn rách, mùi máu tươi nồng nặc, cậu nhíu mày, nhéo mạnh tai hắn rồi kêu đau.

Đến tận khi đó Vệ Kinh Đàn mới buông Dung Ngọc ra, hắn vẫn nằm đè lên người cậu, ánh mắt âm u, hơi thở nặng nề.

"Chẳng khác gì con chó, hơi tí là cắn ta". Dung Ngọc mắng hắn rồi liếm vết thương trên môi, xuýt xoa đau đớn.

"Ai cho em cười với gã? Gã đẹp hơn ta à?". Vệ Kinh Đàn nghiến răng nghiến lợi. "Sao em lại đối xử với ta như thế?".

Hắn nói năng thì hung dữ, lúc cúi xuống hôn Dung Ngọc thì lại chẳng còn thô bạo như trước, chỉ dịu dàng ngậm lấy môi cậu rồi dùng lưỡi liếm nhẹ vết thương. Đôi bên quấn quýt, những tiếng hôn nhỏ vụn đầy quyến luyến.

Nụ hôn mềm mại ấy khiến Dung Ngọc nhũn cả người, bàn tay vốn đang bực bội túm tóc Vệ Kinh Đàn chầm chậm buông ra, đổi thành ôm cổ hắn.

Nhưng một khi nụ hôn đã kết thúc thì cậu cũng tỉnh táo lại, nét mặt thoắt cái trở nên lạnh lùng.

Vệ Kinh Đàn nhíu mi, hắn biết cậu giận, chẳng lẽ là giận vì Vệ Ngũ đã báo tin cho hắn? Nhưng lúc trước cậu đâu có giận.

Hắn không nghĩ ra lí do nào khác, rõ ràng người có nguy cơ bị cắm sừng là hắn, người bị đánh cũng là hắn, tại sao Dung Ngọc vẫn còn lạnh mặt với hắn? Ban nãy cậu còn cười với Thái tử kia kìa!

Vệ Kinh Đàn ấm ức, hắn thấp giọng hỏi: "Sao em lại giận ta?".

Dung Ngọc liếc mắt nhìn hắn, cặp mắt hoa đào khẽ cụp, hàng mi rợp dài phủ bóng, từng sợi lông mi mảnh dẻ, thẳng tắp, nom bình thản đến lạ thường.

Lòng Vệ Kinh Đàn mềm nhũn như bị vuốt mèo giẫm lên, cơn giận cũng nguôi dần. Hắn chưa bao giờ nổi giận với Dung Ngọc được quá vài phút.

Hắn nhìn thật sâu vào mắt Dung Ngọc, chợt nhớ lại những gì mà cậu thiếu niên nói ban nãy – "Lại gửi tin cho ngươi à? Đến nhanh thật".

Nghe cứ sai sai.

Cuối cùng Vệ Kinh Đàn cũng nhận ra câu nói ấy sai ở điểm nào: "Em giận vì tối qua ta không về với em?".

Dung Ngọc lập tức ngước lên nhìn hắn, cong môi nói mỉa: "Bớt tưởng bở đi. Ta cần ngươi về với ta à?".

Vệ Kinh Đàn khẽ mím môi, trầm giọng giải thích: "Tối qua ta có nhận được tin của Tiểu Ngũ nhưng vì bận việc gấp nên không thể về sớm được. Khi ta xong việc thì trời đã sáng, ta tới phủ họ Dương tìm em, Dương Hoài Thận lại đưa em đi mất. Tiểu Ngũ truyền tin báo cho ta biết rằng em bị người trong cung bắt gặp, ta vội vàng chạy qua, vậy mà chỉ thấy em đang cười nói với Thái tử".

Hắn nói câu cuối cùng bằng giọng chua loét.

Nét mặt Dung Ngọc vẫn lạnh như băng, cậu hờ hững trả lời: "Ngươi giải thích nhiều làm gì nữa? Ta đã bảo ta không cần".

"Em không cần cái gì?". Vệ Kinh Đàn cúi sát lại, giọng nói khàn khàn gợi cảm khiến cậu run lên. "Em không cần ta giải thích? Hay không cần ta?".

Hơi thở nóng rực của gã thanh niên bao phủ cả người Dung Ngọc, cậu hệt như con mèo bị dồn vào trong góc, buộc phải phô ra cả móng vuốt và răng nanh. Cậu hung hãn nói: "Không cần, ta không cần gì hết!".

"Em không cần ta sao?". Vệ Kinh Đàn vẫn chưa chịu buông tha cho cậu.

Dường như hắn lại làm cậu giận nữa rồi, bởi Dung Ngọc giơ tay đẩy Vệ Kinh Đàn một cái: "Ta đã bảo ta không cần, ngươi cút ngay đi! Tránh xa ta ra!".

Mái tóc đen của cậu thiếu niên xõa tung trên gò má tái nhợt, đôi mắt đỏ ửng, đau đớn và mờ mịt đến nao lòng.

Vệ Kinh Đàn thở dài một tiếng, ôm chặt lấy Dung Ngọc: "Ta cần em mới phải, Dung Ngọc, ta cần em".

"Ta cần em bình an, cần em khỏe mạnh". Hắn ôm chặt như muốn khảm cả cơ thể nhỏ bé của cậu thiếu niên vào trong xương cốt mình. "Nếu có chuyện gì xảy đến với em thì ta điên mất".

Bỗng Vệ Kinh Đàn thấy tim mình đập thật nhanh, một nỗi sợ không tên xuất phát từ sâu thẳm linh hồn khiến hai tay hắn run lẩy bẩy. Cứ như thể ở một chiều không gian nào đó, hắn đã từng đánh mất Dung Ngọc.

Nhưng cảm giác ấy chỉ xuất hiện thoáng qua và biến mất ngay khi Vệ Kinh Đàn định dò xét thêm về nó.

Cậu thiếu niên hắn ôm trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.

"Ta bị bệnh". Dung Ngọc nói.

Vệ Kinh Đàn hôn lên trán cậu: "Ta biết".

"Ta không thể kiểm soát được chính mình".

Vệ Kinh Đàn hôn lên mí mắt đỏ ửng: "Ta biết".

"Ta phải uống thuốc".

Vệ Kinh Đàn khựng lại: "Thuốc gì? Ta sẽ tìm cho em".

Dung Ngọc nhìn hắn, mấp máy môi, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Vệ Kinh Đàn lại nói: "Em cứ nói đi, dù có phải leo lên núi đao hay bơi qua biển lửa ta cũng sẽ tìm cho bằng được".

Bỗng nhiên Dung Ngọc cười, nụ cười không chạm tới đôi mắt đầy mỏi mệt.

"Ngươi đang gợi lên cho ta điều viển vông nhất".

"Viển vông nghĩa là gì?". Vệ Kinh Đàn thấp giọng. "Ta nghiêm túc đấy, chỉ cần chữa được bệnh cho em, ta sẽ làm tất cả".

Dung Ngọc không muốn nói về vấn đề này thêm nữa, cậu quay mặt đi, quan sát căn phòng.

Căn phòng không quá lớn, chỉ có một cái giường bằng gỗ, một cái bàn đọc sách và một cái rương to. Thoạt trông nó còn đơn sơ hơn nơi mà Thái tử ngụ lại.

"Ngươi đang sống ở đây sao?".

Vệ Kinh Đàn gật đầu.

Dung Ngọc không hỏi hắn ở lại đây với mục đích gì, cũng không hỏi những người ngoài kia đang làm gì. Một khi Vệ Kinh Đàn đã đưa cậu tới đây thì hẳn là hắn không ngại cho cậu biết, nhưng nếu gã thanh niên không tự mình nói rõ thì Dung Ngọc cũng không muốn đâm thủng lớp cửa sổ giấy mỏng manh đang che giấu sự thật.

Cậu liếc thoáng qua đầu giường, trông thấy một cái tráp nhỏ màu đen, bèn giơ tay cầm lấy nó.

Tráp không khóa. Dung Ngọc nhẹ nhàng mở nó ra.

Bên trong đựng một ngọn đèn lưu ly kết tơ vàng, một chuỗi Phật châu, một chiếc mặt nạ sói, một mũi thương rất sắc và một con dao găm khảm đầy bảo thạch.

Dung Ngọc cau mày ngạc nhiên.

"Ngươi vẫn còn giữ đống đồ bỏ đi này à".

"Đó là những thứ em tặng ta, không phải đồ bỏ đi". Vẻ bất mãn hiện lên trong đôi mắt Vệ Kinh Đàn – hắn nâng niu những thứ này như nâng niu tình cảm trong lòng mình vậy.

Tình cảm của hắn bị Dung Ngọc gọi là đồ bỏ đi, hắn bực, chỉ muốn cắn cho cậu một cái.

Nhưng lí sự là chuyện của Vệ Kinh Đàn, còn Dung Ngọc chỉ cầm con dao găm khảm đá quý kia lên vuốt nhẹ, nói một câu chẳng rõ đầu đuôi: "Ta đã cho ngươi thứ ngươi muốn từ lâu lắm rồi".

Vệ Kinh Đàn cười mỉm, cắn nhẹ vành tai trắng nõn: "Ta muốn em".

Hơi thở của hắn phả vào tai Dung Ngọc, nhịp đập trong tim hắn cũng truyền đến cậu qua lồng ngực rắn rỏi.

Dung Ngọc cảm nhận được thứ gì đó rất cứng tì trên đùi mình: "... Đúng là đồ chó, lúc nào cũng động dục được".

Cậu vừa dứt lời đã thấy thứ kia lại càng to hơn.

Dung Ngọc:...

Vệ Kinh Đàn vừa liếm vành tai Dung Ngọc vừa đưa tay với lấy một chuỗi hạt châu.

"Em đã dùng thứ ta đưa em lần trước chưa?". Hắn hỏi.

Cậu nói móc: "Ngươi tưởng trong đầu ta cũng chứa đầy những thứ bẩn thỉu như ngươi sao?".

Vệ Kinh Đàn cắn khẽ lên vành tai Dung Ngọc, đặt chuỗi hạt châu vào bàn tay cậu thiếu niên. Đến lúc này cậu mới nhận ra những hạt châu ấy được làm bằng ngọc, mỗi hạt có kích thước bằng một quả nho, được nối lại với nhau bởi dây xích vàng.

"Ta tạo ra những hạt châu này bằng số ngọc còn sót lại sau khi làm dương v*t giả. Trên sách viết chuyện này rất thoải mái, em thử xem sao?". Tiếng cười trầm khàn của hắn lọt vào tai cậu, xấu xa vô cùng.

Lời tác giả:

Dung Ngọc *mỉm cười*: Sách gì, ngươi nói ta nghe xem ngươi đã đọc sách gì?